Trong chớp mắt thanh âm sắc nhọn hạ xuống, ánh sáng đột nhiên tắt ngấm, bóng tối kéo đến như thủy triều, càn quét toàn trường.
Tịch Ca có thể cảm nhận được không gian chật chội bao trùm bốn phía đã biến mất, bởi vì rét lạnh đang đánh úp đến một cách âm thầm.
Đồng thời, thân thể hắn đột nhiên bị trói buộc, như thể có một sợi dây vô hình từ trên trời rơi xuống, xiết chặt tại chỗ, hắn thử trốn tránh, nhưng sợi dây trói hắn mang theo lực lượng rất lớn, không thể kháng cự.
Hắn lại bí mật thử sử dụng dị năng với thứ vô hình đang vây quanh, sau đó lại cố gắng dùng sức thoát ra —— nhưng vẫn không có tác dụng, hắn vẫn bị trói chặt tại chỗ như cũ.
Xem ra tạm thời chỉ có thể tham gia trò chơi một cách trung thực.
Tịch Ca có chút tiếc nuối, nhưng không thể làm gì khác ngoài tập trung tinh thần, đặt lực chú ý lên miền bóng tối vô tận phía trước.
Trong bóng tối, hoàn toàn yên tĩnh.
Dưới tấm áo choàng và lớp mặt nạ, ngay cả hô hấp và tiếng tim đập, cũng không còn vang vọng bên tai.
Cho đến khi thanh âm sắc nhọn kia lần thứ hai vang lên, tựa như tiếng sét đánh, nổ vang giữa không trung:
“Bây giờ, sát thủ xin hãy mở mắt —— “
Sát thủ mở mắt.
Trong ván game này, thân phận sát thủ chính là người đàn ông gầy yếu cầm hộp dụng cụ y tế.
Hắn đúng là bác sĩ, còn là một bác sĩ gây mê.
Ngay khi Thẩm Phán vừa dứt lời, sức mạnh vô hình trói buộc hắn lặng lẽ biến mất.
Trong tầm mắt hắn, bóng tối lấp đầy mọi khoảng trống bắt đầu mờ dần, chuyển sang màu xám nhạt.
Một, hai, ba, bốn… bảy.
Hiện có tổng cộng bảy người mặc áo choàng đen đeo mặt nạ bạc giống nhau như đúc, y hệt như những bức tượng quỷ đứng lặng trong bóng tối, thi thoảng lóe lên khí tức vừa thần bí vừa quỷ dị.
Sát thủ di chuyển một cách đầy lo lắng, không cẩn thân đạp phải một cục đá dưới chân, tiếng lăn lộc cộc truyền đi trong bóng tối xa xăm.
Hắn căng thẳng.
Nhưng những người khoác áo choàng đen vẫn bất động, đứng lặng như trước, dường như đã ngủ say.
Giọng nói của Thẩm Phán vang lên, mang theo âm điệu lạnh lùng, giải thích quy tắc: “Sát thủ có quyền hành động trong ba phút đồng hồ, khi sát thủ và đối tượng bị lựa chọn chiến đấu, sẽ không có người thứ nghe thấy. Khi cảnh sát mở mắt sẽ không nhìn ra bất kỳ dấu vết nào từ cuộc chiến, chỉ được phép chọn một con số để phán đoán xem người này có phải sát thủ hay không.”
Thanh âm của Thẩm Phán khiến sát thủ bình tĩnh hơn một chút.
Nhưng thời gian ba phút cùng làm hắn cảm thấy gấp gáp. Hắn bước nhanh tiếp cận những người áo choàng đen, nhìn thấy tấm thẻ đánh số được gắn trên ngực mỗi người.
, , , , , , .
Và số của hắn nữa.
Số .
Sát thủ vô thức sờ sờ tấm thẻ bài trên ngực mình. Hắn thử gỡ tấm thẻ xuống và nhét vào trong túi áo, Thẩm Phán không nói gì, hiển nhiên cho phép hành động này của hắn.
Cất kỹ đồ vật có thể chứng minh thân phận, ngón tay của hắn lướt qua những người mặc áo choàng đen trước mặt.
Trong đầu hắn xuất hiện dáng vẻ của những người đó lúc còn ở quán board game.
Hai nữ, một sinh viên, một người ngoại quốc, một thanh niên phong cách punk, một nhân viên tiêu thụ, một tên xã hội đen.
