Lão Sa không dạy truyền âm ngàn dặm cho Tịch Ca.
Đừng nói đến việc vốn dĩ ông ta không có truyền âm ngàn dặm, cho dù có, ông ta cũng tuyệt đối không giao thứ này cho một kẻ gian trá luôn bắt nạt mình!
Ông ta cười ha ha, cúp máy.
Tịch Ca: “……”
Tịch Ca đứng một mình trong nước, trông rất cô liêu……
Tịch Ca trôi theo dòng nước một hồi, hắn thử phân biệt phương hướng, phát hiện bốn phía đều là nước, còn có áp lực khủng bố nào đó truyền đến từ sau lưng, hắn bơi về hướng ngược lại, cảm giác khủng bố đó mới giảm bớt một chút.
Điều này khiến Tịch Ca ý thức được, mình đã đi từ bên trong “Tường” ra bên ngoài “Tường” rồi.
Trước khi hắn rớt vào khe hở thời gian, hắn cũng đã ném Bì Bì ra bên ngoài bức tường.
Hai người đều ở ngoài, thành ra không cần lo lắng vấn đề Ngưu Lang Chức Nữ.
Tịch Ca bình tĩnh suy xét.
Hiện giờ vấn đề quan trọng nhất vẫn là vấn đề ban đầu, làm thế nào mới tìm được Bì Bì? Chẳng lẽ thật sự phải bơi lên bờ, tìm cái bốt điện thoại công cộng?
Lỡ đâu Bì Bì cũng ở trong nước, điện thoại cũng sập nguồn rồi thì phải làm sao……
Không được, cứ cảm thấy tư duy của mình ngày càng kỳ quái……
Tịch Ca sờ soạng túi quần, ý đồ tìm kiếm thứ gì đó hữu dụng.
Thế mà hắn sờ được thật.
Một chiếc đồng hồ cát tinh xảo phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh đặt trong lòng bàn tay.
Đây là huyết khí do Rhein chế tác.
Đêm hôm đó, trận đấu đầu tiên quá đơn giản, trận sau đó lại quá điên cuồng, sức mạnh của đồng hồ cát vẫn chưa bị kích phát ra.
Nhưng có lẽ, tất cả đều là sự sắp đặt của vận mệnh.
Cho dù là đêm hôm đó, đồng hồ cát có phát huy sức mạnh, cũng không có tác dụng gì. Nhưng để lại đến hôm nay, đến thời khắc này vẫn còn nguyên vẹn, hắn có thể tìm được người thương nhờ vào huyết mạch dẫn đường.
Tịch Ca cầm đồng hồ cát hôn một cái.
Hắn mỉm cười, nói:
“Cảm ơn vận mệnh, đã để tôi tìm được em.”
Trên du thuyền, Công tước Thâm Hồng chỉ sợ hãi trong vài giây ngắn ngủi.
Gã rất nhanh đã hồi thần, cười chế nhạo: “Rhein, ngươi cho rằng ngươi vẫn là Rhein trướcđâyư? Nguyên huyết của ngươi đã bị đào đi rồi! Cho dù không biết bằng cách nào mà ngươi đã trở về cấp bậc Công tước, nhưng cũng chỉ mới xảy ra cách đây hai ba ngày thôi, hai ba ngày, sợ rằng ngươi còn chưa thích ứng được hoàn toàn! Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi không biết có bao nhiêu người đang truy tìm ngươi, mà Cain ban ân cho ta cơ hội này, chờ ta bắt được ngươi, đích thân dâng lên Thân Vương đại nhân, nhất định Thân Vương đại nhân sẽ khen ngợi ta ——”
“Ào ——”
“Ào ——”
“Ầm ầm ——”
Tiếng sóng biển dâng lên bên tai, ánh sáng bị cột sóng khổng lồ nuốt chửng. Nước biển dựng lên đến tận trời, rồi thẳng thừng trút xuống!
Rhein lười nghe những điều vô nghĩa.
Cậu trực tiếp động thủ.
Đây mới chỉ là người đầu tiên trên con đường báo thù của cậu!
“Không, sóng lớn tới ——”
“Công tước cứu chúng tôi!”
Tiếng thét chói tai đầy hoảng loạn truyền đến từ bên ngoài khoang thuyền.
Đứng trước uy lực của biển cả, đám Bá tước còn có thể tự cứu mình, nhưng Tử tước và Nam tước không khác người bình thường là bao, chỉ có nước đứng yên chịu chết.
Cơn sóng cuộn trào, tất cả đều rơi vào biển sâu.
Ngay sau đó, dòng nước dũng mãnh lại chui vào cơ thể, phá nát Nguyên huyết của từng người một!
Trong phút chốc, lượng lớn máu lan ra và nhuộm đỏ cả mặt biển, tràn ngập hơi thở chết chóc!
