Đường Ý bị anh hôn lần nữa, mùi rượu trong miệng Phong Sính rất nồng, cô chỉ có thể ngửa đầu, nam nhân giữ chặt cô khiến cô căn bản không có đường thoát.
Tuy nhiên cảnh tượng bị hạn chế như vậy mà lại không khiến anh chịu hạn chế.
Anh chẳng suy nghĩ nhiều cứ hôn cô, cuối cùng cũng chịu buông lỏng.
Phong Sính vùi mặt vào cần cổ cô, hơi thở nặng nề tản ra trong đêm tối. Đường Ý nghe được, cả người đều khó chịu "Anh cứ như vậy sẽ không chống đỡ được nữa?"
Phong Sính bước lùi nhìn cô, đôi môi Đường Ý hơi sưng lên nhưng chỉ có vậy, đôi mắt nhu thuận cùng gương mặt đang nhìn anh không có chút loạn ý mê tình nào. Phong Sính không khỏi lạnh mặt xuống, ánh mắt dán vào cô đã trở nên hung dữ.
Bên ngoài lại vang lên tiếng động.
Nữ nhân xoa nhẹ mắt cá chân, một lúc sau thấy Phong Triển Niên xoay người muốn đi, cô liền đứng dậy "Triển Niên, vợ anh có biết những chuyện phong lưu trước kia của anh không?"
Phong Triển Niên không hề tức giận, chỉ dừng bước "Cô ấy đã nguyện ý gả cho tôi, em nói cô ấy có quan tâm không?"
"Thật sao", cô gái cười yếu ớt "Người đẹp liên tục được đóng vai chính của đoàn phim kia, chẳng lẽ không phải một tay anh nâng đỡ sao? Lần này cô ta sắp đi dự thảm đỏ tại Paris, Triển Niên, anh dám khẳng định giữa hai người là trong sáng không?"
Đường Ý không khỏi vễnh tai lắng nghe.
"Đây là chuyện của tôi, em chỉ cần nhớ rời khỏi Phong Sính là được, những chuyện khác nếu em còn dám xen vào, tôi sợ sau này ngay cả những hoạt động triển lãm ô tô vặt vãnh em cũng khó nhận được".
Phong Sính ôm lấy Đường Ý, bàn tay hướng về bụng cô, mắt thấy Phong Triển Niên cất bước rời đi, Đường Ý vội đẩy cánh tay anh ra.
Lúc này, Phong Sính cũng không kéo cô lại.
Đường Ý chạy nhanh vào trong nhà, Phong Triển Niên đứng ngoài hút thuốc, đến khi ông đi vào, Đường Ý đã ngồi trên ghế salon.
Đường Duệ từ phòng bếp đi ra "Anh lấy đồ gì mà lâu vậy?"
Cô ngửi được mùi thuốc lá trên người Phong Triển Niên, lắc đầu cười nói "Em biết anh chịu không nổi, chạy ra ngoài hút thuốc mà".
Phong Triển Niên giơ tay lên ngửi ngửi "Mũi của em cũng thật thính nha".
Một màn này rơi vào mắt ông bà Đường là yêu thương, nhưng Đường Ý lại cười không nổi.
Bên cửa vang lên tiếng động rất lớn, cô gái kéo tay Phong Sính vừa nói vừa cười đi vào.
Đường Ý rất khâm phục, ngay cả Phong Triển Niên cũng bị diễn xuất của Phong Sính đánh lừa, Phong Sính đến trước mặt mọi người "Ba, con đi về trước".
"Sao về gấp như vậy, không thấy trong nhà đang có khách sao?"
"Con ở đây rất nhàm chán, không chờ được".
Đường Duệ biết Phong Sính tâm địa gian xảo, nhất định muốn cùng cô gái ra ngoài làm gì. Cô chỉ cần Phong Sính đừng quấy rầy Đường Ý là được rồi "Triển Niên, anh cũng đừng lúc nào cũng quản lý Phong Sính, cậu ấy đã lớn như vậy rồi".
"Đúng vậy", Phong Sính cười nhếch miệng, ngồi xuống bên cạnh Đường Ý khiến cho ánh mắt càng đầy thâm ý "Tôi làm việc luôn có chừng mực, quản nhiều như vậy để làm gì? Vẫn là mẹ hai hiểu chuyện".
