“Không, ta không có!” Mị Ngạn Nhi phủ nhận những điều mà Thạch Mặc lên án này, có lẽ đây đã từng là sự thật, nhưng về sau cũng không phải, nàng đối với hắn chính là thật tâm, bằng không tại sao lại giữ hắn bên người, tại sao lúc hắn ra đi lại cảm thấy thương tâm khổ sở…
“Không có? Ngươi nói không có? Vậy ngươi nói cho ta biết, thế ngươi xem ta là cái gì, tại vì sao ngươi lại không hỏi qua ý kiến của ta mà muốn đã hủy đi đứa con của ta? Ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đến cùng xem ta là cái gì?” Nghe thấy Mị Ngạn Nhi cãi lại, Thạch Mặc tức giận gào lên.
“Ta… ta…”Muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói thành lời, dù sao thì nàng cũng thật sự chột dạ nha, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng này của Thạch Mặc, lòng của nàng cũng đau đớn co rút từng chút từng chút một…
“Đừng, đừng dùng bộ dạng này mà, ta thật sự thích ngươi, đừng thương tâm nữa được không?” Mị Ngạn Nhi cũng kinh ngạc khi chính mình lại dùng một giọng nói dịu dàng như thế để nói với Thạch Mặc, tay cũng vươn tới phía Thạch Mặc, giờ khắc này, nàng đã thật sự quên mất đi sự tình không vui vẻ gì mấy trong quá khứ, thầm nghĩ muốn ôm Thạch Mặc vào trong lòng, an ủi hắn thật tốt.
Nhưng mà, nhiều khi, thời điểm ngươi muốn buông xuôi thì người khác cũng sẽ không buông xuôi theo, lúc ngươi buông tay ra khỏi người mà ngươi tự coi là không quan trọng, một từ đó, nó gọi là “bỏ qua”.
Thạch Mặc lắc đầu, nhìn cũng không nhìn đến tay Mị Ngạn Nhi giơ ra, thân thể cứng ngắc kia chỉ dùng một ánh mắt khiến người ta rét run nhìn Mị Ngạn Nhi.
Mị Ngạn Nhi không hề để ý đến cái tay xấu hổ kia đang khó coi dừng tại không trung, sắc mặt nàng lại càng khó nhìn hơn, trong lòng chợt cảm thấy đau khổ, nàng lại có thể khiến cho nam nhân kia dùng ánh mắt lạnh như băng đó nhìn nàng, cũng khiến cho nam nhân ngang bướng kia cự tuyệt!
Muốn chủ động tiến đến ôm lấy thân thể kia, nhưng cuối cùng cũng không hành động, nàng không làm mất đi mặt mũi của nàng, cũng sợ hãi khi lại bị cự tuyệt một lần nữa…
Tính tình Thạch Mặc mãnh liệt xuất hiện nhưng cũng rất nhanh lùi đi, phát tiết xong thì chỉ còn lại sự im lặng bi thương tràn ngập, hắn cảm thấy thật mệt mỏi, toàn thân dường như cũng lâm vào một trạng thái vô cùng suy yếu… Không nói thêm nữa, cũng không làm gì nhiều, Thạch Mặc cũng không muốn để ý tới suy nghĩ của Mị Ngạn Nhi nữa, hắn vẫn là lắc lắc đầu, liền có chút cà nhắc đi ra ngoài, bóng dáng cũng dần dần chìm vào bóng đêm.
Trong phòng, mặt Mị Ngạn Nhi âm trầm nhìn Thạch Mặc rời đi, thật lâu không nói gì…
…
Sau lần đó trở về, một tháng này thật yên tĩnh, sau hơn nửa tháng sủng hạnh, bây giờ lại trở về yên tĩnh một lần nữa, Thạch Mặc cảm thấy cuộc sống này đúng thật là biến hóa rất nhanh, làm cho hắn mỗi lần như thế đều là trở tay không kịp, lại còn vào thời điểm hắn không thể nhận thức tới, cuộc sống này lại một nữa thay đổi hình dáng.
Từ sau đêm đó qua đi, Mị Ngạn Nhi cũng sẽ không có việc gì làm mà sai người đến tìm hắn, lại càng không nói đến chuyện thị tẩm, hiện tại hắn ở chỗ này, nếu như không phải đến đúng giờ sẽ có người mang cơm tới, thì hắn thật sự sẽ cảm thấy ngôi nhà này có một người sống cũng chỉ là ảo giác.
Tốt hay là không tốt? Hắn cũng không biết, chỉ biết trong lòng mình cũng đang dần dần đắm chìm vào một cái gì đó, liền yên tĩnh, trong lòng cũng sẽ nhớ tới, nhưng cũng không nhìn thấy gì… Đã không có tưởng niệm, đã không có hài tử, cũng không còn lo lắng, ở trong đó, Thạch Mặc có chút mê võng, có chút hoài nghi, có chút quên đi ý nghĩa vì sao mình lại sống thế này, hắn dường như chỉ còn sống nên phải sống, như một hình nộm vô tri vậy, mọi chuyện cứ lập đi lập lại, làm cho màu xanh trên bầu trời cao cũng nhiễm lấy một lớp bụi ảm đạm.
