Âm thanh thiêng liêng buông xuống, thánh ca cất cao, vào thời khắc này, niềm tin nơi đáy lòng đã tìm được đích đến!
Ta nên nói cho hắn biết.
Suy nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong lòng Rhein.
Ta nên nói cho Tịch Ca biết, ta thích hắn, ta thương hắn, ta muốn ở bên hắn, giống như hai người tuyết nhỏ nắm tay nhau trên cửa sổ, cho dù có tan chảy, cũng mãi mãi chia lìa!
Cảm xúc trong lòng cậu dâng trào mãnh liệt, khát vọng được nói ra tất cả càng phá tan hàng rào nhẫn nại cuối cùng.
Quá nhiều lo lắng, quá nhiều mong đợi, còn có hạnh phúc vô bờ bến.
Chúng nhồi đầy trái tim Rhein, chiếm cứ mọi khoảng trống trong lòng cậu.
Giờ phút này, ngay cả nỗi sợ thất bại cũng rút khỏi tâm trí cậu.
Mọi thứ đều rực rỡ, mọi thứ đều tốt đẹp, hay sẽ còn rực rỡ và tốt đẹp hơn nữa!
Ý chí cạy mở đầu lưỡi, giọng nói của cậu tự nhiên chảy ra:
“Tịch Ca, ngươi đối với ta cũng quan trọng như vậy. Ngươi là duy nhất trong cuộc đời ta, ngươi mang đến cho ta cảm giác hoàn toàn lạ lẫm, ta chỉ hy vọng chúng ta có thể mãi mãi —— “
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng “leng keng”, cô chủ quán xinh đẹp lên tiếng:
“Khách hàng đã gọi một ly size lớn ạ, trà sữa xong rồi đây.”
Câu nói của Rhein bị cắt ngang.
Nỗi niềm phấn khích và hạnh phúc bay nhảy trong đầu bỗng chốc bị cuốn trôi.
Cậu lập tức tỉnh táo lại, cậu nhận ra mình đang đứng bên ngoài một quán trà sữa không biết tên, xung quanh là người đi đường lui tới, bất kể là ai, cũng có thể dễ dàng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, thậm chí là xen vào.
Ta muốn nói cho Tịch Ca suy nghĩ của ta, ta có thể làm được.
Rhein vô cùng chắc chắn.
Nhưng ta sẽ không nói ra những lời này ở cái nơi mà bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị chen ngang, ta phải đặt hắn vào tình thế không thể lảng tránh…
Ta muốn ép hắn không thể từ chối ta. Nếu ta thật sự quan trọng như thế, hãy cho phép ta được ti tiện một lần, lần này ta sẽ không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Hắn chỉ có thể trả lời ta, đồng ý hoặc không đồng ý.
Hắn chỉ có thể lựa chọn, ở bên ta, hoặc không bao giờ gặp lại.
Ta có dự cảm… Rhein nín thở. Ta tin tưởng hắn sẽ không từ chối ta!
Tịch Ca kiên nhẫn chờ đợi, hắn tin tưởng những lời bộc bạch đầy hàm súc của mình đã khiến Rhein cảm động, hắn cũng nhìn thấy rõ điều đó trên nét mặt đối phương.
Hắn thầm nghĩ: mình phải từng bước tới gần Bì Bì, đầu tiên ám chỉ tình cảm của mình với cậu ấy, chờ cậu ấy đã quen và có thể chấp nhận, mình sẽ tiến thêm một bước.
Hắn chờ đợi Rhein nói nốt câu, hắn có linh cảm điều này rất quan trọng.
Nhưng sau khi bị ngắt lời, cậu lại chẳng nói gì nữa.
Hắn ngạc nhiên nói: “Bì Bì?”
Rhein cầm tay Tịch Ca: “Ta muốn nói với ngươi một chuyện rất quan trọng, nhưng đợi đến khi về nhà được không.” Ánh mắt cậu như mang hàm ý, “Chúng ta sẽ từ từ nói.”
Dứt lời, cậu liền giữ chặt Tịch Ca kéo vào trong quán.
Tịch Ca cầm trà sữa size lớn, lại lấy thêm hai cái ống hút, lần lượt cắm vào hai cái lỗ nhỏ trên nắp. Nhờ trái cherry lần trước mà hắn nảy ra ý định này, cả hai dùng chung một loại thức uống, rất hữu dụng trong việc cải thiện mối quan hệ.
Hắn cùng Rhein ra ngoài.
Hắn hút một hơi, hương vị cũng không tệ lắm. Hắn nói với Rhein: “Nếm thử xem.”
Rhein rất nghe lời, cúi đầu ngậm một đầu ống hút khác, uống một hơi.
Vốn dĩ cậu không nhấm nháp được hương vị thức ăn của nhân loại, vậy mà lại nếm ra được trà sữa có hơi ngọt, vô cùng ngọt, không phải ảo giác.
Lần trước cùng ăn cherry Bì Bì đã rất khiếp sợ, nhưng giờ mình và Bì Bì uống chung cốc trà sữa, Bì Bì đã thành thói quen.
Tịch Ca cười khẽ nhìn Rhein, vô cùng vừa lòng với tiến độ này.
Hắn cầm trà sữa, để cốc trà sữa nóng hầm hập làm tay mình ấm lên, lại dùng chính bàn tay đó cầm lấy tay Rhein.
Rồi sau đó bọn họ siết chặt tay nhau, sóng vai bước trên con đường ngập tuyết trắng.
Hai người vừa đi, trong quán tạm thời không có khách. Cô chủ quán xinh đẹp cầm giẻ, lau dọn bàn ghế, cho đến khi cô lau đến cái bàn bên cạnh cửa sổ, cô bỗng khẽ “A” lên một tiếng, nhìn thấy hai người tuyết đáng yêu đứng trên bệ cửa sổ.
Cô suy nghĩ một lát, liền buông giẻ lau trên tay, cầm máy ảnh của mình vòng ra ngoài chụp lại hai người tuyết nhỏ, sau đó đính bức ảnh đáng yêu này lên bảng ước nguyện.
Đôi người tuyết, dựa vào nhau, tươi cười thoải mái, đáng yêu như thế.
Hạnh phúc của hai người hiển nhiên sẽ làm nổi bật bất hạnh của một người.
Trên con đường phủ tuyết trắng, Tịch Ca và Rhein đi phía trước thật vui vẻ, ma cà rồng thân thiện phía sau thì coi bộ sắp nổi điên.
Nói thật, ma cà rồng thân thiện có chút thảm.
Ba giờ rưỡi rạng sáng hôm nay, ý chí báo thù quá mãnh liệt khiến hắn không thể đợi thêm một giây nào nữa mà chạy đến đại học QH.
Nhưng đang là ban đêm nên trường học vắng tanh, các phòng học đều đóng kín, ký túc xá đã tắt đèn, bóng tối phủ trên mỗi một ô cửa sổ, mà ô cửa sổ nào cũng giống hệt nhau.
Lúc này ma cà rồng thân thiện mới chợt phát hiện, cho dù hắn biết trường học của Tịch Ca, nhưng lại không biết tên lớp và ký túc xá của đối phương, cũng không thể tìm thấy bóng dáng của Tịch Ca từ trăm ngàn khung cửa sổ trên kia.
Không biết làm thế nào, hắn đành liên lạc với thủ hạ, bảo đối phương nhanh chóng truy tìm thêm thông tin của Tịch Ca.
Vừa mới gửi tin xong, trên trời bỗng đổ xuống một trận tuyết lớn.
Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn từng bông tuyết rơi xuống dưới chân.
Khi hắn thu được thông tin chi tiết về Tịch Ca, tuyết đã rơi dày quá mắt cá chân, không trung xuất hiện một mảnh sáng trong, không biết là ánh mặt trời hay ánh tuyết.
Tóm lại, trôi qua một đêm, ngày hôm sau, cuối cùng ma cà rồng thân thiện đã thấy Tịch Ca yên vị trong phòng học.
Buổi sáng, hắn bình tĩnh trốn một bên, nhìn Tịch Ca và Rhein cùng lên lớp.
Giữa trưa, hắn bình tĩnh trốn một bên, nhìn Tịch Ca và Rhein ăn cơm.
Buổi chiều, hắn bình tĩnh trốn một bên, nhìn Tịch Ca và Rhein tiếp tục lên lớp.
Đến bốn giờ chiều, tiết học cuối cùng đã kết thúc, Tịch Ca và Rhein cuối cùng phải rời khỏi trường về nhà.