Nhưng Phong Triển Niên tuyệt đối không cho phép cô gái kia ở cùng với con trai mình.
Lúc trước, chuyện của ông với cô người mẫu xe này không có nhiều người biết, ông cũng không muốn cô gái kia lại cặp với con mình.
"Đợi đã, ba mời ba mẹ qua đêm ở đây, anh tiễn Đường Ý về đi".
Đường Ý vừa nghe vậy, da đầu liền nổ tung.
Đường Duệ cũng thay đổi sắc mặt "Triển Niên..."
Phong Triển Niên kéo tay cô qua, đầu ngón tay vỗ nhẹ trấn an, ông nâng mắt liếc nhìn cô gái kia "Quản gia, chuẩn bị xe, đưa vị tiểu thư này về trước".
"Dạ".
Ánh mắt cô gái nhìn Phong Triển Niên và Đường Duệ đang nắm chặt tay, cô cuối cùng vẫn không cam lòng "Vị này chính là Phong phu nhân sao?"
Đường Duệ mỉm cười "Xin chào".
"Phong tiên sinh cưới được cô, thật là may mắn của ông ấy".
Phong Sính kéo thẳng chân, dồn lực ngả vào bên cạnh Đường Ý.
Đường Duệ trong vô thức cho rằng cô gái này có quan hệ với Phong Sính, vì vậy cũng không cảm thấy nguy hiểm gần kề "Cảm ơn".
Ánh mắt cô gái lại quét về ông bà Đường, bọn họ ăn mặc giản dị, Đường Ý liếc mắt một cái theo ánh mắt cô gái nhìn ra vẻ khinh thường. Cô gái há hốc mồm, vừa muốn mở miệng lại bị Đường Ý giành nói trước "Anh rể, em không cần người đưa về, để cho Phong Sĩnh tiễn vị tiểu thư này về trước đi".
Phong Sính tự nhiên bỏ mặc, anh nói với cô gái "Em về trước đi, hôm khác chúng ta liên lạc sau".
Đối phương cũng không dây dưa, xoay người rời khỏi.
Phong Sính nghĩ đến cơ hội có thể cùng Phong Sính ở một chỗ, tâm tình lại nhộn nhạo. Ông Đường bà Đường nói gì cũng không chịu ở lại Phong gia. Mặc dù biệt thự tốt như vậy, đừng nói là ngủ, ban ngày đến một cái liếc mắt cũng nhận không ra. Nếu thực sự ở lại nơi này chỉ sợ có thể mất ngủ đến tận sáng.
Đường Ý còn đang suy nghĩ đến chuyện Phong Sính đưa cô về, nam nhân ngồi bên cạnh, bàn tay kín đáo thăm dò sau eo cô, đầu ngón tay móc vào mép quần cô kéo kéo vài cái.
Mẹ Đường đang kể chuyện thú vị của người trong thôn, cũng không chú ý đến người ở bên.
Phong Triển Niên gật đầu phụ họa, Đường Duệ mỉm cười một chút, Phong Triển Niên bỗng liếc về chỗ ngồi của Phong Sính "Đường Ý, em qua bên này ngồi cùng với chị đi, anh lên lầu lấy tấm chăn cho cô ấy".
"Được!" Đường Ý như trút được gánh nặng, vội vàng đứng dậy.
Phong Sính mấp máy khóe miệng, lúc Đường Ý đứng dậy liền đập lên tay anh.
Hơn mười giờ tối, ông Đường bà Đường muốn về nghỉ ngơi.
Phong Sính đứng thẳng dậy "Ba, con đưa chú và dì đến khách sạn. Dì nhỏ, đi thôi?"
Đường Ý vẫn ngồi đó không nhúc nhích.
Phong Triển Niên không theo lời con trai "Quản gia, chuẩn bị xe, đưa ba mẹ về khách sạn trước, sau đó đưa Đường Ý về nhà, tìm lão Vương đi, lái xe cẩn thận".
Phong Sính đứng đó, thấy Đường Ý khẽ tươi cười, Đường Duệ chủ động quàng tay Phong Triển Niên, thần sắc hai tỷ muội đều thả lỏng, Phong Sính liếc qua Phong Triển Niên, đứng dậy đi ra ngoài.