Công tước Thâm Hồng không có thời gian quan tâm đến đám người bên ngoài!
Gã biết rõ sức chiến đấu của Rhein kinh khủng cỡ nào, cùng lúc đó, gã cũng đã khởi động dị năng thiên phú của mình!
Một tấm rèm nhung đỏ thẫm xuất hiện trong phòng, giống như màn che treo trong khán phòng, bỗng nhiên cuộn sang hai bên, đồng thời, lấy tư thế không thể phản kháng, giam cầm Rhein vào trong.
Đây là dị năng thiên phú của Công tước Thâm Hồng, rèm che đỏ thẫm.
Rèm che đỏ thẫm: Đưa tất cả mọi người có mặt tham gia vào cùng một giấc mơ, nội dung cảnh tượng sẽ do chủ nhân của tấm rèm quyết định. Nếu người nào không thể phân biệt giữa mơ và thực, thì linh hồn của họ sẽ ở lại trong giấc mơ mãi mãi!
Rèm che đỏ thẫm vừa xuất hiện, Rhein liền bị cuốn vào trong.
Sóng biển đang đánh vào thân tàu đột nhiên chia năm xẻ bảy, như mất người cầm lái.
Trong những cơn sóng lớn, du thuyền xa hoa run rẩy một hồi, cuối cùng bình tĩnh trở lại, không còn nguy cơ có thể lật úp bất cứ lúc nào.
Chiến đấu với Rhein trên biển, thật sự quá nguy hiểm!
Cũng may dị năng của gã vô cùng đặc biệt, chỉ cần giam Rhein trong mơ thì mọi thứ đều hoàn hảo… Gã sẽ được Thân Vương đại nhân khen thưởng trọng dụng, sau đó đè đầu cưỡi cổ hai Công tước còn lại, trở thành tồn tại đặc biệt nhất trong tam đại Công tước!
Để giành chiến thắng nhanh nhất, Công tước Thâm Hồng cũng tiến vào giấc mơ do mình thêu dệt.
Gã quyết định tự tay chủ trì vở kịch mà mình đã tốn công sức chuẩn bị riêng cho Rhein.
Gã tin chắc Rhein sẽ vô cùng ngạc nhiên vui sướng.
Bởi vì tên vở kịch này là ——
Đêm đen bao trùm đại địa, lâu đài cổ sừng sững giữa rừng rậm, trong lâu đài, phục sức lộng lẫy, ăn uống linh đình.
Rhein tự tay chủ trì yến hội.
Những người tham gia yến hội đều là các Công tước cùng cấp bậc với cậu, mỗi một Công tước đều mang theo vài hậu duệ, đoàn người biến toà lâu đài luôn quạnh quẽ của cậu trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cậu đứng giữa nơi náo nhiệt, nhưng náo nhiệt không lại không liên quan gì đến cậu.
Trên mặt cậu vẫn duy trì nụ cười nhợt nhạt và lịch sự, ánh mắt không khỏi trở nên mơ màng vì nhàm chán và phù phiếm.
Rhein có ảo giác đã từng thấy cảnh tượng này trước đây rồi.
Nhưng cảm giác đó lại mơ hồ, không rõ ràng.
Có lẽ là một bức tranh tương tự nào đó đã bóp méo ký ức, không có gì là không thể, huống chi yến hội, có gì khác thường đâu?
Rhein lại cảm thấy, mình cần làm một chuyện rất quan trọng.
Nhưng cậu không nhớ rõ chuyện quan trọng đó là gì.
Ừm… So với việc xã giao cùng những người xa lạ trong bữa tiệc, có lẽ tất cả những việc còn lại đều trở nên quan trọng.
Ví dụ như nghe âm thanh ngoài lâu đài cổ.
Cậu dựa vào tường đá, lắng nghe hơi thở và âm thanh trên dòng sông Rhein mà gió đêm đưa tới.
Cậu mặc sức tưởng tượng:
Mỗi đêm, ánh trăng dát bạc trên mặt nước, dòng nước lặng lẽ trôi trong ánh sáng lấp lánh, phương xa vang lên tiếng sáo du dương.
U sầu, lưu luyến.
Sau khi tiếng sáo cất lên, màn đêm vô tận cũng trở nên thơ mộng trữ tình.
Nhưng hôm nay, âm thanh của dòng nước hơi khác lạ.
Chúng chảy xiết hơn, gấp gáp hơn, như thể sợ hãi một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra.
Có chuyện gì vậy?
Rhein nghe tiếng gợn sóng dồn dập, nhưng lại không thấy những gợn sóng đan xen trong đáy mắt những vị Công tước có mặt tại đây.
Kể từ khi họ bước vào toà lâu đài, họ luôn giao lưu bằng ánh mắt.
