Chương :
“…Công tử, tiểu vương gia đêm qua thực sự đã ngủ lại ở chỗ vị công tử mới tới kia, hơn nữa bọn hạ nhân còn nói hôm qua sau khi hồi phủ liền đi đến nơi đó, bất quá tựa hồ còn cùng vị công tử mới tới nổi lên tranh chấp, khả năng cũng là bởi vì hôm qua nghe nói chuyện kia a, cũng không biết vương gia nghĩ thế nào, một vị công tử như vậy…”
“Im miệng, Thiên Nhi, các chủ tử của Vương gia không phải là chuyện mà ngươi có thể lắm miệng vào, từ nay về sau đừng để ta nghe thấy mấy lời này, bằng không ngươi cũng đừng tại bên cạnh hầu hạ ta nữa!”
“Dạ dạ dạ, nô tài lắm mồm, nô tài cũng chỉ là vì người mà bất bình thôi, dùng thân phận của người mà lại làm một thị thiếp không danh không phận thì đã là ủy khuất rồi, thấy người ngày đêm nghĩ tới tiểu vương gia, thế mà tiểu vương gia đã trở lại cũng không tới liếc nhìn người, nô tài là vì người mà cảm thấy không đáng chút nào…"
“Không có gì không đáng, ngươi cũng biết tiểu vương gia vì ta mà đã làm cái gì, tiểu vương gia là ân nhân của chúng ta, ta không thích từ nay về sau nghe được ngươi nói phải những gì không nên nói, bằng không ngươi liền rời đi a, mấy năm nay ta cũng tiết kiệm được ít tiền, cũng đủ để ngươi ra ngoài mà sinh sống.”
“Không cần, nô tài mới không muốn rời khỏi công tử, nô tài muốn hầu hạ công tử cả đời.”
“Đứa ngốc, nào có khả năng cả đời, ngươi cũng phải lập gia đình a.” Thanh âm rất ôn nhu, Mị Ngạn Nhi đứng ở ngoài cửa chợt nghe ra được đây là giọng nói của Âm Trữ.
Dừng chân một chút, Mị Ngạn Nhi mới đẩy cửa đi vào, chủ tử hai người đang ngồi liền lập tức đình chỉ lại, đều kinh ngạc nhìn Mị Ngạn Nhi.
“Chủ tử!” cái kia gã sai vặt vừa mới nói chuyện kinh hoảng thi lễ.
“Tiểu vương gia.” Âm trữ ngược lại vẻ mặt thong dong, đứng người lên, có chút khuỵa xuống.
Mị Ngạn Nhi lạnh lùng nhìn lướt qua gã sai vặt Thiên nhi của Âm Trữ, liền đem mục quang quay lại nhìn trên người Âm Trữ, Âm Trữ mặc một thân trường sam bạch sắc, nhu nhuận tuấn nhã.
“Ngươi đi ra ngoài đi.” Mị Ngạn Nhi đối với gã sai vặt nói ra.
“Dạ.” Thiên nhi không dám do dự, chính là rất nhanh đi ra ngoài, đi ra khỏi cửa y mới phát hiện chính mình không biết từ khi nào đã một thân mồ hôi lạnh.
…
“Ninh nhi, ngươi có oán ta không?” Mị Ngạn Nhi chậm rãi mở miệng, thuận tiện ngồi trên ghế bên cạnh Âm Trữ, đem Âm Trữ cũng lôi kéo ngồi xuống, Âm Trữ thuận theo ngồi ở một bên, tùy ý để Mị Ngạn Nhi lôi kéo tay chân của hắn.
Về vấn đề xưng hô thân phận ngầm của bản thân, mặc dù mọi người đều gọi nàng là tiểu vương gia, nhưng trên thực tế thì nàng cũng không có phong hào chính thức nào, cho nên cũng không tự xưng mình là bổn vương.
“Tiểu vương gia, người đừng nghe các nô tài nói bậy, Âm Trữ như thế nào oán ngài.” Âm Trữ ôn nhu cười, cũng không ai hoài nghi lời hắn nói.
Này là Âm Trữ, một cái nam nhân thông minh bình tĩnh cùng dịu dàng ngoan ngoãn nhu hòa.