Phong Triển Niên sắp xếp cho ông bà Đường ở khác sạn của Phong gia, sau đó lão Vương lái xe đưa Đường Ý trở về khu dân cư.
Xuống xe, Đường Ý vội vàng cảm ơn "Phiền chú quá, chú lái xe trở về cẩn thận".
"Đường tiểu thư đừng khách sáo, đây là công việc của tôi".
Đường Ý đợi đến khi xe chạy được một quãng, lúc này mới quay người.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt làm cô hoảng sợ lùi lại vài bước "Sao anh lại ở đây?"
Phong Sính đang cầm áo khoác đứng ở đó "Tôi đến kêu cửa".
Đường Ý đơn độc trong gió rét "Phong Sính, anh đến tột cùng muốn thế nào? Người phụ nữ lúc trước của ba anh đến Phong gia, anh muốn làm gì chị tôi?"
"Chuyện này với chị của em không có liên quan gì", Phong Sính dán mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô "Cô ta là tôi nhất thời kêu đến, tôi đã say thành ra như vậy, em cũng không chịu đưa tôi vào phòng, em không cho tôi thoải mái, tôi liền cho em một mũi dao vào người".
"Phong Sính, anh có phải là đàn ông không? Sao lại mang hận đến như vậy?"
Phong Sính không giận mà cười "Tôi chính là người có thù tất báo, em nhớ kỹ là tốt rồi, sau này đừng có đắc tội với tôi".
Đường Ý lướt qua người anh, muốn rời khỏi.
Phong Sính không ôm chầm lấy cô không tha như bình thường "Không nhớ rõ ư, tôi cho em thời gian mấy ngày, nhân lúc ba mẹ em đang ở đây, hay là... đem chuyện của chúng ta nói cho họ biết đi?"
"Anh cho rằng mình là hoàng đế sao? Anh nói cái gì chính là cái đó?" Đường Ý cũng không quay đầu lại mà đi vào khu dân cư "Nếu anh dám làm như vậy, xem thử anh rể có đánh gãy chân chó của anh không!"
Mấy chữ cuối cùng bị lấp trong tiếng gió, nam nhân vẫn không nghe được rõ ràng.
"Chân gì?" Tiếng cười xấu xa vang lên sau lưng cô "Cái chân thứ ba của tôi sao? Em đánh thử một cái xem?"
Đường Ý càng đi nhanh hơn, cuối cùng chạy lao vào trong.
.......
Hôm sau.
Đường Ý đến công ty định xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều đưa ba mẹ dạo chơi quanh thành phố.
Vừa bước vào phòng làm việc, đồng nghiệp nhắn quản lý tìm cô, bảo cô qua đó.
Đường Ý đặt túi xuống lập tức đi qua, quản lý trẻ tuổi vừa gặp cô, bảo cô ngồi xuống "Đường Ý, tôi có chuyện muốn nói với cô".
"Quản lý có việc gì cứ nói".
"Đến phòng tài vụ nhận ba tháng tiền lương đi, bắt đầu từ hôm nay không cần đi làm nữa".
Đường Ý dường như không kịp phản ứng "Quản lý nói gì?"
Quản lý xoay ghế dựa, ngồi đối diện với máy tính "Đường Ý, chỗ này của chúng tôi chỉ là miếu nhỏ, không chứa nổi vị đại tôn Phật như cô. Hơn nữa, nhà cô có chỗ dựa vững chắc như vậy, còn đến công ty nhỏ này làm gì?"
"Quản lý nói vậy là có ý gì?"
Quản lý lộ ra nụ cười thâm ý "Sáng sớm, cấp trên liền nhận được điện thoại, mọi thứ trên bàn của cô tôi đã cho người đóng gói, nhưng nếu sau này có chuyện công việc cần tìm cô, cũng đừng làm như chưa từng quen biết chúng tôi nha".
Đường Ý ôm đồ ra khỏi cao ốc công ty, khóc không ra nước mắt.
Cô từng nói với Phong Sính, cho dù anh đập phá chén cơm của tôi, tôi sẽ lại tìm một công việc mới, tôi không sợ anh.
Nhưng cô không ngờ tên điên đó lại làm thật.