Chỉ cần đến bọn chúng về nhà là được.
Cho dù nhà bọn chúng ở đâu, có tầng phòng ngự ghê gớm cỡ não, ẩn nấp bao nhiêu người, vì trả thù cho những thủ hạ đã bị giết và đáp lại cho một đêm ngâm mình trong tuyết, ma cà rồng thân thiện quyết định huyết tẩy cả nhà Tịch Ca và Rhein, hắn sẽ treo bọn chúng lên, cắt đứt cổ họng của bọn chúng, tận mắt nhìn thấy máu trong người chúng cạn sạch, rồi hóa thành tro bụi dưới thái dương!
Kết hoạch hoàn hảo.
Ma cà rồng thân thiện trà trộn giữa dòng người qua lại.
Ánh mắt hắn lăm le nhìn chằm chằm hai người phía trước.
Hắn chỉ đang nghĩ.
Hai kẻ kia rốt cuộc khi nào mới xong, tan học rồi, bọn chúng còn lang thang cái quái gì, trong cái thời tiết rét đậm lạnh thấu xương thế này, bọn chúng không muốn nhanh chóng về nhà bật lò sưởi rồi nghỉ ngơi ư?!
Theo hai cái tên này lâu lắm rồi, ma cà rồng thân thiện có chút chóng mặt.
Một là bị bọn họ làm cho tức điên, hai là bị ánh mặt trời đày đọa!
Đi tới đi lui, Tịch Ca bỗng phát hiện ra có điểm là lạ.
Hắn kéo Rhein, đầu ngón tay cào nhẹ vào lòng bàn tay đối phương.
Viết ra một hàng chữ: Sau lưng có người theo dõi chúng ta.
Rhein không yên lòng, cậu đã sớm phát hiện ra người sau lưng, quả thật người đó cũng có chút uy hiếp, nhưng không quá lợi hại. Cậu đang mải nhớ thương màn tỏ tình của mình, còn chân chính uy hiếp giờ phút này thì… chính là ngón tay không ngừng cọ cọ của Tịch Ca.
Cậu nắm chặt đầu ngón tay không yên phận của Tịch Ca rồi thấp giọng nói: “Là một Bá tước huyết tộc, có thể là tới giết chúng ta.”
Ngón tay bị bắt lấy cũng chẳng sao, Tịch Ca tiến đến bên tai Rhein nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lòng bàn tay không còn bị uy hiếp, nhưng hơi nóng lại phun bên tai.
Rhein: “…”
Đây là tra tấn cuối cùng trước giây phút hạnh phúc ư?
Cậu lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, cho mình không gian để hô hấp: “Tìm một nơi trống trải, trực tiếp giải quyết?”
Tịch Ca nhịn không được cười rộ lên: “Còn cố ý tìm nơi trống trải, Bì Bì, cậu nghĩ đây là cuộc quyết đấu giữa những kỵ sĩ chính nghĩa đấy à?”
Rhein: “Không phải là những kỵ sĩ chính nghĩa.”
Tịch Ca: “Tại sao?”
Rhein hàm súc trả lời: “Dù sao cũng là hai chọi một.”
Giờ khắc này, cậu rất giận cái tên Bá tước phía sau, mặc kệ thế nào, thì hắn cũng là một nhân vật phản diện đần độn không biết chọn thời điểm.
Có lẽ ta nên dạy cho hắn một bài học nhớ đời.
Một bài học mà hắn không bao giờ quên được.
Tuy rằng câu nói của Rhein đích thực là rất tinh ý, nhưng giờ phút này, Tịch Ca lại chỉ nhận ra sự tin tưởng mà Rhein giành cho mình.
Hắn chẳng tiếc mà tặng cho đối phương một nụ cười thật xán lạn.
Hắn bắt đầu nghiêm túc tự hỏi mình và Rhein phải làm thế nào để đối phó với cái tên phía sau.
Dựa theo lời Bì Bì, đối phương là Bá tước.
Mình và Bì Bì đối phó với một Bá tước có lẽ phải cố hết sức, tốt nhất nên…
Hắn nhìn trái nhìn phải, nghĩ cách đối phó với Bá tước.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy một tòa khách sạn xa hoa tọa lạc cách đó không xa.
