Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Triều đang muốn nói gì đó, tự dưng một mẩu phấn từ đâu phi tới đập trúng vào góc bàn của hắn.
Lão Ngô cho cả lớp mấy phút thời gian để làm bài, nghĩ trong đầu đề này quá đơn giản, chắc bây giờ cũng tính xong đáp án hết rồi, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy hai thành phần đội sổ toàn khối đang dính sát rạt vào nhau: “Hai cậu bàn cuối kia, tôi biết tình cảm các cậu tốt rồi, nhưng trong lúc lên lớp có thể san bớt lực chú ý cho tôi nữa được không… Tôi kém hấp dẫn thế cơ à.”
“Hấp dẫn hấp dẫn chứ,” Hạ Triều rất có tinh thần phối hợp, cất giọng nói, “Lão Đường là Quách Phú Thành của Nhị Trung, còn thầy chính là Lưu Đức Hoa của Nhị Trung đấy ạ.”
Tạ Du thật lòng phục sát đất với một chiêu vuốt mông ngựa trắng trợn này của hắn.
Lão Ngô được tâng bốc đến mây xanh, trong tiếng cười giòn giã vang lên, ông thầy trung niên kém xa Lưu Đức Hoa cả vạn dặm này vươn tay sửa sang lại kiểu tóc, bình tĩnh đáp lời: “Còn nhớ năm đó, tôi cũng là nhân vật phong vân trong trường đấy.”
Đám học sinh ngồi dưới cười nghiêng ngả.
Náo nhiệt một lúc, có ai còn buồn ngủ thì đến giờ cũng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, Lão Ngô thấy đùa đủ rồi, ra hiệu cho mọi người yên lặng: “Đề lúc nãy tôi giao đã có ai tính ra đáp án chưa?”
Cả tiết giảng mấy định lý mới, bài tập trên lớp cũng không có gì khó lắm. Tạ Du chống cằm nghe được mấy câu, bỗng thấy Hạ Triều đưa tay kéo cổ áo giúp cậu: “Làm gì thế?”
“À,” Hạ Triều khẽ dừng, sau đó không được tự nhiên mà nói, “Dấu hôn đó.”
“…”
Hạ Triều: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Tạ Du định nói “Lượn đi”, nhưng lời chưa đến đầu môi, vành tai đã nhuốm màu ửng đỏ.
Lão Ngô hướng dẫn xong mấy bài trước đó, vừa lúc này tiếng chuông hết giờ vang lên.
Tất cả đã cùng chăm chăm nhìn hai chữ ‘thể dục’ trên thời khóa biểu được viết nơi góc phải bảng đen từ rất lâu, trong đầu chỉ ngóng trông về tiết thể dục ngay sau đó.
Hết tiết rồi nhưng Lão Ngô vẫn không quá yên tâm về hai ông thần đội sổ, gọi riêng hai người lên dò hỏi: “Hai cậu này ở lại đã xem nào, nội dung tôi giảng hôm nay có hiểu hết không?”
Không phải dạng bài gì khó, Tạ Du cân nhắc một lát rồi trả lời: “Hiểu ạ.”
Hạ Triều: “Em cũng hiểu.”
Lão Ngô chẳng hề tin tưởng: “Các cậu biết cái gì mà hiểu!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ra vẻ hiểu biết, đừng tưởng tôi không biết tiết sau của các cậu là thể dục, muốn chạy ra ngoài sân chơi có phải không.”
“Không phải, thật sự là…”
Lão Ngô chẳng hề nể tình ngắt lời: “Mấy cái trò vặt vãnh này chẳng lẽ tôi lại không rõ, ở yên đây tôi giảng cho các cậu thêm lần nữa đã.”
Tạ Du: “…”
Hạ Triều: “…”
Chờ lão Ngô giảng xong rồi rời đi, La Văn Cường vẫn đang tiếp tục hô hào đến tận cuối giờ nghỉ giải lao: “Mọi người có kế sách nào không, còn ai muốn tham gia nữa nào?”
Mặc dù vẫn luôn ở trong đội cố định cùng với bọn Lưu Tồn Hạo, nhưng đối mặt với thi đấu chính quy, vẫn phải vắt óc nghĩ làm sao để cầm được giải thưởng về cho tập thể, La Văn Cường tiếp tục bóng gió: “Thực ra tôi đang nghĩ thế này, chỉ cần Du ca chịu khó phối hợp hơn một xíu, Triều ca bớt màu mè và chơi nghiêm túc hơn một xíu, lớp mình chắc chắn sẽ vào được đến trận chung kết đấy.”