Đường Ý thật vất vả mới vượt qua thời gian thử việc, không quản mệt nhọc làm tăng ca, lại quan hệ hòa thuận với các đồng nghiệp, nhưng chỉ cần một cú điện thoại của anh ta, cô lại trở về với cuộc sống phiêu bạt một lần nữa.
Đường Ý ngay cả chút sức lực phản kháng cũng không còn.
Cô cầm lấy văn kiện trong tay hung hăng ném xuống đất "Phong Sính, tôi nợ anh cái gì!"
Hốc mắt cay xè khó chịu, Đường Ý bước đi không có mục đích.
Đi qua dãy phố thương mại tầng dưới, Đường Ý ngẩng đầu nhìn cửa tiệm bán trang sức bạc, cô bước vào.
Người bán hàng rất nhiệt tình, giới thiệu cho cô những sản phẩm tốt, Đường Ý nhìn thấy một cặp nhẫn trong quầy "Tôi xem cái này một chút".
"Được".
Người bán hàng lấy cặp nhẫn đưa cho cô "Là đeo cùng bạn trai đúng không?"
Đường Ý đeo thử, chiếc nhẫn nhỏ vừa khít ngón tay cô, nhưng cô đã mất đi Tiêu Đằng. Đường Ý đem trả lại chiếc nhẫn, người bán hàng nói thêm "Thời trang bây giờ các cô gái thường lồng chiếc nhẫn vào sợi dây chuyền, nhìn rất đẹp mắt".
Đường Ý nghe nói thế "Vậy tìm giúp tôi một sợi dây chuyền".
Cô không do dự, liền mua trang sức này.
Ra khỏi cửa tiệm trang sức, Đường Ý đưa tay chạm vào cần cổ, đúng lúc này điện thoại trong túi vang lên.
Là mẹ gọi điện.
"Đường Đường, con đang ở đâu?"
"Ah, con vừa mới về"
"Mẹ và ba đang ở bên ngoài khu chung cư..."
Đường Ý đi về phía trước "Vậy ba mẹ vào trong đi, có bạn cùng phòng của con ở nhà".
Ngồi trên xe buýt về nhà, Đường Ý không thấy ba mẹ, gọi điện thoại hỏi thăm mới biết đã được tài xế Phong gia đón đi.
Đường Ý ngã người xuống giường, cô bạn cùng phòng từ nhà tắm bước ra, tay cầm khăn lông lau mái tóc ướt "Đường Đường, cậu nghỉ việc rồi à?"
Đường Ý mở to mắt "Sao cậu biết?"
"Hôm nay hai bác đến đây, có tài xế đi cùng, còn có Phong Sính, là gương mặt tớ đã nhìn thấy trên TV. Anh ta trước mặt hai bác nói cậu nghỉ việc rồi, bởi vì cấp trên ở công ty thường hay quấy rối, lại còn bắt cậu theo hầu rượu..."
"Anh ta nói bậy!", Đường Ý kích động đứng dậy.
"Nhưng mà, lúc ấy hai bác ai cũng hoảng sợ đến mặt mũi trắng bệch". Cô bạn tựa cửa nhìn cô "Anh ta còn nói mình biết nhiều chuyện tốt của cậu, nếu hai bác muốn biết, anh ta sẽ đem từng việc kể cho họ nghe. Còn nói cậu rất hiếu thảo, cho nên chuyện gì cũng giấu diếm không nói cho họ".
Đường Ý nghe được những câu cuối cùng, tim đập dồn dập như muốn nhảy ra.
Cô ôm hai tay che mặt, trong nháy mắt như cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, cơ thể vô lực, càng giãy dụa tảng đá trói chặt vào người cô càng nặng xuống, như thể muốn nhấn chìm cô xuống đáy hồ không buông tha.
Đường Ý cầm túi đứng dậy, bạn cùng phòng thấy cô đi ra ngoài "Đường Đường, cậu đi đâu vậy?"
"Đến bệnh viện tâm thần!"
Đường Ý ra khỏi khu chung cư, liền gọi điện cho Đường Duệ, hỏi bóng gió cũng không biết Phong Sính đang ở đâu.
Xem ra, anh ta đang ở nhà của mình.
Đường Ý đứng trước trạm xe buýt, sau khi bình tĩnh, vẫn là ngồi xe đến Phong gia.
Cô cũng không có dũng khí tự chui đầu vào lưới.
