Vào ngày diễn ra lễ kỷ niệm thành lập trường Nhị Trung, băng rôn giăng khắp khuôn viên trường, áp phích dán trên cột thông báo đỏ rợp trời, trông hết sức vui mắt, bên trên viết: Nhiệt liệt chào mừng kỷ niệm sáu mươi bảy năm ngày thành lập trường Lập Dương Nhị Trung.
Ngoài cổng trường còn được trang hoàng bằng những dải lụa màu sắc rực rỡ.
Đám học sinh đeo cặp đi vào cổng trường, tíu tít trò chuyện.
Mấy ngày trước bên hội học sinh đã bắt tay vào dựng sân khấu chính, sau khi lắp đặt gần xong bèn tập trung chuẩn bị cho buổi tổng duyệt vào trưa nay.
Vào ngày này tất cả các giáo viên trong trường đều mặc quần áo hết sức trang trọng.
Lão Đường vốn không tính là trẻ, nhưng thẩm mỹ trăm lần như một luôn luôn đi trước tuổi già của mình mấy năm liền, vô cùng chung thủy với độc một kiểu giày vải cũ kỹ. Bây giờ phải mặc chính trang, cuối cùng cũng kéo được thẩm mỹ về mức hợp cách, trông cả người sáng láng hơn hẳn.
Nhưng Lão Đường thoạt nhìn có vẻ không quá thoải mái, đứng trên bục giảng, cứ thỉnh thoảng lại lấy tay kéo kéo cái cà vạt đeo trên cổ.
“Từ Tĩnh nói trong nhóm là ăn cơm trưa xong sẽ phải vào hội trường tổng duyệt đấy,” Hạ Triều cầm bút chọc chọc Tạ Du, hỏi, “Em có nhớ rõ động tác không vậy.”
Tạ Du nằm sấp, nghiêng đầu gối lên cánh tay nhìn hắn: “Nhớ rõ.”
Hạ Triều vươn tay qua, động tác hết sức tự nhiên xoa nhẹ một cái, tóc cậu bạn nhỏ mềm ơi là mềm, một khi đã đụng vào là không muốn buông tay: “Sao anh chẳng thấy tin lời em lắm nhỉ.”
Tinh thần tập luyện của Tạ Du không hề cao, phần lớn thời gian đều bày vẻ mặt vô cảm hời hợt giơ tay nhấc chân theo mọi người, đến cả La Văn Cường nhảy nhót như một vị thần mà Từ Tĩnh cũng không lo lắng mấy, chỉ sợ tới lúc ấy Tạ Du không thể theo kịp động tác của cả bọn.
Thực ra là Tạ Du cảm thấy đã nắm được vũ đạo, ngày nào cũng phải lên tập có hơi phiền mà thôi: “Muốn tin hay không tùy anh.”
Hôm nay Chó Điên hiếm khi bùi ngùi cảm xúc, đọc lại một lượt lịch sử từ ngày dựng trường tới nay của Lập Dương Nhị Trung cho thầy trò trong trường nghe, tóm tắt từng cột mốc nổi bật trong suốt hơn sáu mươi năm qua, cuối cùng nói: “Kỳ thật lịch sử của trường Nhị Trung chúng ta, dấu ấn góp phần quan trọng nhất không phải vô số thành tích huy hoàng vĩ đại, cũng không phải lực lượng giáo viên nòng cốt dồi dào… Mà chính là từng lớp từng lớp học sinh các em, những đứa trẻ đã gắn bó với ngôi trường này trong suốt ba năm học cao trung của mình.”
Chó Điên vẫn tiếp tục dông dài trên loa phát thanh, Tạ Du nghe mà đau đầu, tiện tay giở một quyển truyện tranh ra đọc.
Bộ truyện này được Vạn Đạt mang từ nhà tới, tổng cộng có mười tập, nói về thời thanh xuân cấp ba nhiệt huyết, cả lớp điên cuồng truyền tay nhau mấy ngày nay, hầu như mấy đứa nam sinh ai cũng cầm một quyển để thay phiên nhau đọc.
