Ô biểu tượng quả táo trí tuệ.
Trên thông báo chỉ viết một câu ngắn gọn: Xin chào người sử dụng thân yêu, sự chờ đợi của bạn không hề uổng phí, chúng tôi đã trở về đây!
Tạ Du ngẩn người.
Trở về cái gì hả, không phải ngừng luôn rồi sao.
Trò chơi mà bản thân vẫn quên không gỡ cài đặt, vứt vào một xó xỉnh nào đó không ngờ có một ngày đội mồ sống dậy, Tạ Du nhìn chằm chằm thông báo kia một lúc, mới nhớ về quá khứ đầy ngu xuẩn của mình hồi nghỉ hè – trắng đêm không ngủ thi luyện đề với một thằng cha thần kinh để tranh ngôi đầu bảng.
Tạ Du do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nhấn vào.
– Đang trong quá trình tải dữ liệu, đừng có thoát ra đó ~
Có lẽ là một lần nữa tìm được nhà đầu tư, trò chơi này thậm chí còn đổi mới kho đề, bổ sung thêm bài kiểm tra của rất nhiều trường trung học lớn trong vài tháng nay, ngay cả đề thi giữa kỳ của Nhị Trung cũng có mặt.
Tạ Du nhìn qua một lượt, phát hiện hình thức luyện đề có một số thay đổi, dùng các hạng đồng bạc vàng để phân loại người chơi, trong lúc giải bài còn có đạo cụ rớt ngẫu nhiên, ví dụ như một dạng đề ẩn không công khai chẳng hạn.
Mấy thiết lập kiểu này càng khiến ứng dụng mang tính giải trí cao hơn, ai không biết có khi còn tưởng là game online.
Khu vực giao lưu của người chơi Đề Vương Tranh Bá vẫn như cũ, rất nhiều nick hoạt động sôi nổi ngày trước đang hận không thể đốt pháo ăn mừng.
“Mình thích học tập”: Biết ngay mà, tinh thần học tập bất diệt sẽ không bao giờ bị dập tắt!
“Vì ngày mai tươi sáng”: Những ngày không có Đề Vương Tranh Bá, chỉ có thể im lặng luyện đề một mình, không biết bao đêm cô đơn chẳng có ai làm bạn…
“Top vị trí đầu”: @đại biểu lớp Anh ngữ, tôi ôn bộ từ vựng cấp tám kỹ lắm rồi đây, tới PK.
…
“Ông chủ Tạ,” Tạ Du còn chưa kịp nhìn kỹ, đã thấy Chu Đại Lôi gọi điện đến, “Hôm nay tao cập nhật trò chơi mới thấy cái trò gì hồi mùa hè mình chơi ấy, đệch mợ, xác chết hồi sinh rồi à?”
Tất cả ứng dụng trong di động của Đại Lôi đều là trò chơi, sẽ tự động cập nhật mỗi ngày, có lẽ quá nhiều trò chơi nên không thể quản lý hết, thế nên Đề Vương Tranh Bá cứ thế chen chúc bên trong, đến lúc nhận được nhắc nhở hoàn thành cập nhật, chính hắn cũng giật nảy mình.
Tạ Du lấp lửng nói: “À.”
Chu Đại Lôi loẹt quẹt dép lê, ngồi trên ghế nhựa trong quầy đồ nướng, sau lưng chính là giá nướng, mùi khói đặc cùng thịt nướng theo gió bay ra, hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi, ngậm vào miệng châm lửa: “Lúc nãy tao vào được đại sảnh trò chơi rồi, điểm cũng vào được mới hay.”
Tạ Du: “Thật hả.”
Chu Đại Lôi nói tiếp: “Còn phân loại nữa chứ… Mày biết không, hạng đồng cái quỷ gì ấy.”
Mới nãy Tạ Du chỉ đảo qua vài lần, mơ hồ nhớ lại cột đẳng cấp bên cạnh ảnh đại diện của mình là vương giả gì đó thì phải, thuận miệng hỏi: “Vậy mày đẳng cấp gì?”
Chu Đại Lôi: “Tao á? Sắt vụn quật cường.”
“…”
“Hoành tráng không, chơi chục năm có lẻ mà tao mới chỉ biết có hạng đồng, không ngờ còn có cả sắt vụn, đúng là mở mang tầm mắt.”