Đây là một buổi tối, mà ngoại trừ Rhein, tất cả đều biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Đáng tiếc, vai chính duy nhất lại chẳng hay biết gì.
Một vị Công tước tiến đến.
Gã cười khẽ đưa Rhein một ly máu.
Gã nói với Rhein: “Rhein, đây là một ngày đáng để ăn mừng, ta mời ngươi một ly được chứ?”
Rhein rũ mắt nhìn ly máu trong tay đối phương, cậu mỉm cười nâng cái ly của mình lên, khẽ chạm vào: “Cụng ly.”
Vị Công tước này cũng không nằng nặc đòi Rhein uống ly máu mà mình đem đến.
Gã sảng khoái nâng ly, cùng Rhein uống ly rượu mở màn cho buổi yến hội máu tươi thật sự!
Cùng lúc Rhein nâng ly, mọi người chợt động thủ!
Không ai nói gì, không ai dừng lại, bốn vị Công tước có mặt trong yến hội lập tức lao về phía Rhein, đúng như kế hoạch đã vạch ra!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh!
Trong lúc vội vàng, ngạc nhiên và hoang đường chiếm trọn tâm trí Rhein, cậu sử dụng thiên phú theo bản năng, chỉ trong tích tắc, tia nước bắn ra như những mũi tên độc, len lỏi trong các khe hở xông thẳng về phía những Công tước và hậu duệ của Công tước. Bên ngoài lâu đài cổ, sông Rhein cũng rít gào, một con cự long lao ra khỏi mặt nước, từ giữa sông xông thẳng vào toà lâu đài!
Đồng thời, thông qua dị năng, Rhein cảm nhận được máu trong cơ thể của bốn vị Công tước, cậu bắt đầu khống chế chúng ——
“Ầm ầm” một tiếng nổ mạnh.
Lại có người phá hủy hàng phòng ngự của toà lâu đài cổ!
Bốn vị Thân Vương xuất hiện từ đống đổ nát, bước lên cầu thang, bọn họ lạnh nhạt nhìn xuống bên dưới, cuối cùng tập trung trên người Rhein.
Rồng nước còn đang rít gào, Rhein đang khống chế máu trong cơ thể Công tước.
Lúc này, một vị Thân Vương ở lầu hai giơ tay sử dụng dị năng.
Một tiếng “Ong” vang lên trong đầu Rhein.
Tức thì, đầu óc Rhein trống rỗng, mất đi năng lực khống chế.
Tiếp đó, là cơn đau nhức truyền đến từ trên ngực.
Rhein trơ mắt nhìn móng tay sắc nhọn của Công tước đâm thủng ngực mình, đào ra tinh thể Nguyên huyết. Lực lượng của cậu lập tức tan rã, tử vong và sợ hãi cắn nuốt cậu hoàn toàn!
Cậu trơ mắt chứng kiến tất cả, người trên lầu và người dưới lầu, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười quái đản tà ác, tấm màn đen từ không trung phủ xuống, cậu bất lực, cậu sắp rơi vào vực sâu tăm tối ——
Không ——
Đúng lúc này, có ánh đỏ đột nhiên bắn ra từ trâm cài ngực may mắn.
Tia sáng đỏ đảo qua, thời gian ngưng lại, tất cả mọi người xung quanh đều lặng đi trong giây lát.
Đầu óc Rhein đang điên đảo, liền thuận theo bản năng, hoặc là thuận theo phản ứng thực tế trong quá khứ mà chạy trốn, nhưng đúng lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, rời rạc.
Bởi vì cậu thấy trâm cài ngực may mắn toả ra vầng sáng đỏ.
Mọi thứ diễn ra tối nay đều mang đến ấn tượng rất mơ hồ cho cậu, cậu luôn cảm thấy mình đã từng trải qua tất cả những chuyện này.
Chỉ có khoảnh khắc trâm cài ngực may mắn sáng rực lên mới làm cậu thật sự kinh ngạc, không thấy cảm giác tương tự đâu nữa.
Cậu chưa gặp cảnh tượng này bao giờ…… mà những thứ còn lại, cậu đã từng trải qua!
Không hợp lý… Đúng vậy, ngoại trừ phát hiện trâm cài ngực may mắn là huyết khí, đã vậy còn bùng nổ ngay thời khắc quan trọng, cậu đã trải qua tất cả, đều đã từng xảy ra trong quá khứ!
Sau khi suy nghĩ này xuất hiện, sương mù bao phủ tâm trí Rhein chợt tan biến.
Cậu nhận thức rõ ràng: Quá khứ không thể tái hiện, hiện giờ cậu đang bị mắc kẹt trong không gian cùng loại với cảnh trong mơ, mọi thứ ở đây đều là giả dối và cũ kỹ!
Cậu dừng bước.