Mị Ngạn nhi cũng cười cười, trong hài lòng mang theo điểm thưởng thức, nàng xem trọng Âm Trữ cũng là vì phẩm chất đặc biệt này, có thể làm cho nàng cảm thấy rất thoải mái, hắn thông minh hiểu được khi nào thì nên làm gì, khi nào thì nên nói gì, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng phiền lòng.
“Ninh nhi, tối nay ta ở tại chỗ này, ngươi hảo hảo hầu hạ ta nha.” Mị Ngạn Nhi nói xong liền đứng người lên, nắm tay Âm Trữ đi về hướng giường, Âm Trữ hơi đỏ mặt tùy ý thuận theo động tác của Mị Ngạn nhi, ngẫu nhiên còn có thể chủ động đáp lại một chút, làm cho người ta cảm thấy cảm thấy thập phần đáng yêu.
…
Sau cuộc mây mưa, Mị Ngạn Nhi liền thiếp đi, Âm Trữ tuy toàn thân vô lực nhưng lại như cũ không có ý đi ngủ, không khỏi mở to mắt nhìn dung nhan phóng đại trước mặt mà hắn vẫn thập phần lưu luyến.
Hai năm trước, mẫu thân của hắn bị người khác vu hãm, đối phương là một người vô cùng có thế lực trong triều, trong lúc nhất thời lại không có người nào dám vì mẫu thân hắn mà nói một câu công đạo… mẫu thân cùng với cả nhà đều bị nhốt vào thiên lao, hắn năm ấy mười lăm tuổi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong thiên lao, người cả nhà đều bao phủ bởi một loại không khí khủng hoảng, không người nào dám nói chuyện, chỉ là ôm ấp lấy nhau, cùng đợi vận mệnh không rõ, nhưng liền khi đó, tiểu vương gia lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Hắn vẫn còn nhớ lúc ấy câu nói đầu tiên của nàng: hoàng thượng phái ta âm thầm điều tra việc này, chuyện đã xãy ra ta đại khái đã biết được, các ngươi yên tâm đi.
Trên gương mặt tà mị mang tia tùy tính tiếu dung, nàng nói xong câu đó rồi rời đi, lưu lại người nhà có chút ngốc trệ, cũng kể cả hắn có chút mê muội.
Sau đó hết thảy đột ngột phát sinh đều làm cho bọn họ cảm thấy bất ngờ cùng kinh hỉ, trên triều đình, nữ hoàng đưa những bằng chứng vu hãm mà đại thần kia xuất ra, nhất cử điều tra vây cánh cùng hắn ta tham gia vụ việc vu hãm mẫu thân, làm cho chức vụ mẫu thân phục hồi như cũ, người nhà cũng bình an vô sự trở về nhà.
Mà trừ người nhà bọn họ ra thì bên ngoài cũng không ai biết Ngạn tiểu vương gia có tham gia việc điều tra này, ngoại trừ đêm đó dò xét an ủi, nàng cũng chưa từng xuất hiện qua, thẳng đến ngày đó hắn trên đường lần nữa gặp nàng…
Phong lưu thành tánh, tùy ý làm bậy, tính cách như vậy ai ai cũng biết, nhưng là thời điểm hắn nhìn nàng đi ra khỏi thanh lâu, lòng của hắn như vậy không thể áp chế trong lòng đau đớn mà hạ xuống, chỉ là có lẽ ông trời thương hắn a, lại ở phía sau đụng phải một nữ nhân đùa giỡn hắn, gã sai vặt của hắn nghĩ ngăn lại ờ phía trước thì lại bị đẩy ra…
Sau đó chuyện tình phát sinh có chút quái dị, mặc dù tiểu vương gia như hắn mong muốn đánh chạy cái kia nữ nhân trêu chọc hắn, nhưng mà lại đối với mình làm động tác vô lại, nàng nâng lên cầm của mình, dùng ánh mắt trắng trợn xích lõa đánh giá chính mình…
Sau đó, hắn đã trở thành thiếp của nàng, không danh không phận tiến vào trong này, mẫu thân vốn là không muốn, bởi vì lúc ấy tiểu vương gia chỉ là cho người đem đến một cái phong thơ, như thế tùy ý làm cho mẫu thân giận dữ, nhưng hắn sau khi biết được thì lại đáp ứng rồi…
Hắn không cách nào cự tuyệt cái này cơ hội duy nhất có thể tiếp cận nàng…