Hắn hy vọng mình sẽ chọn trúng một trong hai người nữ.
Đương nhiên là vì… dễ giải quyết.
Hắn chọn con số may mắn của mình, số .
Bóng tối và trói buộc cũng bị rút ra khỏi người số .
Trong khoảnh khắc người số có thể thấy rõ xung quanh, liền nhận ra có người mặc áo choàng đen đứng phía trước mình hai bước, trong mắt đối phương phóng ra huyết quang sâu kín, như thể muốn cắn nuốt mục tiêu.
Hắn hoảng hốt đến thất thố, lảo đảo lui về phía sau: “Từ từ, ngươi là sát thủ? Ngươi không được lại đây, chúng ta có chuyện gì từ từ nói —— “
Mặc dù thanh âm của các thí sinh đều bị bóp méo, nghe rất máy móc, nhưng không thể thay đổi được giọng điệu!
Ngay khi đối phương vừa mở miệng nói chuyện, sát thủ nhất thời vui mừng khôn xiết: tuy rằng không biết liệu hắn có phải là một trong hai người phụ nữ kia không, nhưng nhìn cái dạng này, có vẻ như kỹ năng chiến đấu cũng không ra gì ——
Ba phút đồng hồ chỉ còn lại có hai phút, thời gian gấp rút như thế, hắn không chút do dự xông lên phía trước, lao tới số đang loạng choạng!
Hai bước dài, sát thủ và con mồi của hắn đã va chạm.
Trong bóng tối, mặt nạ phủ lên gương mặt của mỗi người, bọn họ không hề hay biết, trong khoảnh khắc chạm vào nhau, trên mặt người đối diện đột nhiên xuất hiện vui sướng điên cuồng!
Sát thủ nắm chắc con mồi, nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy con mồi có điểm lạ.
Cổ tay của con mồi vừa thô vừa cứng, cứng cáp như vậy tuyệt đối không thuộc về phái nữ. Mà hơn nữa, giữa bóng tối dày đặc, con mồi bị hắn bắt lấy thế nhưng cũng không giãy dụa mãnh liệt, ngược lại hệt như động vật thân mềm bỗng nhiên quấn lấy thân thể hắn!
Đây… Đây là có chuyện gì!
Sát thủ chấn động, vừa định thoát khỏi trói buộc, bỗng cảm thấy thân thể đang quấn lấy mình chợt xiết chặt, hắn lập tức ngã sấp xuống mặt đất, hai tay hai chân đều bị bẻ gẫy, đau nhức!
“Ha hả, ha ha ha ha…”
Số cười lớn.
Dưới lớp áo choàng, chính là người đeo kính mắt viền vàng, nhìn qua giống luật sư cũng giống nhân viên tiêu thụ.
Kính gọng vàng đúng thật là luật sư, mọi người luôn nghĩ rằng, đây là một nghề nghiệp sống dựa vào cái đầu và cái miệng, nên đã xem nhẹ, thật ra luật sư cũng có một số sở thích cá nhân, ví dụ như võ thuật.
Trước khi chuyển hóa, y chính là một fan hâm mộ của Muay Thái; sau khi chuyển hóa, thậm chí y còn đánh thức dị năng thể chất của mình, có thể biến thân thể trở nên mềm dẻo như rắn, còn xử lý con mồi theo phướng pháp bắt giết của loài rắn, xiết cổ kẻ địch.
Nhưng xét cho cùng, dị năng của y cũng có hạn chế, nếu đụng phải kẻ địch sử dụng dị năng từ xa, tất nhiên không có tác dụng.
Để có thể thuận lợi giành được chiến thắng cuối cùng, kính gọng vàng luôn luôn làm theo phương pháp này.
Lừa gạt kẻ địch để hắn mất cảnh giác, chế tạo bẫy rập, bắt lấy thời cơ, phản sát một cách tuyệt đẹp.
Không hề khó khăn.
Dù sao nghề của luật sư là vậy.
Số bám gắt gao vào tên sát thủ. Y có thể cảm nhận, cơ thể đối phương đang dần biến dạng dưới lực siết của mình, thậm chí y còn có thể cảm thấy đối phương đang giãy dụa trong tuyệt vọng, liều mạng mà bắt lấy cổ tay y, dùng móng tay lưu lại trên làn da y một vết thương nhợt nhạt.
