Con người.
Không phải sinh ra đều bình đẳng.
Như đứa nhỏ còn lại, ta hiểu rõ mình phải mạnh hơn tất cả thì mới có cơ hội sống sót. Mẫu thân của ta đã qua đời còn phụ thân thì không hề mang tới cho ta chút hơi ấm tình thương nào.
Thánh Hỏa giáo, nơi này giống y như địa ngục.
Giáo chủ tên là Chung Diệc Dương, là phụ thân của ta. Ở đây có đứa nhỏ, không, không chừng còn nhiều hơn, mà ta đơn giản chỉ là một trong số đó. Ngay từ khi hiểu chuyện ta đã biết, chỉ giả bộ mới có thể sinh tồn.
Trận chiến giữa người và chỉ duy nhất một người được sống, được ngồi lên vị trí tối thượng kia. Đây là quy tắc trò chơi.
Quét dọn, giặt giũ, xách nước, học cách giấu kín bản thân, cách quy phục kẻ khác, thậm chí là học cách sủa.
Tất cả ta đều có thể làm.
Bởi vì ta còn họ Nam Cung, là họ của mẫu thân.
Bởi vì kẻ chiến thắng mới có thể đoạt được chữ “Chung” kia hay nói cách khác, vĩnh viễn không thể tồn tại hai chữ “Chung”.
Mục tiêu của ta giết chết người còn lại, giết chết kẻ được gọi là phụ thân nọ cho dù máu của chúng ta đều màu đỏ. Nếu ngươi không chết thì ta mất mạng. Đó là trò chơi, một trò chơi sống còn.
Tần Y nói với ta, ta mạnh nhất trong số đứa nhỏ.
Bởi vì ta có thừa sự nhẫn nại.
Có quy định trước tuổi chúng ta sẽ không bị giết. Thứ duy nhất cho phép ám hại là khiến đối phương tự sát.
Mà bức người khác tự sát có rất nhiều cách. Đến khi ta tuổi, ta còn phải chiến đấu với người còn lại.
Cuộc sống của ta vĩnh viễn là như vậy. Ta không hề đi tìm lý do vì sao bởi những kẻ đi hỏi, những kẻ ngu xuẩn kia đều sớm buộc phải rời khỏi trò chơi. Điều ta nghĩ chỉ có là làm thế nào để giết chết đối phương, làm thể nào để đối phương không giết ta.
Trước tuổi, ta dùng kế khiến lòng người lung lạc. Sau tuổi, ta dùng sức mạnh đánh bại. Ta luôn tự nhủ, phải không ngừng tiến lên, giết hết thảy vật ngáng đường.
Phụ thân nói, biểu hiện của ngươi rất tốt.
Ta có thể che giấu sát tâm của mình, có thể cười thoải mái khi chứng kiến ca ca đồng mẫu chết dưới chân ta.
Chỉ cần loại bỏ ba kẻ nữa là ta có thể ngồi lên vị trí ấy.
Võ công của nữ nhân kia cao hơn ta một bậc nhưng ta nhất định phải diệt nàng, thay thế chỗ của nàng.
Từ nhỏ, ta đã theo Tần Y học thuật Thôi Hồn. Mỗi thần tử đều có quyền chọn để giúp đỡ một thiếu chủ nhân và Tần Y đã chọn ta. Hắn nói, ánh mắt của ngươi giống hệt phụ thân. Cuối cùng, kết quả đã chứng minh sự lựa chọn đúng đắn của hắn. Ta đã giết được nữ nhân kia. Tần Y nói, lúc nàng cả người đầy máu lao về phía ngươi, lúc nàng chết, biểu tình của ngươi không lộ ra nửa tia động.
Ta giải thích, không phải để lộ mà là không có vì ta vốn vô cảm. Không có thương hại, không có sợ hãi, thậm chí là không có khoái cảm.
Ta trở thành cánh tay phải của phụ thân còn cánh tay trái là nam nhân so với ta còn băng lãnh hơn, là ca ca.
Thời gian chỉ còn năm, bởi năm sau có một đám nhỏ đủ tuổi. Trong năm ấy, thắng thua không hề phân định, ta không giết hắn và hắn cũng không có ý định hại ta.