Hôm trước La Văn Cường lén lút đọc trong giờ toán, bị Lão Ngô bắt tại trận rồi tịch thu tang vật. Cả đám ngứa ngáy trong lòng không thôi, bèn âm mưu thừa dịp Lão Ngô không chú ý, vụng trộm lẻn vào phòng giáo vụ lấy về.
“Lão Tạ, có phải đàn ông không đấy,” Hạ Triều muốn kéo cậu đi cùng, nhưng Tạ Du cảm thấy không hứng thú lắm, thế là hắn bèn kích cậu, “Hay là em sợ hả.”
Tạ Du: “Sợ cái rắm ấy.”
Kết quả khi cả bọn đi theo Vạn Đạt lượn qua lượn lại ngoài cửa văn phòng mấy vòng, trông thấy Lão Ngô đang giở quyển truyện kia ra đọc, trông bộ dạng có vẻ sẽ ngồi đến hết giờ nghỉ giải lao, căn bản không chừa cơ hội cho đám học trò hạ thủ: “…”
Tạ Du mới lật được mấy trang, đã nghe thấy Hạ Triều ngồi cạnh cất giọng nói: “Thầy ơi hôm nay trông thầy… Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái quá. Nhìn như trẻ ra mười mấy tuổi ấy ạ, cực kỳ đẹp trai luôn.”
Lúc Hạ Triều nói chuyện hơi ngả người ra sau, cái ghế theo đó cũng nghiêng nghiêng, lắc lư từng nhịp.
Lưu Tồn Hạo hùa vào, nói với theo: “Đúng là Quách Phú Thành của Nhị Trung đấy ạ!”
Lời hay ý đẹp đã bị hai đứa kia nói hết, La Văn Cường chỉ có thể nói: “Dù sao cũng là hai chữ, đẹp trai!”
Cả lớp cười ầm lên, vỗ tay phụ họa.
Lão Đường ngại ngùng gãi đầu: “Nói lung tung gì đấy.”
Lão Đường nói xong, đặt tay xuống bục giảng bên cạnh, không tiếp tục kéo cà vạt nữa.
Tạ Du chăm chú nhìn cái ghế lắc lư kia, rồi lại nhìn Hạ Triều dáng vẻ hết sức thiếu nghiêm túc đang ngồi đó.
Mùa đông sắp tới gần, một số học sinh sợ lạnh giờ đã bắt đầu mặc đồng phục mùa đông đến trường, tên này thì vẫn ăn mặc phong phanh như cũ, nhưng lại trông như lò sưởi di động, thậm chí ống tay áo còn gấp lên, lộ ra một đoạn cổ tay.
Trước đó Lưu Tồn Hạo từng thuận miệng nói rằng nếu cậu ta không làm lớp trưởng, thì người thích hợp nhất với vị trí này trong lớp hẳn sẽ là Hạ Triều.
Quả thực rất thích hợp.
Nhìn hắn có vẻ không tuân theo quy củ, thế nhưng đấy chỉ là vỏ bọc che giấu để không lộ ra trước mắt người đời mà thôi.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường được tổ chức ngay sau khi hết giờ học, cũng chính là thời gian lớp tự học buổi tối hàng ngày. Những thành viên trong đội văn nghệ đến buổi trưa là phải tập trung để tham gia tổng duyệt, ăn cơm xong, Lưu Tồn Hạo cúi người lôi bọc quần áo biểu diễn từ trong ngăn bàn ra: “Thế này coi như tụi mình đường đường chính chính được cúp cua nửa ngày đấy nhỉ, sướng ghê ta.”
“Đừng vội đắc ý,” Từ Tĩnh với Hứa Tình Tình cầm theo quần áo, dắt tay nhau nói, “Đổi quần áo nhanh nhé, xong thì tập hợp chỗ đầu cầu thang.”
Thay đồ trong lớp chắc chắn không tiện, đến lúc cởi trần thân trên sẽ có ảnh hưởng không tốt, chỉ còn cách chui vào mấy gian buồng vệ sinh.
Tổng cộng có sáu gian, đám Lưu Tồn Hạo lao vào chiếm mỗi người một cái, động tác nhanh như cắt, như thể chỉ cần chậm chân là sẽ hết sạch đồ ăn nóng hổi, cuối cùng còn dư lại duy nhất gian vệ sinh trong cùng nọ.
La Văn Cường chiếm cứ thành công gian thứ hai từ trong ra, vừa chốt cửa vừa nói: “Xin lỗi nhá Triều ca, Du ca, hai ông chịu khó chen chúc đi.”
“…”
Tạ Du cầm quần áo, đứng trước cửa nhà vệ sinh, thật muốn đạp La Văn Cường chui tọt vào bồn cầu.
“Đi nào,” Hạ Triều trái lại cầu còn không được, mỉm cười khoác vai Tạ Du, “Cùng chen chứ hả?”
Không gian trong này quá chật chội, cả hai đứng bên trong không nhúc nhích gì cũng vẫn đụng phải nhau, huống chi còn phải thay quần áo.
Động tác của Hạ Triều rất nhanh, chỉ hai ba phát đã cởi xong đồ, Tạ Du vừa kéo khóa áo xuống, cùi chỏ vô ý va phải eo Hạ Triều. Cảm giác hơi cưng cứng.
Dáng người ai đó khá gầy, cơ bụng trông cũng chẳng hề phô trương, ở cái tuổi mười tám mười chín này vẫn còn mang đậm nét ngây ngô.
“Anh nhường chút đi,” Tạ Du khẽ dừng, rồi nói, “Dịch sang bên cạnh xem nào.”
Bọn Lưu Tồn Hạo đang thay đồ vẫn không quên tán dóc, nhắc tới bộ manga nhiệt huyết kia, lớn giọng nói: “Tôi đang đọc tập năm này, tập sáu ở chỗ ai?”
“Tập sáu đã không còn tồn tại.”
“Đang trong tay Lão Ngô rồi.”
“Tụi bây chưa trộm được về hả?”
“… Trộm thế quái nào được! Có giỏi thì ông chỉ hộ cái! Giờ giải lao nào Lão Ngô cũng lôi ra đọc kia kìa, đến giờ vẫn chưa đọc xong!”
Trừ mấy đứa đang thay đồ bên trong, người ra người vào bên ngoài không hề ít.
Tạ Du mặc áo tử tế xong rồi xỏ quần vào, lúc ngẩng đầu mới nhận ra Hạ Triều đang dựa vào cánh cửa chăm chú nhìn mình: “Sao vậy?”
Hạ Triều đã thay xong, áo sơ mi trắng khoác lên người hắn như có như không toát lên vẻ vô lại, ba hàng cúc trên cùng cũng chẳng chịu cài, cứ thế mà mở bung ra.
“Nhìn em đó,” Hạ Triều nói, “Bạn nhỏ nhà chúng ta sao lại dễ nhìn thế nhỉ.”
Tạ Du từ từ khéo khóa quần lên, rồi mới đi lên phía trước hai bước, vươn tay cài kín cúc áo của hắn, ngón tay quấn lấy từng viên cúc áo, cách lớp vải vóc cảm thụ hơi ấm tỏa ra từ người đối phương, nhắc nhở: “Anh, là người có bạn trai rồi đó, đừng lẳng lơ quá nữa đi.”
Hạ Triều không nhúc nhích, mặc cho Tạ Du cài nốt hai hàng cúc cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được nữa, cúi đầu ghé sát lại gần cậu.
“Triều ca, bọn ông chưa xong cơ à?”
La Văn Cường thô thiển hết cỡ, gõ mà như phá cửa, uỳnh uỳnh mấy phát, đến mức mà cánh cửa gian bên cạnh cũng phải rung bần bật.
Hạ Triều: “…”
La Văn Cường gõ xong, mấy giây sau mới thấy cửa hé mở, cậu ta đang định xoay một vòng để khoe khoang tạo hình mới toanh của mình, tiện đó hỏi xem trông có đẹp trai hay không, nhưng chợt nhận ra hình như sắc mặt Hạ Triều không được tốt cho lắm.
Thời gian gấp gáp, xong xuôi tất cả về tập trung chỗ đầu cầu thang, mấy đứa con gái như Hứa Tình Tình thay đồ khá chậm, lề mề mãi chưa thấy đâu.
Đợi mấy cô nàng thay xong quần áo đi ra, đám nam sinh đã đợi phía đầu hành lang được năm sáu phút.
Bọn La Văn Cường cùng với Vạn Đạt cố ý đứng gần phía hành lang, dàn thành một hàng, tư thế rất là nghiêm túc. La Văn Cường cắm tay vào túi quần, Lưu Tồn Hạo khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cool ngầu, ánh mắt xa xăm.
Từ Tĩnh chỉ liếc nhìn rồi bỏ qua đám bệnh nhân tâm thần này, tìm kiếm quanh đây bóng dáng hai visual của lớp .
Hai visual lớp ngược lại hết sức khiêm tốn, chỉ sóng vai ngồi trên bậc cầu thang.
Tạ Du co chân, mặc một cái quần jeans cạp trễ rách lỗ chỗ, đôi chân thẳng tắp thon dài, có thể thấy rõ ràng nơi đầu gối lộ ra một mảng lớn da thịt, trắng đến chói mắt.
Từ Tĩnh thoáng chốc sửng sốt.
Hạ Triều giơ điện thoại trong tay lên, một tay ôm lấy cổ Tạ Du. Trông dáng vẻ dường như muốn chụp ảnh cùng cậu, nhưng hiển nhiên Tạ Du không lấy làm vui vẻ, nhìn ống kính mà mặt vẫn chẳng hề biểu cảm.
Kỹ thuật chụp ảnh của tên kia quá nát, chọn góc chụp cũng chẳng giống ai. Nếu không phải vì giá trị nhan sắc của cả hai quá cao, toàn bộ phải trông cậy vào hai phần tư sắc này, thì chắc còn tưởng là hiện trường tai nạn xe cộ không chừng.
Hạ Triều thì hết lần này tới lần khác hết sức tự tin: “Sao nào, thấy anh chọn bố cục được không.”
“Cục cái rắm, ” Tạ Du đứng dậy nói, “Anh tỉnh lại đi, đừng sống ảo nữa.”
Đại lễ đường của trường học không được sử dụng thường xuyên, ngoại trừ những dịp như kỷ niệm thành lập trường, cũng chỉ đến khi tổ chức đại hội tổng kết năm triệu tập tất cả học sinh mới phải dùng đến.
Sân khấu được lát sàn gỗ, hai bên là rèm sân khấu màu đỏ sậm.
Nhìn từ trên sân khấu xuống, là từng dãy ghế ngồi trải dài đến bất tận.
Lúc xuất phát đám Lưu Tồn Hạo vẫn còn mạnh miệng như không biết sợ là gì, kêu rằng phen này phải cho bọn lớp khác biết mặt, kết quả vừa mới đứng trên sân khấu, chân tay đã run lẩy bẩy.
La Văn Cường: “Sao trước kia tôi không nhận ra lễ đường trường mình lớn thế này nhỉ?”
Lưu Tồn Hạo: “Dưới khán đài lắm người ngồi thế cơ á?”
Vạn Đạt: “Có ai muốn đi tiểu chút không?”
“Mấy đứa sợ đấy à,” Hạ Triều đứng ngay giữa hàng đầu, lúc nói còn đùa cợt đạp nhẹ La Văn Cường một cái, “Vừa lúc nãy đã nói thế nào?”
Đại diện ‘Vũ đoàn đẹp trai vô địch toàn vũ trụ’ – La Văn Cường: “… Bọn tôi sợ.”