Y hưng phấn há mồm thở dốc, ha hả cười quái dị: “Ha ha ha, không phải sợ… chờ sau khi tao giết chết mày, tao sẽ không lãng phí… tao sẽ hút khô máu trong người mày… Như vậy mày và tao sẽ vĩnh viễn ở bên nhau… Mày đã có ba người bạn đồng hành rồi, rất nhanh thôi mày sẽ được gặp bọn họ, nhớ chào một tiếng nhé… Ha ha ha ha ha!”
(-.- sao tui lại ngửi thấy mùi yandere ở đây nhỉ??)
Cảnh tượng tốt đẹp cỡ nào, thao túng sinh mệnh, khống chế sinh mệnh, nhìn sinh mệnh dần tan biến dưới cơ thể mình, cho dù trải qua bao nhiêu lần, đều làm người run rẩy vì hưng phấn, so với hít ma túy càng kích thích, càng làm cho người —— không thể nào dừng lại!
Móng tay sắc nhọn của sát thủ để lại rất nhiều dấu vết trên người số , nhưng những dấu vết nhỏ này đối với số mà nói thì chẳng khác gì kiến đốt.
Theo thời gian trôi đi, sát thủ giãy dụa ngày càng yếu, cho đến khi dừng hẳn, dường như đã nhận mệnh.
So với ba tên huyết tộc tao giết trước đây thì yếu hơn nhiều, mới một phút đồng hồ mà thôi, mà mày đã không kiên trì nổi?
Số quấn lấy sát thủ cực kỳ khinh thường, y không thả lỏng, định tăng thêm lực, nghiền nát xương cốt của tên sát thủ, ngoại trừ việc phòng ngừa con mồi giả chết đào thoát, thức ăn mềm luôn ngon miệng hơn.
Nhưng y không thể tăng thêm lực.
Y đột nhiên cảm thấy cơ bắp chậm chạp hẳn đi, cơ thể tràn ngập sức mạnh như thể bị đánh cắp bởi một tên trộm vô hình, chỉ chừa cho y một cái xác trống rỗng.
“Bịch” một tiếng, số rớt xuống từ trên người sát thủ!
Khiếp sợ khiến tư duy của y trì trệ, y há miệng thở dốc: “Mày… Tao…”
Ngay khi nghe âm điệu phát ra từ cổ họng mình, số ý thức được không phải do y khiếp sợ, mà là đầu lưỡi y sưng to lên, thân thể y trở nên tê dại, y té trên mặt đất, không thể động đậy!
Cuối cùng, sát thủ đã lên tiếng.
Huyết tộc không cần hô hấp, nhưng hắn vẫn có thói quen để không khí lưu thông qua khí quản, phát ra tiếng khịt mũi: “Tao là một bác sĩ gây mê, mày có hiểu công việc của bác sĩ gây mê không? Đó chính là tình trạng của mày bây giờ.”
Hắn dứt lời, nhất thời thân thể như nhũn ra, không thể đứng dậy, đành phải nằm bẹp xuống đất nghỉ ngơi, để huyết dịch đang dâng lên trong cơ thể dịu xuống, thì thào bổ sung một câu: “Gây mê một huyết tộc không thể khó hơn gây mê một con heo được, dù sao không cần suy xét đến vấn đề tử vong do quá liều.”
Hắn nói xong, cũng nghỉ ngơi đủ, ôm lấy cổ số khiến máu tươi phun trào, đồng thời lại dùng móng vuốt lưu lại rất nhiều dấu vết cấu xé trên người số , che đậy toàn bộ những vết cào nhợt nhạt mà ban nãy đã để lại trên người đối phương.
Làm xong hết thảy, hắn giống như chết đói mà vội vàng hút vào máu tươi ẩn chứa sức mạnh dồi dào, thẳng cho đến Thẩm Phán ghé vào lỗ tai hắn nói:
“Thời gian giết người đã hết, sát thủ xin hãy nhắm mắt.”
Bóng tối buông xuống, yên tĩnh trở lại.
Sát thủ đứng về vị trí của mình. Hắn cảm thấy máu đang chảy ra ồ ạt từ xoang mũi bỗng biến mất, tuy rằng không biết Thẩm Phán đã làm gì, tóm lại lúc này hắn rất yên tâm: xem ra những người dự thi khác sẽ không thấy máu hoặc là dấu vết vật lộn từ trên người hắn…
Hắn hơi bình tĩnh, đột nhiên lại tự hỏi:
Ở hiện thực, “Trời tối, xin hãy nhắm mắt” sát thủ muốn giết người, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng trong trò chơi này, đối phương có thể chống lại khi hắn tấn công, hắn cũng chỉ có ba phút để giết chết người đó, lỡ may hắn chọn phải một tên lợi hại…
Đây là chuyện vô cùng có khả năng.