Ám chỉ thật quá rõ ràng.
Tạ Du vừa mới bị Ngô Chính bắt phải tiếp thu triết lý nhân sinh ‘Không biết không phải thẹn, tuyệt đối đừng ra vẻ ta đây biết tuốt’, lòng đầy mệt mỏi, chẳng thèm nể nang đáp: “Vậy ông cứ nghĩ tiếp đi.”
Hạ Triều: “Tôi cảm thấy bạn cùng bàn mình nói rất đúng.”
La Văn Cường cạn lời: “… Hai đứa bọn ông không tự thấy bản thân có hơi quá đáng sao.”
Lưu Tồn Hạo mới nghe được mấy chữ đầu ‘Du ca chịu khó phối hợp’, đã cảm thấy kế hoạch này không ổn: “Không bằng ông mơ tiếp đi, mơ đồng đội ông là tôi đột nhiên bùng nổ kỹ thuật chơi bóng, biến thành Rukawa () của Nhị Trung luôn đi.”
La Văn Cường lòng dạ rối bời: “Ông cút cho tôi nhờ, đúng là đồ con chuột.”
Hạ Triều thật sự không hề hứng thú gì với mấy thể loại tranh tài này, tự mình chơi còn được, chứ nếu là đối đầu trực diện thì hắn không đào đâu ra sức lực.
“Tôi nói thật nhé, tôi chịu thôi,” Hạ Triều thu lại ý cười, “Đến lúc đó các ông nhớ kỹ phải chú ý đội lớp kia là được.”
Học kỳ này đổi thời khoá biểu, tiết thể dục của lớp vừa vặn trùng lịch với của lớp .
Còn chưa vào tiết, trên sân tập đã có khá đông người, ngồi túm tụm với nhau quanh đường chạy thành mấy vòng tròn, nhìn qua không thể phân biệt rõ lớp nào vào với lớp nào.
Ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, rực rỡ đến chói mắt, Tạ Du ngồi sau lưng Hạ Triều tránh nắng, cúi đầu nghịch điện thoại, nhắn tin trả lời Cố nữ sĩ.
– Gần đây con thế nào, nhất định phải ăn uống đầy đủ, đừng có thức khuya nhé.
– Vâng.
Tạ Du vừa đánh được một chữ, màn hình điện thoại vẫn hơi lóa, cậu tiếp tục cúi thấp hơn một chút, vừa vặn đụng trán vào phía sau lưng Hạ Triều, cảm nhận rõ ràng lúc hắn bật cười, lồng ngực chợt khẽ rung rung.
Sau đó cậu nhắn thêm một tin: Con biết rồi, rất khỏe ạ.
Đang mải nói chuyện, đám lớp cầm bóng đi tới, lúc qua vòng tròn của lớp , bỗng dừng bước, cười cười liếc nhìn cả bọn: “Lớp các cậu đăng ký những ai thế?”
Không chờ bọn họ trả lời, đã nói tiếp: “Gặp nhau trên sân bóng nhé.”
Lương Huy đi cuối cùng, không mặc áo đồng phục, bên hông đeo một sợi dây xích trông rất ngông nghênh, trên sợi dây là hình thánh giá, mặc dù không nói gì, nhưng lúc ngang qua lại ngấm ngầm quay đầu lại nhìn bọn họ mấy lần.
Học kỳ trước có xảy ra va chạm chẳng mấy vui vẻ với tụi lớp trên sân bóng, nhưng đám La Văn Cường chỉ cất những chuyện không hay này ở trong lòng.
La Văn Cường nhìn tụi kia đi qua, cảm thấy hơi lạ, gãi gãi đầu hỏi: “Chúng nó có ý gì thế?”
Tạ Du gửi tin nhắn xong, đúng lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt u ám của Lương Huy.
Sau đó cậu nhìn thấy Lương Huy chậm rãi giơ tay lên, là ngón giữa, chỉ thoáng qua trong chớp mắt, không xác định được đến cùng là nhắm vào ai.
Chỉ còn một tháng nữa là đến thi đấu bóng rổ.
Giải bóng rổ của Nhị Trung không được tổ chức quá chính quy, vì muốn tiết kiệm thời gian nên thậm chí đã phải giảm bớt thời lượng thi đấu mỗi trận.
Để nghênh đón trận bóng rổ lần này, La Văn Cường gia tăng cường độ huấn luyện, không riêng gì tiết thể dục và giờ nghỉ trưa, ngay cả nghỉ giải lao mười phút giữa các tiết cũng dẫn cả đội xuống sân luyện bóng.
