Một đêm này, Mị Ngạn Nhi ngủ rất say sưa, liền một cơn ác mộng cũng không có, lần nữa mở mắt ra thì cũng là buổi sáng rồi, ánh sáng bên ngoài ngoan cố theo song cửa sổ xuyên vào trong phòng, đôi mắt mê mang của Mị Ngạn Nhi liền sáng ngời.
" Mộng nhi. " Mị Ngạn Nhi mở miệng gọi, sau đó liền phát hiện thanh âm mình dị thường khàn khàn.
" Chi " một tiếng, cửa đẩy ra, tiểu Mộng nhi tâm can hơi nhỏ cẩn thận đi đến.
" Chủ tử ? " tiểu Mộng nhi thanh âm rất nhẹ như là đồng dạng sợ hù người, chủ tử tựa hồ cùng ngày thường không khác mấy nhưng ngày hôm qua hết thảy phát sinh đều làm người khác thực khiếp sợ, hắn đến lúc này còn cảm thấy sợ hãi.
" Rửa mặt, thay quần áo, còn cần ta nhắc lại sao ? " Mị Ngạn Nhi nhìn người hầu có chút ngu si, không thể không mở miệng nói ra.
Một đêm trôi qua, chuyện hôm qua diễn ra chỉ như một giấc mộng, tỉnh lại liền không còn một dấu vết, một người nam nhân mà thôi, nàng tựu thật sự không bỏ xuống được sao ?
Mị Ngạn Nhi lưng thẳng tắp, mặc dù có chút cứng ngắc nhưng vẫn tản ra khí phách cao ngạo.
Tiểu Mộng nhi vội vàng rời đi, thần tình trước nhất đều là kinh ngạc biểu lộ, hắn tựa hồ phát hiện chủ tử nhà mình có chỗ nào đó không giống với trước đây…
…
Sau khi rửa mặt xong, tiểu Mộng nhi liền đưa đồ ăn sáng lên, Mị Ngạn Nhi nhìn thấy cái bánh bao thì ánh mắt lóe lóe, chỉ chỉ bánh bao đối với tiểu Mộng nhi nói " từ nay về sau đừng để ta nhìn thấy món này nữa, đây là làm cho người ta ăn sao ? "
Tiểu Mộng nhi sững sờ khi bị giáo huấn, nhưng mặt lập tức đỏ lên, chủ tử lời này chính là mắng không ít người, liền Thương vương gia cùng cùng tiểu vương gia các vương tử đều ăn cái này, này chủ tử sao lại nói cái này không phải để cho người ăn, nghĩ vừa rồi hắn còn nếm qua…
Bất quá lời hắn nói đều dừng lại ở mức trong lòng, chủ tử vừa dứt lời hắn đã lưu loát dọn chén đĩa lại.
Lúc sau Mị Ngạn Nhi liền không nói lời nào nữa mà dùng điểm tâm, tuy ăn không nhiều lắm nhưng cũng không tính là thiếu, hết thảy tựa hồ cũng không có gì thay đổi.
Chỉ có điều, Mộng nhi phát hiện ánh mắt chủ tử liền trở nên thâm trầm, nhất là thỉnh thoảng lơ đãng lại tản mát ra một loại lãnh khí, đó là tình huống trước kia chưa từng xãy ra.
…
Cuộc sống trước kia của Mị Ngạn Nhi cũng khá nhàn nhã, ngày thường chỉ cần ngẫu nhiên xử lý một ít sự vụ, thời gian còn lại đều là nàng tùy ý tiêu xài, nàng không có chức quan cũng không có chăm học, cũng không yêu luyện võ, duy nhất có tính toán yêu thích lại chính là đến địa phương nghênh đón khách làng chơi, bất quá nàng hiện tại cũng không có chút hứng thú nào mà đi những địa phương kia giết thời gian.
Dùng qua bữa sáng, Mị Ngạn Nhi hiếm khi đến thư phòng thì nay lại đến nơi này, muốn xem qua sách nhưng lại cảm thấy tâm tình không yên tĩnh cho lắm, nghĩ nghĩ liền dẫn Mộng nhi ra khỏi vương phủ, đi đến một trong những trà lâu nổi danh nhất kinh thành – quân ngữ lâu.