Nhưng mà, chính vì khoảng thời gian yên tĩnh như vậy, mấy ngày nay, Thạch Mặc cũng không biết nó đang dần dần trôi qua…
…
Sau trận cãi nhau đó, hôm nay đã là ngày thứ ba, Mộng Nhi cẩn thận ôm hài tử xuất hiện ở trong sân nhỏ tại nơi Thạch Mặc sống… Lúc đó, Thạch Mặc đang quét dọn tại đình viện, thật ra chỗ đó cũng rất sạch sẽ, nhưng việc này hình như là việc duy nhất hắn muốn làm, cho nên, thời điểm lúc hắn rảnh rỗi thì hắn sẽ cầm cây chổi để quét…
“Thạch công tử, người xem đi, nô tài mang theo ai tới này?” Vẻ mặt Mộng Nhi mừng rỡ cười, nhìn thấy trong ánh mắt Thạch Mặc sáng lên, sau khi Thạch Mặc lại một lần nữa được chủ tử sủng hạnh, Mộng Nhi cũng một lần nữa xưng nô tài rồi, xưng hô đối với Thạch Mặc cũng không còn so đo, về sau cũng không dư sức mà đi lo lắng mấy chuyện đó nữa.
“Niệm Nhi! Niệm Nhi!” Thời điểm Thạch Mặc nhìn thấy hài tử mà Mộng Nhi ôm trong lòng, liền kinh hỉ chạy tới, trên mặt lại xuất hiện một nụ cười đã lâu không xuất hiện.
Mộng Nhi giao hài tử trong tay cho Thạch Mặc, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra, hắn thân là một nam nhân còn chưa gả đi, cái loại chuyện chăm sóc trẻ con thế này cũng không khỏi có chút làm khó hắn rồi, hắn thật sợ sẽ làm tổn thương đến tiểu hài tử đáng yêu non nớt này…
“Niệm Nhi, thật là Niệm Nhi, Niệm Nhi, ngươi có khỏe không, thật làm vi phụ lo muốn chết…” Thạch Mặc ôm hài tử, có loại xúc động muốn khóc, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ, nhưng vẻ mặt ấy trong mắt người khác lại khiến họ không khỏi càng cảm động.
Hài tử trong ngực tựa hồ nghe thấy Thạch Mặc gọi nó, đôi mắt to sáng ngời chuyển động linh hoạt, bàn tay nhỏ bé mập mạp cũng dùng sức quơ lên, còn gửi đến Thạch Mặc một nụ cười ngây ngô, trong miệng gọi “Cha” “Cha”, giống như đã nhận ra Thạch Mặc.
Dù sao cũng đã mang thai tám tháng, lại tự mình nuôi dưỡng hơn một năm, đứa nhỏ này sao lại không nhận ra phụ thân của mình được chứ, có thể là do liên quan đến ốm đau bệnh tật, nên hài tử này cũng nhỏ bé hơn một chút so với những hài tử bình thường khác, nhưng ánh mắt lại hình như cũng sáng hơn một chút, càng khiến cho người khác cảm thấy yêu thích.
Thạch Mặc nghe thấy giọng nói của hài tử, chua xót trong lòng lại xuất hiện lần nữa, tay ôm lấy hài tử nắm thật chặt.
“Thạch công tử, thời tiết mát mẻ, người trước tiên nên ôm tiểu thư vào nhà đi, chủ tử phân phó muốn ngài thu thập vài thứ rồi dọn đến ở Hoa Ngữ các, chỗ này cũng quá đơn sơ rồi, không hợp để người với tiểu thư cùng ở.” Mộng Nhi ở một bên nói lại lời phân phó của chủ tử, hắn nghĩ đây mới là tin tức tốt nhất nha.
Thạch Mặc sững sờ, có chút phản ứng không kịp, nhưng cuối cùng cũng tinh ý nhận ra câu nói kia.
“Ngươi nói là vương gia cho phép ta ở cùng một chỗ với Niệm Nhi?” Thạch Mặc không thể tin được hỏi.
“Dạ, chủ tử từ nay về sau sẽ không mang tiểu thư đi nữa, tiểu thư một lúc sau cũng có thể cùng chuyển đến Hoa Ngữ các, nếu chỗ đó còn thiếu thứ gì thì người cứ phân phó hạ nhân làm là được.” Mộng Nhi cười cười, gật đầu nói ra.
“… Nàng thật sự đồng ý sao…” Thạch Mặc cũng không biết nên nói cái gì cho phải, trong lòng có chút ngẩn ngơ, mấy ngày trước vẫn còn cãi nhau như thế, nhưng bây giờ lại đối với hắn thế này, không biết rốt cuộc nàng muốn làm gì?