Tạ Du cười một tiếng rồi hỏi: “Mày đang ở ngoài quán à?”
“Đúng rồi.” Nói được nửa câu, má Lôi đi qua cúi người kéo thùng nguyên liệu nấu nướng ra, thấy Đại Lôi ngồi đấy vướng víu, bèn đứng thẳng người đạp hắn một cước, thiếu chút nữa làm hắn ngã ngửa khỏi ghế.
Gần đây thời tiết bắt đầu trở lạnh, chuẩn bị nguyên liệu thức ăn tốn rất nhiều công sức, càng bận rộn càng dễ bực dọc, ngày thường còn thấy con trai mình chỗ nào cũng tốt, bây giờ thì trông mới ngứa mắt làm sao: “Mày lăn chỗ khác cho má coi.”
Chu Đại Lôi thật sự bất lực với bà má thỉnh thoảng lại lên cơn tiền mãn kinh nhà mình, đang định dịch sang bên cạnh, má Lôi lại lau lau tay, hỏi: “Nói điện thoại với ai đấy? Tiểu Du hả?”
“Má nói chuyện với nó tí,” không đợi Đại Lôi trả lời, má Lôi chẳng hề báo trước giằng lấy cái điện thoại, “Mày cút sang một bên đi.”
Giọng điệu của má Lôi với Tạ Du ấm áp như mùa xuân, Chu Đại Lôi cảm giác ông chủ Tạ ở đầu dây bên kia mới chính là thằng con ruột của bà.
Lúc Hạ Triều đẩy cửa đi vào, Tạ Du đang ngồi trên giường, rũ mắt xuống nói chuyện điện thoại.
Tạ Du vừa tắm rửa qua, mặc một cái áo len, dù là tông màu lạnh, nhưng sợi tổng hợp trông rất mềm mại, khiến cho cả người cũng trở nên nhu hòa hơn nhiều: “Vâng, con biết ạ.”
Giọng má Lôi rất lớn, dù thái độ đang hết sức vui vẻ hài hòa, nhưng cũng không hạ âm lượng xuống được: “Hồi trước con có về nhưng dì với ba Lôi Tử lại không ở nhà, chẳng gặp được con, lúc nào nghỉ thì qua ở vài ngày đi…”
Tạ Du vẫn đang mặc quần đồng phục của trường, phom quần rộng rãi, dọc thân có một đường sọc màu xám, ống quần gấp lên, lộ ra nửa phần cổ chân.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Du mới ngẩng đầu, sau đó làm khẩu hình với Hạ Triều: Đóng cửa.
Má Lôi đang kể đến cuộc thi đánh mạt chược mới tổ chức ở trong khu phố.
Mặc dù Tạ Du chẳng mấy lăn lộn trong phố Hắc Thủy, thế nhưng mấy người dì Mai vẫn rất vui lòng kéo cậu theo ra ngoài gây tai họa cho người khác. Có đôi khi gia nhập một sòng bài mới nào đấy, chơi thua tan tác, sẽ lại gọi Tạ Du đi qua hỗ trợ chơi mấy ván, lập tức hồi nguyên vốn.
Hạ Triều đóng cửa, chen chúc trên giường cùng Tạ Du, chờ cậu nói xong điện thoại.
Tạ Du đang nghe, đột nhiên Hạ Triều nhích lại gần, hôn bẹp một cái lên mặt cậu.
Tạ Du: “… Làm gì đấy.”
Má Lôi đang nói dở, nghe thấy bên kia tự dưng nói một câu như vậy, cũng dừng lại: “Cái gì?”
Hạ Triều quậy xong, cười cười lùi sang bên phải, tựa vào đầu giường không quấy rối cậu nữa.
Bên cạnh chính là bàn đọc sách, Hạ Triều thừa dịp Tạ Du đang nói chuyện, tiện tay mở ra, phát hiện ngoại trừ khối rubik bày trên bàn ra còn có vài cuốn sách, trong đó có một quyển tên là ‘Cải thiện tính xấu, bình thản ôn hòa đối mặt với nhân sinh’.
Hạ Triều lật ra, trên tiêu đề sách viết bảy chữ: “Ông chủ Tạ, sinh nhật vui vẻ”.