Mặc dù Hạ Triều với Tạ Du không tham gia, nhưng khi nào rảnh đều sẽ làm ‘đối thủ’ giúp bọn họ luyện tập.
“Chuột này, tôi phát hiện ra ngoài khả năng chạy chỗ thần kỳ, kỹ thuật ném rổ của ông cũng khiến người khác kinh ngạc,” Hạ Triều dừng lại, kéo vạt áo lau mồ hôi, “Hôm qua ông vừa mới ném bách phát bách trúng, đến hôm nay thoắt cái đã biến thành tay tàn là sao?”
Dù trong lòng mang mộng lớn, nhưng thực lực tổng thể của đội bóng lớp không quá mạnh.
Nhất là Lưu Tồn Hạo vốn có phong độ bấp bênh, lúc nào ổn thì mọi mặt đều tốt, nhưng nếu không ổn thì đến bóng cũng chẳng dẫn nổi. Lúc đầu cả lớp đã chuẩn bị sẵn tinh thần đến chơi vòng đầu cho vui rồi về.
Không ngờ lại thắng hiểm ở vòng thứ nhất, thẳng tiến vào vòng hai.
Tạ Du cũng dừng lại, thuận miệng hỏi: “Rút thăm vòng thứ hai chưa, gặp lớp nào?”
La Văn Cường nói: “Vẫn chưa có, trước giờ thi đấu ngày mai mới rút.”
Vận may của lớp không tốt, đến vòng hai rút trúng phải lớp .
Lúc rút thăm, Chó Điên lặp đi lặp lại trên loa thông báo: “—— Các học sinh tham gia tranh tài bóng rổ, mười hai giờ trưa hãy tập trung tại sân bóng.”
La Văn Cường mở tờ giấy được gấp ngay ngắn kia, bên trên ghi rõ ràng một số .
Cả lớp đều ngồi trên khán đài để cổ vũ cho đội bóng. Xung quanh có rất đông người, thậm chí các lớp khác cũng tới tham gia náo nhiệt, tạo thành một khung cảnh ầm ĩ sôi động.
Trọng tài nhận mẩu giấy kia, thông báo tên lớp , thế là bọn Lương Huy đứng dậy đi đến giữa sân bóng.
Cùng với tiếng còi của trọng tài cất lên, Tạ Du dường như cảm thấy mí mắt phải mình khẽ giật giật.
Ngay sau đó, cảm giác bất thường kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt ——
Từ lúc bắt đầu rõ ràng là lớp chiếm ưu thế hơn hẳn, sau khi đoạt được bóng La Văn Cường đang định chuyền cho Lưu Tồn Hạo, thì số sáu của đội lớp tự dưng áp sát La Văn Cường không buông.
Ở một góc trọng tài không nhìn thấy, cố tình huých La Văn Cường một cái.
Sau đó Vạn Đạt lấy được bóng chuẩn bị nhảy lên ném rổ, Lương Huy không những tạt bóng của Vạn Đạt mà còn nhân cơ hội đụng mạnh vào người cậu, nhìn qua như thể ‘vô ý gây thương tích”.
Trên sân bóng có quá nhiều người, động tác của cả hai đội đều rất kịch liệt, không ngừng dồn sát, tấn công phòng thủ, đối đầu, Tạ Du gần như đã nghĩ hai tình huống nhỏ xảy ra trong vài tích tắc nọ chỉ là do cậu hoa mắt.
Nhưng không chỉ có hai lần này.
Bởi vì trong lúc cướp bóng bật bảng, cậu đã chứng kiến tận mắt khuỷu tay của Lương Huy cố tình chọc vào mắt của Lưu Tồn Hạo.
Lưu Tồn Hạo bị đau, thả lỏng tay, ôm mắt chầm chậm ngồi thụp xuống.
Trọng tài vội vàng thổi còi.
Mấy tiểu xảo này của bọn chúng được thực hiện rất tinh vi, qua mặt cả trọng tài, thậm chí còn bao che cho nhau, trong đầu Tạ Du giờ đây chỉ tràn ngập đúng một chữ ‘đệt’, huyệt thái dương nảy thình thịch.
Trước đó đã nghe Hạ Triều nói qua rằng bọn này chơi bẩn, nhưng không thể ngờ lại trắng trợn đến mức này.
Trước mặt đám lớp , một tháng đổ mồ hôi công sức chuẩn bị cho giải thi đấu bóng rổ này của bọn La Văn Cường bỗng như một trò hề.
“Trọng tài, bọn họ lại phạm quy kìa! Có ai chơi bóng kiểu đấy không, thế là có ý gì!”
Chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, La Văn Cường nhịn rồi lại nhịn, nhưng thực sự không thể chịu được nữa.
Lương Huy nhún vai, tỏ vẻ vô tội nói: “Ngại quá, lỡ tay thật mà.”
Mặc dù ngày thường danh tiếng của Lương Huy chẳng tốt lành gì cho cam, thậm chí không ít người thấy hắn ngứa mắt, nhưng dẫu sao thi đấu bóng rổ cũng là hoạt động tập thể của cả lớp, rất dễ dàng kích thích lòng hư vinh của mọi người, thế là phía lớp lập tức thi nhau nói đỡ cho hắn, có nữ sinh nào đó lớn tiếng nhất hô lên: “Bọn này phạm quy chỗ nào chứ hả…”
Hứa Tình Tình lập tức bùng nổ, quay ngoắt đầu nói: “Mắt tụi bây mù hết rồi sao?”
Tạ Du cũng không thể ngồi yên, cậu chưa kịp đứng dậy, đã thấy Hạ Triều ngồi cạnh mình chậm rãi đóng nắp chai nước suối, sau đó bỗng nhiên trở tay ném ra ngoài.
Chai nước vẫn còn hơn nửa, đập ‘bộp’ một tiếng trúng vào góc bậc cầu thang, cuối cùng rớt xuống mặt sân cao su.
Cả hai lớp vốn đang cãi nhau loạn xạ bỗng bị tiếng động này làm cho giật mình, trong nháy mắt trở nên im bặt.
Sắc mặt Hạ Triều trông rất tệ, từ lúc La Văn Cường rút phải lá thăm số , ánh mắt đã dần dần trầm xuống.
Hạ Triều ném chai nước suối xong, đứng dậy, không nói hai lời cởi phắt áo khoác đồng phục ra, bên trong chỉ mặc áo ngắn tay, sau đó hắn tiện tay thảy áo khoác sang bên cạnh: “—— Chuột, quay về đi.”
“Thay người.”
Tất cả những người đang ngồi trên khán đài này luôn chỉ biết Tạ Du lầu Tây giết người không chớp mắt, Hạ Triều trong truyền thuyết vẫn rất ôn hòa, bấy giờ nhìn lại, đây mà là dáng vẻ ôn hòa dễ dãi sao.
Danh hiệu đầu gấu trường đâu phải thổi phồng, khí thế quá mạnh mẽ, nhìn coi ngay cả thở mạnh cũng chẳng dám.
Lưu Tồn Hạo vừa mới bị Lương Huy đập quá ác, cho tới giờ vẫn đang ngồi xổm trên mặt sàn không nhúc nhích, một tay cậu bụm mắt, tầm nhìn thoáng mơ hồ, trông thấy Hạ Triều lướt qua bậc thang đi xuống sân bóng.
Lưu Tồn Hạo cảm giác hình như mình đã được gặp lại một Hạ Triều tràn ngập hung hãn trước kia, vào cái ngày mà hắn dúi đầu Dương ba tốt xuống sàn nhà vệ sinh, chỉ là tình cảnh lần này đã hoàn toàn khác so với quá khứ.
Hạ Triều đi được vài bước, chợt dừng lại, không buồn quay đầu gọi: “Lão Tạ, có đánh không?”
Sau đó Lưu Tồn Hạo nhìn thấy vị ôn thần chán ghét phiền phức, sống chết không chịu tham gia thi đấu, tuyên bố còn lâu mới chơi phối hợp của lớp bọn họ cũng đứng lên theo.
Tạ Du xắn tay áo lên, chỉ đáp một chữ: “Đánh.”
Nhìn điệu bộ này, ai không rõ còn tưởng rằng sắp đi đánh nhau đến nơi.
Tập thể lớp là những người đầu tiên kịp phản ứng.
Một ngọn lửa nhiệt huyết đầy tự hào trong nháy mắt bùng lên, sĩ khí vừa nãy bị bọn lớp chèn ép giờ đây lại chảy rần rật trong người, trái tim không kìm được mà đập loạn liên hồi.
Lưu Tồn Hạo bị cảnh tượng trước mắt lây nhiễm, trước khi rời sân cũng không nhịn được mà hùng hồn bỏ lại một câu: “Lớp , chúng mày chết chắc rồi.”
() Kaede Rukawa (bản gốc tác giả ghi là Lưu Xuyên Phong), má để cái tên tà lưa kia làm tưởng cha nội nào, hóa ra là nam thần bóng rổ này:))