Về sau, hắn tự sát.
Tần Y nói, trong một nhiệm vụ hắn đã đánh mất bản thân vì một nam tử. Hắn bị ái tình giết chết.
Ta không tin.
Ái tình là cái gì? Có thể hủy diệt một kẻ tối vô tình sao?
Tần Y đáp, ngươi là cao thủ dùng tình, ngươi mới là kẻ vô tình nhất.
Là bởi thâm tình trong mắt ta có khả năng lừa gạt bất cứ kẻ nào.
Ta nói, tình cảm ngươi đối với phụ thân chính là ái tình ư?
Tần Y không trả lời.
Từ nhỏ ta đã biết hắn vĩnh viễn có một nhược điểm, là ái tình. Hắn đã từng nói, hắn yêu phụ thân.
Ta thắc mắc, vậy vì sao ngươi không chết?
Hắn đáp, vì tình đã cho ta cơ hội để sống.
Ta không hiểu. Cảm giác của ta đối với những kẻ ta có thể lợi dụng được, ngoài sự châm biếm, chán ghét thì ta chỉ muốn bóp vỡ bọn chúng.
Tần Y cười khổ, đó là bởi ngươi chưa gặp được người ngươi yêu.
Ta nói, ta sẽ không chết nên nhất định sẽ không yêu.
Tất cả người bên cạnh ta đều bị cái gọi là ái tình mưu sát. Ta tự nhủ với bản thân, ta không thể chết bởi sẽ là kẻ mạnh nhất.
Ái tình của ta tuyệt không được xuất hiện.
……
Người kia đã chết. Rốt cuộc cũng điều tra ra nửa bản Thần Long Cửu Thức còn lại ở đâu. Ta chủ động xin đi. Phụ thân quá tự phụ, hắn truyền cho ta thuật Thôi Hồn mà không biết ta đã sớm tiếp thụ nửa bản đầu của Thần Long Cửu Thức. Mục tiêu của ta là một bộ võ công hoàn chỉnh có thể giết phụ thân, làm ta ngồi lên vị trí chủ thượng.
Mặt khác, ta đang vấp phải vật cản.
Gặp một vật cản thì nên làm nó vĩnh viễn biến mất.
———————-
Nhân phiên ngoại này nhắc tới vô tình, có một đoạn hội thoại sau, sau khi đọc xong chị em nào cũng rú lên ^^
Ta không tin có kẻ có khả năng dạy ta viết chữ Ái, nhất là một kẻ kỳ quặc đến thế, vừa vô tình lại vừa si tình. Nếu si tình thì chắc chắn phải có tình mà nếu không có tình thì vĩnh viễn không thể si tình được. Trên đời này nhất định không tồn tại kẻ như vậy.”
“Sao lại không tồn tại? Ta có biết một kẻ như thế. Ừm, nói thật nhé, ngươi cũ…ng khá giống hắn. Bất quá, ngươi không thể theo kịp được hắn đâu. Tất cả những người quen biết hắn đều công nhận, hắn chính là một kẻ tối lãnh khốc, tối bạo ngược, tối ích kỷ, tối độc ác, tối tàn nhẫn. Bất cứ ai làm hắn không vui, dù cho là phụ mẫu, huynh đệ, tử nữ thì hắn cũng hạ thủ bất lưu tình. Song trời sinh ai cũng có khắc tinh, mà khắc tinh của hắn lại chính là thê tử hắn phi thường yêu thương. Chỉ cần thê tử muốn cái mạng già của hắn thì hắn lập tức sẽ dugùng hai tay dâng lên. Không điều kiện, không thắc mắc, đơn giản là thê tử muốn hắn chết, thế thôi, không có hoa ngôn xảo ngữ… Nên nhìn dưới góc độ cả thiên hạ, hắn vô tình nhưng đối với thê tử thì là si tình. Vô tình lại si tình, một phần cũng không quái lạ.”
Nếu là ở cổ đại thì anh nhất định sẽ được đánh giá là đệ nhất si tình bá đạo no cảnh giới, sẽ được tôn là Tình thánh song ở thời bây giờ thì tuyệt được liệt vào dạng bệnh hoạn biến thái vô địch, thần kinh level max. =))