Khi cậu nhận ra hết thảy, cảnh tượng trước mắt chợt biến thành một bức tranh vụng về. Thứ duy nhất chân thực trong bức tranh này, là Công tước vừa đào đi Nguyên huyết trong ngực cậu.
Nhưng sau khi Rhein tỉnh táo lại, vị Công tước cũng thay hình đổi dạng, gã biến thành Công tước Thâm Hồng, Công tước Thâm Hồng đứng đối mặt với cậu.
Trên mặt Công tước Thâm Hồng xuất hiện một tia hoảng loạn.
Không đợi tia hoảng loạn này lan tràn, Rhein đã giơ tay xé rách, rèm che đỏ thẫm bị cậu kéo xuống, giấc mơ đã kết thúc.
Hai người lần nữa trở về khoang thuyền!
Sóng biển vừa mới lắng xuống giờ lại sôi trào.
Rhein vẫn ngồi trên ghế như cũ, nhìn chằm chằm Công tước Thâm Hồng.
Công tước Thâm Hồng cảm giác máu trong cơ thể mình cũng đang náo động theo sóng biển.
Gã vẫn còn đang khủng hoảng do dị năng của mình thất bại, gã quát to với Rhein: “Không, sao ngươi có thể tránh khỏi ảo thuật của ta, ảo thuật của ta không có bất cứ sơ hở nào!”
Lúc này đây, giọng điệu của Rhein vô cùng bình thản: “Ta còn phải cảm ơn ngươi, vì đã nói cho ta biết một sự kiện quan trọng. Tối hôm đó bị đào Nguyên huyết, ta đã không còn tỉnh táo, không hay biết trâm cài ngực mà ta vẫn luôn mang theo bên người đã cứu ta một mạng… Nó quả nhiên mang đến may mắn cho ta.”
Giải thích xong sơ hở của ảo thuật, Rhine không hề nương tay, cậu tiếp tục vận dụng dị năng của mình, máu trong cơ thể Công tước Thâm Hồng hoàn toàn thoát khỏi khống chế, chúng bắt đầu dồn ép chảy về tim, ngực Công tước Thâm Hồng đau nhức vô cùng.
Lúc này đây, gã cảm nhận được tất cả thống khổ mà Rhein đã từng chịu đựng, mà phản ứng của gã còn tệ hơn Rhein rất nhiều.
Gã hoảng sợ thét chói tai: “Không, dừng tay, tha cho ta, ta sẽ nói hết bí mật liên quan tới ngươi, ta dùng bí mật kia để chuộc mạng!”
Rhein phớt lờ.
Cậu tiếp tục thao túng máu của Công tước Thâm Hồng, nhìn Công tước Thâm Hồng lăn lộn, ngũ quan đổ máu.
Giây tiếp theo!
Chỉ cần Rhein không dừng lại, giây tiếp theo gã sẽ nổ tan xác!
Công tước Thâm Hồng nhận thức rõ được điều này, gã bỏ qua quá trình bàn điều kiện, trút ra hết tất cả những gì mình biết, chỉ vì đổi lấy cơ hội kéo dài hơi tàn: “Tất cả đều là ý của bốn vị Thân Vương, sở dĩ bốn vị Thân Vương theo dõi ngươi, không phải bởi vì bọn họ cảm thấy ngươi có khả năng tấn chức Thân Vương, mà bởi vì ngươi đã bước vào thánh địa, ngươi lấy được bí mật của Cain —— bí mật có thể áp đảo mọi huyết tộc ——”
“Phanh ——”
Máu đập vỡ Nguyên huyết của Công tước Thâm Hồng.
Công tước Thâm Hồng co giật dữ dội, ý thức của gã vẫn còn tồn tại, nhưng một lượng lớn máu đã tràn ra khỏi cơ thể, mà cơ thể một khi mất đi năng lượng trong máu sẽ bắt đầu hóa thành tro.
Rhein nhìn Công tước Thâm Hồng.
“Bí mật của Cain?” Bí mật này làm Rhein bừng tỉnh, nhưng không khiến Rhein lưu tâm. Cậu cười nhạo tên huyết tộc đã rơi vào trạng thái hấp hối, “Chỉ vì thứ hư vô mờ mịt này ư? Các ngươi làm ta thật ngạc nhiên.”
Cậu đứng dậy bước ra ngoài, nước biển một màu xanh thẳm đang nghênh đón cậu trở về.
Nhưng khi cậu đến cửa cabin, một cánh cánh tay chợt giữ chặt cậu từ phía sau.
Người nọ ôm cậu, còn hôn cậu một ngụm, mái tóc dài của đối phương trượt trên đầu vai, dừng lại trong mắt cậu.
Rhein nghe thấy giọng nói vang bên tai:
“Bảo bối, có nhớ tôi không?”