Mẹ Đường thấy con gái đến, trước tiên kéo qua cô một bên nói chuyện "Đường Đường, ông chủ ở công ty đối xử với con có tốt không?"
"Mẹ, con đã nghỉ việc rồi".
"Chẳng lẽ ông chủ kia..."
Đường Ý cắt ngang lời bà "Mẹ đừng lo lắng, là vì con không thích nên không muốn làm".
Đường Ý cảm thấy rất mệt mỏi, thời điểm này, cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc nhưng lại không dám. Cô sợ Phong Sính lại nói lung tung trước mặt ba mẹ.
Lo lắng đề phòng cả một ngày, Phong Sính lại không đến Phong gia.
Buổi tối trở về, ông Đường bà Đường vẫn nghỉ tại khách sạn, mẹ Đường không cho Đường Ý về nhà, bảo cô ngủ lại đây.
Đường Ý biết, Phong Sính lơ đãng lộ ra mấy câu, nhất định ba mẹ đã lo lắng cho cô cả ngày nay.
Vất vả lắm mới trấn an được, ba Đường muốn tận lực tiết kiệm cho Phong Triển Niên, đặt thêm một cái giường cho Đường Ý ngay tại gian phòng lớn.
Ba mẹ đều có thói quen đi ngủ sớm, nhưng Đường Ý lăn qua lộn lại vẫn không sao ngủ được.
Cô nhẹ nhàng ra khỏi phòng, định xuống quán cà phê lầu dưới ngồi.
Đi xuống tầng dưới cùng, thời điểm cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy đôi ống quần màu trắng tinh đập vào mắt. Màu sắc tuyệt đối như vậy, cần bao nhiêu can đảm mới có thể mặc vào?
Ánh mắt Đường Ý dần đần dời đi hướng lên trên, chỉ là đôi chân này, mới nhìn đã khiến người khác tim đập thình thịch. Tầm mắt lướt qua lồng ngực người đàn ông, tới cổ anh. Kỳ thật Đường Ý cũng không ôm nhiều hy vọng, nói chung, rất ít đàn ông có được gương mặt và vóc dáng này cùng tồn tại.
Cô định đi ra ngoài, sau đó theo bản năng liếc nhìn khuôn mặt đối phương.
Nam nhân bước vào, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, hai tay anh ngăn cản Đường Ý đang muốn nhảy ra ngoài "Dì nhỏ, chúng ta thật là có duyên nha".
Âm hồn bất tán.
Đường Ý cuối cùng đã lĩnh hội được hàm nghĩa của bốn từ này.
Phong Sính đứng ở cửa không nhúc nhích, anh tiện tay ấn vài số, thang máy lại từ tầng trệt đi lên "Hóa ra là đã nghỉ việc rồi sao?"
"Anh đã biết còn cố hỏi".
"Chuyện này em nên cảm ơn ba tôi, không phải ông ấy nhắc nhở tôi sao? Bảo tôi sắp xếp cho em công việc tốt một chút".
Đường ý dựa vào tường thang máy "Anh đã nói bậy bạ gì với ba mẹ tôi?"
"Tôi không có nói bừa, những điều tôi nói đều là sự thật".
"Phong Sính, sao anh phải để cho một người chán ghét anh đến cực điểm?"
Ánh đèn sáng bóng trong thang máy chiếu vào gương mặt nam nhân, lộ ra vẻ nhợt nhạt khác hẳn thường ngày "Em dám đem bốn chữ chán ghét cực điểm dùng trên người tôi?"
"Chuyện anh theo tôi, chính là muốn gây sự, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ anh cả đời, nếu như có thể, tôi muốn biến anh trở thành Hắc bạch song sát cứ như vậy mà kính nhi viễn chi
Hắc bạch song sát: sát thủ tàn bạo (ko biết đúng không???)
Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với người đó; hoặc mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với họ.
Phong Sính cười lạnh "Tôi còn tưởng rằng em đến để van cầu tôi, đây là thái độ nhờ giúp đỡ của em sao?"
"Tại sao tôi phải van xin anh?"
"Tôi có thể không kiêng nể gì nói xấu về em trước mặt ba mẹ em, tôi sợ cái gì?"
Đường Ý nghe vậy, bao nhiêu lửa giận mới bùng lên liền đem nhịn xuống hết. Đời này của cô thật sự đã gặp rất nhiều hạng người, hèn hạ, ngu ngốc, bại não, vô lại, cặn bã... Cộng tất cả lại cũng không bằng một Phong Sính, sao anh ta lại có thể dày mặt vô sĩ như vậy?
Cô không muốn mắng anh, da mặt anh dày như vậy, mắng anh không được lại bị bắn trở lại thì sao?
Chiếc áo lên màu trắng nổi bật trên người Phong Sính, mắt anh dán vào cổ Đường Ý, dường như nhìn thấy cô đang đeo vật gì đó.
Thang máy dừng hẳn lại, đinh một tiếng mở cửa ra.
Nhưng Phong Sính lại chặn ở cửa, Đường Ý không ra được, một lúc sau cánh cửa liền đóng lại.
Anh tiến lên một bước, vươn tay ra. Hai tay Đường Ý che trước ngực "Anh muốn làm gì?"
Ngón tay Phong Sính hướng đến cần cổ cô, đầu ngón tay vẽ theo sợi dây chuyền.
"Tên nào tặng cho em?"
"Đây là của tôi".
"Nói vậy là, em muốn tặng cho người khác?"
Đường Ý vừa muốn cầm trở lại, trên cổ chợt thấy đau rát, Phong Sính một tay kéo đứt sợi dây chuyền của cô, anh cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay "Món đồ rẻ tiền như vậy, em lại không biết xấu hổ tặng cho người khác?"
"Trả lại cho tôi!"
"Gấp cái gì?" Phong Sính nhét sợi dây chuyền vào túi quần, tay anh lau lấy mặt mình. Đường ý không đoán được động tác đó của anh có ý nghĩa gì cho đến khi chính mình ngã vào tường thang máy bị đôi môi phủ lên...
Phía sau cổ của Đường ý vẫn còn đau, Phong Sính bá đạo đem khát vọng của mình đặt trên người cô, khi cửa thang máy lại lần nữa mở ra có vài người đi vào.
Đường Ý không thể đánh vào vai anh, những người đó vừa nhìn thấy lại vội vàng lui ra ngoài.
Khó khăn lắm mới đẩy được Phong Sính ra, Đường Ý tức giận lau mạnh khóe miệng, ngón cái Phong Sính quét qua cánh môi, cười lớn "Ha ha..."
Đường Ý cắn chặt răng, Phong Sính lui ra phía cửa, cửa thang máy mở ra lần nữa, anh nghênh ngang bước ra ngoài.
Đường Ý tức giận đến mức muốn chửi tục.
Nhưng vẫn cố nhịn được.
Trở lại phòng, việc đầu tiên làm là đánh răng súc miệng, Đường Ý lên giường nằm nhưng không thể ngủ được, mãi đến lúc sáng sớm mới chợp mắt được một chút.
Nhưng bà Đường thức dậy sớm, đầu Đường Ý như muốn vỡ tung khi nghe tiếng động thức dậy của mẹ.
Không bao lâu sau lại có tiếng mở TV.
Sau đó, là tiếng kêu to.
Tiếp sau đó, ông Đường bị bà Đường đánh thức.
Cô thực sự mở mắt không ra nhưng vẫn nghe được tiếng của mẹ "Đường Đường, mau tỉnh dậy, dậy đi!"
Giọng Đường Ý trả lời "Con muốn ngủ tiếp".
Ba Đường cầm lấy khăn giấy ném về phía Đường Ý, cô hoảng sợ ngồi dậy "Có chuyện gì vậy?"
"Con xem TV đi", ông Đường cất giọng lạnh lùng.
Ánh mắt Đường Ý dời đi, trên màn hình TV là hình ảnh quản lý bên trong khách sạn, hình ảnh xuất hiện trên đó khiến cô trợn mắt hốc mồm.
Đó là hình ảnh tối qua cô bị Phong Sính cưỡng hôn trên tường thang máy, gương mặt cô được nhìn thấy rõ ràng, Đường Ý cảm thấy ngực thắt lại, ngồi bất động không biết nên phản ứng thế nào.
Mẹ Đường mặt trắng bệch không còn chút máu, tiến lên đến trước màn hình TV, bà nhìn chằm chằm vào hình ảnh kia một lúc lâu "Này, người này không giống với Phong Sính sao?"