Quân ngữ lâu này cũng là một trong những sản nghiệp của vương phủ mà Mị Ngạn Nhi chưởng quản, nói trở lại, Thương vương gia từ sau khi tam quốc thống nhất liền cũng không hỏi chính sự nữa, ngược lại phái người đi kinh doanh buôn bán, mở đủ loại trà lâu tửu quán cùng kỷ quán, nghiễm nghiêm trở thành Li Nhan Quốc đệ nhất hoàng thương, chỉ là những nữ nhi của nàng sau này lớn lên thì nàng cũng không còn để ý nữa, phân ra vài phần cho mọi người quản lý.
Sản nghiệp tuy nhiều nhưng nữ nhi cũng khá nhiều, mỗi người đều được phân một phần, đều không có cái gì hảo phàn nàn, dù sao cũng không phải là làm đến mệt chết… Về phần muốn tranh đoạt sản nghiệp, tựa hồ cũng không có ai có mục đích này, bằng không người có khả năng được tặng không cũng đã xuất hiện.
…
Mị Ngạn Nhi ngồi bên cạnh cửa sổ ở tầng hai trà lâu, chỉ cần nhìn bằng một mắt là cũng có thể chứng kiến bên ngoài hết thảy, đây là địa phương nàng thích nhất, tầm mắt bao la, làm cho lòng người cũng trở nên thư giãn.
Mộng nhi ở một bên cẩn thận hầu hạ trà nước, tâm tình cũng vì tâm tình chủ tử mà trở nên tốt hơn không ít, Lưu Khê mặt không biểu tình dựa vào một vị trí, trong mắt thỉnh thoảng đảo qua một đạo ánh sáng lạnh, lặng im trong lúc đó không lúc nào buông thả cảnh giác.
" Ngươi có nghe nói vụ Thượng thư phủ bị gièm pha việc kia ? " một thanh âm nữ nhân trung niên không coi là nhỏ hướng đến nữ nhân cùng bàn nói nói.
Đây là một trà lâu, người nói chuyện phiếm tự nhiên cũng nhiều, bằng không nó như thế nào lại trở thành một trong những địa phương để thu thập tin tức.
Nghe được ba chữ thượng thư phủ, Mị Ngạn không tự kiềm chế được mà nhăn mày.
" Lễ bộ thượng thư việc kia ? Ha ha, có ai không biết a, đội ngũ diễu hành mới đi qua đây một phút đồng hồ a, ngươi mới đến nên không gặp được, sớm một chút là nhìn thấy rồi, hoàng thành tựa hồ cũng lâu rồi cũng không có mấy việc diễu hành như thế này rồi a ? " Nữ nhân đối diện bĩu môi khinh thường, bộ dạng người kia đừng có nông cạn như vậy.
" Diễu hành rồi ? Tiểu nhi tử của ta công tác tại thượng thư phủ đêm qua về nhà, nói hắn thời điểm trực ban có nhìn thấy một vòng lớn người vây quanh lấy một nam nhân, trong miệng mắng lời gì đó khá khó nghe, sau đó nam nhân còn bị cột bên ngoài một buổi tối, vốn cho rằng mọi người không biết, không nghĩ tới đã diễu hành rồi, ngươi thấy nam nhân kia sao ? Trưởng thành nhìn được không a ? " Nữ nhân lời nói cũng không cho rằng toán tính, đem mình sự tình đại khái biết đều nói ra một lần.
" Thật sự a, cũng phải nói nha, người nam nhân kia mặt sưng phù không nhìn ra bộ dáng, hẳn là bị hung hăng đánh một trận rồi, hơn nữa còn là thất trinh trước hôn nhân, cái nữ nhân keo kiệt Đặng quản gia kia không giết chết hắn cũng coi như đối xử không tệ rồi, bất quá cũng phải nói, người nam nhân kia trưởng thành lớn lên cũng không tốt a, dáng người cũng kém như vậy, như thế nào lại được đại quản gia đại nhân coi trọng. "
" Việc này ngươi không biết đâu, nghe tiểu nhi tử ta nói đó là vì nam nhân kia có mệnh cách hảo, nghe nói là vượng gia vượng thê, chỉ là chuyện thất trinh trước hôn nhân cho dù có mệnh cách thì cũng vô dụng đi, Đặng Phúc là đại quản gia của thượng thư phủ, cho dù là người bình thường cũng không nhịn được a… "
" Đúng vậy a, đúng vậy a… "
“…”
Hai nữ nhân kia không coi ai ra gì đối thoại theo sau còn không ngừng tán dương, tựa hồ vài khách nhân vừa mới tới cũng đều biết được chuyện này…
Mị Ngạn Nhi bưng ly trà trong tay để cứng ngắc giữa không trung, sắc mặt nói có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi…