Chưa đến buổi tối, Mị Ngạn Nhi còn chưa tới, thì một người khách không mời lại tới đây.
Nam chủ nhân của vương phủ Trọng Minh Thu đang mang bầu bốn tháng dẫn theo người hầu của mình đi đến phòng của Thạch Mặc.
" Hai năm trước ngươi gả cho vi phu của ngươi là quản gia của Lễ Bộ Thượng Thư, lại bởi vì không giữ mình trong sạch nên đã bị diễu phố thị chúng, sau đó còn bị hưu, còn một nhà quản gia thì lại bị vương gia đày tới biên cương, biến mất hai năm, trong lúc vương gia vận dụng hết tất cả các mối quan hệ nhưng lại không tìm được ngươi, thẳng đến ba tháng trước mới không biết ở đâu ra mang theo một đứa tạp chủng trở về, ta nói không sai chứ? " (=_= dịch mà líu lưỡi)
Trọng Minh Thu không chút khách sáo nào mà nói ra… nói thẳng vào những chuyện đã xãy ra trên người Thạch một lần, sắc mặt không thiện ý, giọng điệu lại càng đâm chọt trào phúng.
Mặt Thạch Mặc lạnh đi, không nói lời nào, kỳ thật, hắn cũng không biết mình nên nói cái gì.
" Ta không hiểu vì sao mà vương gia có thể vừa ý ngươi, tuy nhiên, tuy bây giờ ngươi ở chỗ này, nhưng ngươi lại không có một chút danh phận nào, cho dù vương gia có thích ngươi, thế nhưng chỉ là muốn ngươi hầu hạ nàng mà thôi, ngươi cũng không nên quên đi thân phận của ngươi, muốn chiếm lấy vương gia ngươi cũng chưa đủ tư cách đâu, ta hiện tại đang mang thai, nên vương gia mới tìm đến ngươi, đợi sau khi ta sinh hạ con nối dòng cho vương gia, vương gia đương nhiên sẽ trở lại bên cạnh ta, đến lúc đó thì cũng đừng có oán trách ta đã không nhắc nhở ngươi, tự giải quyết sao cho tốt a! "
Trọng Minh Thu thực sự rất phẫn nộ, hắn không biết mình rốt cuộc có gì không tốt, vì sao thái độ của vương gia đối với hắn lại đột nhiên thay đổi như thế, trở nên lạnh nhạt, không còn thân mật, cũng không còn dịu dàng như ngày xưa, hạ nhân nói chính là vì nam nhân thô tục kia, hắn lần trước còn không tin tưởng sự thật này, nam nhân như vậy làm sao có thể hấp dẫn vương gia?
Vô luận là thân phận địa vị, bề ngoài hay gia thế, học thức hay tu dưỡng, hắn còn tốt hơn nam nhân này cả ngàn vạn lần, sao nam nhân này có thể được vương gia sủng ái chứ?
" … " Lúc này sự trầm mặc chính là chuyện duy nhất mà hắn có thể làm, Thạch Mặc không biết nên đối mặt và nói gì với nam nhân đang phẫn nộ cùng châm chọc mình…
Lúc trước, việc gì cũng không quan trọng, mà điều làm Thạch Mặc khó chịu nhất chính là nam nhân đang chỉ trích hắn đây quả thực có quyền chỉ trích hắn!
Hắn là phu quân của nàng, còn mình thì cái gì cũng không có… Thậm chí cũng không được gọi là thiếp thất!
" Sao ngươi không nói gì? Ngươi đây là đang chấp nhận sao? Ngươi đang sợ hãi sao? Ngươi cũng đã biết sớm muộn sẽ có một ngày ngươi sẽ bị vương gia đuổi ra sao, hừ, dù vương gia có đuổi ngươi đi thì cũng sẽ cho ngươi một chút bạc, cũng không đến nỗi phải lang thang đầu đường xó chợ! "
Trọng Minh Thu mang theo một giọng điệu ác độc làm cho người khác cảm thấy thật khủng bố, Thạch Mặc nhíu nhíu mày.