“Đây là quà sinh nhật à?” Chờ Tạ Du cúp điện thoại, Hạ Triều cầm sách nói: “Ai tặng đây, ý nghĩa ghê luôn.”
Tạ Du nhìn thoáng qua: “Là của đứa trong đồn cảnh sát.”
Lúc ấy Chu Đại Lôi còn cố ý bọc quyển sách này lại, cột thêm một cái nơ bướm màu đỏ chót.
Tạ Du nghĩ đến đây thì mỉm cười, bổ sung: “Thiếu chút nữa bị tôi đánh gãy chân.”
Hạ Triều trộm nghĩ, nào có đánh gãy chân đâu.
Không phải vẫn giữ nguyên vẹn cho tới giờ hay sao.
Cậu bạn nhỏ trông có vẻ cứng rắn vậy thôi, kỳ thật vốn không hề giống vẻ ngoài chút nào.
Tạ Du nói xong thì không cười nữa, ném điện thoại sang bên cạnh.
Vừa rồi má Lôi thao thao bất tuyệt suốt, Chu Đại Lôi muốn cướp điện thoại cũng không được, chờ những thanh âm trong điện thoại này tắt hẳn, cậu mới bỗng nhiên nhận ra rằng mình lại thấy có chút mất mát.
Cảm giác này tựa như những ngày mới chuyển ra khỏi phố Hắc Thủy, mỗi sáng sớm tỉnh dậy, vô thức định ra chỗ má Vương ăn sáng, mới phát hiện ra rốt cuộc mình đã không còn được nghe những tiếng rao hàng quen thuộc ngoài ô cửa sổ kia nữa.
Tạ Du càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Nếu như bình thường chỉ cần ‘đệt‘ một tiếng là xong chuyện, nhưng bây giờ còn có Hạ Triều an vị bên cạnh.
Đồ ngốc ấy vẫn đang đọc quyển Bình thản ôn hòa đối mặt với nhân sinh kia, thỉnh thoảng thấy có gì hay ho còn đọc cho cậu nghe: “Bạn nhỏ à, sách này của cậu thú vị ra phết đấy, tôi nghĩ cũng khá có ích… Lòng dạ quyết định sự độ lượng, trình độ quyết định cao thấp. Học hành chăm chỉ vào, đừng có ngày nào cũng chỉ biết bạo… Á không phải, là động tay động chân với tôi.”
Mấy chữ “bạo lực gia đình” nhanh chóng bị Hạ Triều nuốt xuống.
Tạ Du hé miệng, gọi hắn: “Triều ca à.”
Hạ Triều lải nhải một nửa bèn dừng lại.
Tạ Du không biết nên nói thế nào, có chút vấn đề nhỏ như vậy nói ra chỉ cảm thấy chuyện bé xé ra to, mà bình thường cậu cũng không quen dốc lòng tâm sự với người khác, vừa mở miệng đã cảm thấy hối hận.
Thế là cả hai nhìn nhau mãi, Tạ Du mới nói: “Không có gì đâu, chỉ gọi cậu vậy thôi.”
Không có khả năng tên nhóc này rảnh rỗi sinh nông nổi tự dưng gọi hắn là ‘anh’, Hạ Triều nhớ kỹ lần đầu tiên là trong bữa tiệc sinh nhật của Lưu Tồn Hạo, kết quả đến khi về ký túc liền nói với hắn ‘Là cậu trêu chọc tôi trước’.
Hạ Triều: “Không có việc gì cái rắm.”
Kỳ thật cái rắm này có hơi to thật.
Thật nhớ quãng thời gian không thể quay trở lại, cùng với những giọng nói thô lỗ, chợ búa nhưng tràn đầy hơi thở cuộc sống ấy.
Lúc nói chuyện, Tạ Du rũ một chân xuống, chân trần, khẽ chạm vào sàn nhà.
Có hơi lạnh lẽo.
“Vậy thì nói về chuyện khác nhé,” Hạ Triều nở nụ cười, “Ví dụ như… về hiện tại cùng tương lai có cậu của Triều ca được không.”
Lúc nói lời này trông Hạ Triều rất chân thành, không hề có vẻ thiếu nghiêm túc của ngày thường, trong mắt chỉ phản chiếu duy nhất bóng hình cậu.