Mình không thể giết hắn trong vòng ba phút đồng hồ được, như vậy… Mình phải che giấu bản thân, trong ba phút cố gắng tránh né đối phương, cho đến khi chấm dứt.
Năng lực của mình, không thể bại lộ!
Thế giới của sát thủ rơi vào bóng tối và tĩnh lặng.
Mà thanh âm của Thẩm Phán vẫn còn vang vọng:
“Cảnh sát xin hãy mở mắt.”
Cảnh sát mở mắt.
Trước khi mở miệng nói chuyện, nữ sĩ văn nhã sửa sang lại gấu váy của mình, lại nhìn thoáng qua thẻ bài của mình, số .
Cô như có điều suy nghĩ nhìn quanh bốn phía, nhưng vẫn mịt mù như trước, cô không thể thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không biết sát thủ đã giết người hay chưa.
Pháp Quan nói bên tai cảnh sát: “Cảnh sát không thể quan sát, chỉ có thể chọn một người để kiểm tra, xin hãy chọn ra một số từ đến .”
Trừ mình ra, thì có nghĩa là chọn trong số người, cũng không khó lựa chọn lắm, dù sao hiện tại chưa có manh mối gì, dựa vào may mắn là chính.
Nữ sĩ văn nhã tùy ý đoán một số: “Số có phải sát thủ không?”
Thẩm Phán yêu lặng một khắc, trả lời cảnh sát: “Số là dân thường.”
Bóng tối và tĩnh lặng dường như có thể kéo dài vô tận.
Bị sợi dây thừng vô hình trói chặt không cách nào cử động, trong thời gian này, chỉ nghe được tiếng Thẩm Phán “Sát thủ mở mắt”, “Cảnh sát mở mắt”, Tịch Ca cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Hắn chưa từng chơi Trời tối, xin hãy nhắm mắt, nhưng đã nghe qua luật chơi.
Cái trò chơi này là một game trận doanh điển hình, Thẩm Phán là người khống chế trò chơi, tuyên bố trình tự, cuối game nếu sát thủ giết hết tất cả, thì sát thủ thắng; nếu cảnh sát bắt được sát thủ, thì cảnh sát và dân thường thắng…
Không, không đúng.
Tịch Ca chợt nghĩ.
Lúc Thẩm Phán công bố luật chơi, cũng đâu có nhắc đến như thế nào mới được tính là chiến thắng!
Nếu vậy, có khả năng sẽ chơi giống như Trời tối, xin hãy nhắm mắt bình thường; cũng có khả năng chiến thắng là khi chỉ còn lại người cuối cùng hoặc là vài người cuối cùng trên sàn…?
Lúc tư duy chuyển tới đây, trong không gian yên tĩnh, lại một lần nữa vang lên giọng nói của Thẩm Phán.
Thanh âm của Thẩm Phán kéo dài:
“Trời sáng, xin hãy mở mắt —— “
Bóng tối bắt đầu nhạt đi.
Màu sắc dần dần khôi phục.
Tất cả mọi người cùng lúc nhìn thấy cỗ thi thể nằm giữa sàn.
Áo choàng và mặt nạ đáng nhẽ phải đeo trên người hắn giờ đã không thấy, bại lộ thân phận của mình, ngửa mặt nằm trên đất, cả người chi chít miệng vết thương như thể vừa bị dã thú tàn sát bừa bãi. Trí mạng nhất hẳn là vết rách trên cổ, cho đến lúc này, miệng vết thương kia vẫn còn đang chảy máu.
Hết thảy đều yên tĩnh, tấm áo choàng đen che giấu phản ứng của chủ nhân nó.
Đồng thời, cúc áo hình dơi xuyên qua khe hở áo choàng của Tịch Ca, lẳng lặng quay lại diễn biến, cận cảnh người đã ngã xuống đất tử vong.
Trên Internet, người xem vốn đang ồn ào thảo luận bởi vì màn hình tối đen trong thời gian dài mà chỉ nghe được tiếng Thẩm Phán, cũng chết lặng.
Hai phút sau, kênh comment:
“FUCK, chết người?”