Tên khách sạn gợi lên một ít ký ức của hắn, hắn cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, kém năm phút nữa là đúng năm giờ.
Nếu mình đoán đúng thân phận của người đàn ông tóc vàng kia, vậy thì thể nào anh ta cũng đến vào năm giờ đúng, không sớm cũng không muộn…
Hắn nhìn chằm chằm khách sạn phía trước, trong đầu từ từ vẽ ra một kế hoạch tuyệt diệu.
Tịch Ca nói chuyện: “Bì Bì, tôi có ý tưởng này rất hay…”
Rhein nhìn mặt Tịch Ca, nhịn không được nói: “Một ý tưởng rất đê tiện?”
Tịch Ca sửa đúng: “Rõ ràng là ý tưởng rất thông minh!”
Hắn lôi kéo Rhein đi về phía khách sạn.
Trong suốt quá trình, hắn thả chậm cước bộ, chú ý quan sát xung quanh xem có bắt gặp người đàn ông tóc vàng mắt xanh nào không.
Rất nhanh, Tịch Ca đã bước vào sảnh khách sạn.
Đi về phía thang máy, hắn đã nhìn thấy người mình đang tìm kiếm.
Hắn chợt dừng lại, kéo Rhein ra sau cái cột ở đại sảnh, phân tích kế hoạch của mình cho Rhein, không có gì phức tạp cả, kế hoạch của hắn vô cùng đơn giản, hắn tin tưởng cái kế hoạch đơn giản này của mình cũng hiệu quả như mọi lần:
“Người đàn ông tóc vàng phía trước hẳn là Thánh kỵ sĩ, kẻ bám đuôi phía sau là Bá tước ma cà rồng, còn tôi, là một ma cà rồng vừa thở được lại vừa có nhịp tim. Tôi có thể làm mồi nhử, dẫn Bá tước dẫn đến chỗ Thánh kỵ, bọn họ trai cò đánh nhau, tôi ngư ông đắc lợi.”
Rhein nghe xong.
Cậu không còn lời nào để nói.
Hậu duệ thật sự rất đê tiện…
Nhưng không thể phủ nhận, kế hoạch này thật sự rất khả thi. Nếu bọn họ và Bá tước ma cà rồng động thủ, dù sao vẫn có hạn chế từ cấp bậc, Rhein lo lắng mình không làm được chu toàn, sẽ khiến Tịch Ca bị thương.
Cho nên sau khi suy nghĩ một lúc thì cậu cũng đồng ý với kế hoạch của Tịch Ca: Tịch Ca ra mặt dẫn Bá tước đến chỗ Thánh kỵ sĩ, còn cậu thì ẩn nấp, tùy tình huống sẽ ra tay giúp đỡ.
Kế hoạch đã định, Rhein cùng Tịch Ca chậm chạp lắc lư trong đại sảnh, bọn họ giữ một khoảng cách tương đối an toàn với người đàn ông tóc vàng, sau khi người đàn ông tóc vàng theo đoàn người bước vào thang máy, họ mới đứng trước thang máy chờ đợi.
Sau lưng bọn họ, có tiếng bước chân càng ngày càng gần ——
“Đinh ——” một tiếng.
Thang máy dừng ở tầng một, người bên trong ùa ra, người bên ngoài tràn vào, giữa dòng người, Tịch Ca bước vào thang máy, Rhein thì biến mất không thấy.
Hắn đứng cạnh bảng điều khiển thang máy.
Thái độ tự nhiên như thường, phân biệt những bóng dáng mơ hồ in trên bảng kim loại.
Cao thấp mập ốm, đàn ông phụ nữ…
Thang máy đi lên từng tầng một, lúc đến tầng , Tịch Ca bước ra khỏi thang máy.
Phía sau hắn, cũng có một người khác ra theo.
Hành lang dài trải thảm đỏ.
Không gian kín được thắp sáng bởi ánh đèn vàng nhu hòa.
Ánh sáng kéo dài cái bóng của hắn, cũng kéo bóng của người đằng sau lại gần hơn.
Khi cái bóng dưới chân hai người đan vào nhau, Tịch Ca chợt xoay người!
Hắn và người phía sau bốn mắt nhìn nhau.
Rốt cuộc hắn đã thấy rõ khuôn mặt của Bá tước ma cà rồng theo sau mình!