Mặc dù Tạ Du hiếm khi tham gia tập luyện, nhưng trong suốt quá trình diễn tổng duyệt cậu không hề mắc phải động tác sai lầm nào. Khi cậu thiếu niên ấy nhảy trên sân khấu, dù động tác chưa đủ tiêu chuẩn, nhưng chẳng cần đến bất cứ hiệu ứng ánh sáng nào, chỉ bản thân cậu đã phát ra ánh sáng chói mắt.
So với niềm đam mê phô diễn bản thân tràn trề của Hạ Triều, Tạ Du không muốn thể hiện mình cho lắm, nhưng tất nhiên điều ấy chẳng thể ngăn nổi những ánh nhìn xung quanh đang không ngừng hướng về cậu.
Chỉ thoáng nhìn qua là sẽ không thể dời mắt.
Từ Tĩnh nhảy xong, đến khi nốt nhạc cuối cùng chấm dứt, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, thầm nghĩ cứ như thế này chắc sẽ ổn thôi.
Chạng vạng sáu giờ tối, khán giả bắt đầu tràn vào hội trường, không khí bên trong náo nhiệt hắn lên.
Hàng thứ nhất là lãnh đạo nhà trường, trước bàn có đặt bảng tên cùng chức danh riêng của từng người.
Hai MC diễn thuyết xong lời dạo đầu rất dài, sau đó mới bắt đầu đọc tiết mục: “… Tiếp theo xin mời các bạn lớp - mang đến cho chúng ta tiết mục đọc diễn cảm bài thơ “Mái trường thân yêu”, xin mọi người hãy cho một tràng pháo tay ạ.”
Thành viên của đội văn nghệ đều được bố trí chỗ ngồi trên cùng để tiện cho việc lên sân khấu ngay sau đó.
Đọc thơ diễn cảm không có gì đáng xem, Tạ Du nghe một lát, quay sang hỏi: “Lớp mình xếp thứ mấy?”
“Không coi danh sách sao? Ngay sau lớp ấy, xếp thứ tám.”
“Không để ý lắm.”
Đang lúc nói chuyện, bài thơ diễn cảm cũng đọc tới câu cuối, hai nữ sinh trên sân khấu cúi đầu về phía khán đài, sau đó toàn bộ ánh sáng sân khấu chợt tắt. Vài giây sau khi đèn từ từ sáng lên, hai cô bé đọc thơ diễn cảm kia đã xuống đài, đứng trên sân khấu giờ này là hai MC ăn mặc trang trọng: “Chân thành cảm ơn lớp - đã mang đến cho chúng ta một tiết mục hết sắc đặc sắc, trong khoảng thời gian quý giá này, mong rằng tâm trạng của các bạn giờ phút cũng đang hào hứng như chúng tôi…”
Phần biểu diễn của lớp - là tiểu phẩm, chọc cho cả trường cười đến vỡ bụng, vừa hay đánh thức luôn cả Tạ Du.
“Đến chúng mình rồi,” Từ Tĩnh đứng lên đầu tiên, truyền lời qua từng người: “Chuẩn bị đi nào, đừng khẩn trương nhé.”
La Văn Cường căng thẳng đến mức luôn duy trì tư thế không chớp mắt nhìn chằm chằm sân sấu, tiết mục nào cũng không lọt, lúc truyền lời sang người bên cạnh, trông thấy Tạ Du ngồi bên tay phải mình lúc này mới dụi mắt, mắt vẫn hơi híp lại, dáng vẻ buồn ngủ hết sức: “Đến tụi mình rồi… Du ca, ông bình tĩnh quá rồi đó.”
Trước đó đã nghe đồn hai đại ca lớp sẽ lên sân khấu, vì thế diễn đàn trong trường đã kịp xây thêm mấy tầng lầu, đều nhất mực gào thét “Đáng giá, má ơi sinh thời có thể được ngắm cảnh tượng ấy một lần, thật quá đáng giá!”.
Mặc dù đã thỏa sức tưởng tượng vô số lần, nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng, được tận mắt chứng kiến, so với ảo tưởng trong đầu thậm chí còn rung động hơn cả.