" Thạch Mặc, nếu ta là ngươi thì ta sẽ rời khỏi nơi này thật mau, miễn cho đỡ xấu hổ khi bị đuổi đi không được đẹp mắt. " Trọng Minh Thu nhìn thấy Thạch Mặc im lặng thì lại càng tức giận, Thạch Mặc im lặng làm cho hắn cảm giác như mình đang nói nhảm.
" Ngươi đừng nên quá phận! " Thạch Mặc nói rất vụng về, chỉ nói vẻn vẹn vài chữ.
" Ta quá phận, hừ, quá phận còn đỡ, không như ngươi một mực không biết tốt xấu mà chiếm lấy vương gia, ngươi cũng đừng có trách ta không khách khí, người ta quyến rũ nữ nhân đều là bộ dạng hồ ly tinh, ngươi cũng nên nhìn bộ dáng xấu xí của ngươi chút đi, còn vọng tưởng bay lên đầu cành hóa thành phượng hoàng, quả thật là chẳng khác gì vào đầm rồng hang hổ! "
Nếu như đối phương là một nam nhân vô cùng hoàn mỹ, ít ra thì hắn ta vẫn còn có chút quyền nói, Trọng Minh Thu có lẽ cũng sẽ không tức giận như thế, nhưng lại nhìn Thạch Mặc, hắn lại có cảm giác như mình không chỉ bị đoạt đi sự sủng ái, lại còn bị vũ nhục!
Đó cũng là một mặt tối trong tính cách kiêu ngạo của mỗi con người, không cho phép mình lại bại bởi mỗi đối thủ không bằng mình!
" Không có! Ta không có! Ngươi… Mời ngươi ra ngoài, hiện tại rời đi ngay! " Thạch Mặc tức giận, vì sao nam nhân này lại luôn miệng nói rằng hắn quyến rũ chứ, hắn yêu mến nàng, nhưng hắn hiện tại ở này cũng không phải là hắn muốn…
" Cái gì, ngươi dám đuổi ta đi, nơi này là vương phủ, ta là vương phi, ngoại trừ vương gia ra thì ta là lớn nhất, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dám vọng tưởng đuổi ta đi! "
" … nếu là ta mời ngươi đi thì sao? Vương phi của bổn vương? " Giọng nói có chút không vui xen vào, tất cả mọi người trong phòng đều quay đầu lại về phía tiếng người phát ra, thì thấy Mị Ngạn Nhi đang đứng ở cửa ra vào, cũng không biết đã tới đây bao lâu, sắc mặc cũng không tốt, nhưng cũng không tính là khó coi, làm cho người ta không thể đoán ra được tâm tư của nàng.
Thân thể Trọng Minh Thu cứng đờ, trong lòng đang bắt đầu chửi mắng gã sai vặt của mình, không phải nói rằng hôm nay vương gia sẽ tham gia bữa tiệc mà những quan viên khác tổ chức sao, sao còn sớm như vậy mà đã muốn về rồi.
" Vương gia, người trở về rồi sao? " Trọng Minh Thu xấu hổ chào hỏi, tuy bị vương gia bắt gặp, nhưng dựa vào thân phận cùng hài tử trong bụng hắn, hắn cũng không sợ hãi sẽ xảy ra chuyện gì.
" Đúng vậy nha, vừa trở về thì lại gặp ngươi ở chỗ này, thật là trùng hợp. "
Nghe lời Mị Ngạn Nhi nói xong… Sắc mặt Trọng Minh Thu cứng đờ, nhưng vẻ mặt liền trở nên oán độc.
Vừa trở về đã đến nơi này, xem ra thật sủng ái nam nhân này!
" Vương gia, người vì nam nhân mà vắng vẻ phi tử của người sao? " Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, Trọng Minh Thu từ nhỏ đã là một công tử được cưng chiều trong lòng bàn tay, chưa bao giờ bị ủy khuất, cho dù đã gả cho Mị Ngạn Nhi, thì cũng được sủng ái yêu thương, đột nhiên vắng vẻ làm cho lòng hắn trở nên sợ hãi cũng cảm thấy bất mãn cùng không cam lòng, tính cách vốn được nuông chiều cũng đã bộc lộ ra ngoài rồi, lúc này vì phẫn nộ mà trực tiếp nói ra oán giận trong lòng mình.
" … "