Chăm chú đến mức Tạ Du cứ thế không kịp đề phòng mà va phải.
Tạ Du như bị ma xui quỷ khiến, trong khoảnh khắc bất ngờ chồm người qua hôn môi Hạ Triều, cậu đã nghĩ trong lòng, là gì thì cũng mặc kệ, không bằng cứ hành động cho rồi.
Vừa đụng phải đối phương, suy nghĩ gì trong đầu cũng hoàn toàn biến mất.
Hạ Triều sợ mình làm người ta đau, lúc mới đầu còn kiềm chế, mãi đến khi Tạ Du vươn đầu lưỡi ra chủ động chạm vào hắn một cái.
Chỉ thế này vẫn chưa tính là gì.
Không biết Tạ Du đã vươn tay đã tháo dây lưng quần hắn ra từ bao giờ, dây lưng quần đồng phục của trường vốn khá lỏng, chỉ cần mở nút thắt là có thể duỗi vào.
Ngón tay Tạ Du hơi lành lạnh, đốt ngón tay khẽ cong lên, lúc vừa đụng tới có lẽ là bị nhiệt độ thứ kia hun nóng, chợt dừng lại không dám nhúc nhích.
Hạ Triều “đệt” một tiếng, cũng duỗi tay mò mẫm xuống dưới: “Cậu muốn chỉnh chết tôi phải không.”
Đến tận giờ tắt đèn, ngoài ký túc có tiếng còi báo hiệu vang lên.
Chờ cả hai rời nhau ra, trong phòng chỉ còn lại bóng tối đặc quánh, nghe thấy mỗi tiếng thở dốc của người kia, gấp gáp quấn quít lấy nhau.
Tạ Du dựa vào đầu giường mò mẫm theo trí nhớ, một lúc sau mới tìm được bọc khăn giấy.
Hạ Triều cầm lấy, định lau qua giúp cậu, còn chưa chạm vào, Tạ Du suýt nữa là đạp hắn xuống giường: “… Đừng đụng nữa.”
Hạ Triều khựng lại, hỏi: “Ngủ chung nhé?”
Tạ Du hỏi lại: “Cậu vác theo gậy đi ngủ à?”
“…”
Nghĩ thấy cũng đúng.
Giường quá nhỏ, chen chúc ngủ cùng nhau, thế nào cũng xảy ra chuyện.
Tạ Du ngồi dậy, vươn tay bật công tắc đèn bàn ở đầu giường lên.
Hạ Triều nương theo ánh đèn, trông thấy chiếc áo len mà bạn nhỏ đang mặc đã bị cuốn tới trên bụng, lộ ra phần eo mềm mại. Tiếp tục nhìn xuống dưới, chính là quần đồng phục vừa rồi bị hắn cởi ra, lỏng lẻo như thể sắp tuột đến nơi.
Hắn nhìn một lát, không nhịn được mà cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng Tạ Du: “Vậy tôi về nhé.”
Tạ Du: “Cậu lăn đi.”
Thái độ kiểu mặc quần xong là không nhận mặt đây mà.
Hạ Triều cười cười, buông cậu ra.
Dù Hạ Triều đã đi rồi, nhưng hương vị trong không khí vẫn quanh quẩn mãi không tan.
Ngoại trừ đèn bàn, Tạ Du phát hiện màn hình điện thoại di động mới rồi bị cậu tiện tay ném lên giường cũng đang lóe lên.
Thông báo từng cái một nhảy ra.
Tưởng Hạ Triều lại nhắn tin nhảm nhí gì qua, Tạ Du cầm di động lên, trượt mở khóa màn hình, trông thấy mấy tin nhắn gửi từ trò chơi.
“…”
– Trân trọng gửi lời chào đến người chơi [j SdhwdmaX], xin giới thiệu chúng tôi là nhà phát hành của Đề Vương Tranh Bá.
Lời editor: Định đổi xưng hô anh-em cho hai đứa từ bây giờ nhưng đang không muốn lắm:-
Mà có ai biết tiếng Trung cho hỏi nhờ với, cái câu trên kia là “Hữu nhĩ Triều ca đích… tương lai”, mà hổng hiểu dịch ra tiếng Việt thế nào cho đúng á =))