Khoảng thời gian dưỡng thương được dùng rất có ích. Phần bị thương nặng nhất không phải ở đùi mà là ở ngực, một nhát kiếm xuyên qua hẳn, ấy thế mà hiện tại nó chỉ còn là một vết mờ mờ. Không thể không công nhận y thuật của Thất Dạ vô cùng lợi hại, cơ hồ chỉ cần vẫn còn thở thì đều có thể cứu sống (trừ bỏ dạng chết già theo quy luật tự nhiên). Có vẻ như toàn bộ chỉ số thông minh của hắn dồn vào hết y học, thành ra…
“Ta bảo ngươi bó chặt bọn chúng lại chứ không bảo ngươi bó chúng thành hình tròn.” Nhược Ngữ chán nản nhìn toàn bộ đống dây thừng biến thành hai quả bóng lớn.
Thấy Thất Dạ nhìn mình gục gặc đầu cười toe toét, tỏ vẻ đã rõ, không hiểu sao Nhược Ngữ bỗng cảm thấy bất an.
……
“Gỡ không ra cũng không được dùng kéo cắt!!!” Nhược Ngữ liều mạng cướp lấy chiếc kéo từ tay Thất Dạ.
“Đây là cuộn dây thừng cuối cùng rồi! Ngươi… đi xem đám Tiểu Bạch đi!!!” Chết tiệt, không biết đầu sợi dây ở chỗ nào. Chết cũng phải cứu lấy cuộn dây cuối cùng a
Thất Dạ đang hưng phấn bỗng bị dội ngay một gáo nước lạnh. Biểu tình ủy khuất y như một con cún đáng thương nhưng ngay sau đó lại lập tức vui vẻ xoa xoa đầu con người đang bốc hỏa bên cạnh.
Nụ cười của Thất Dạ luôn khiến cho người ta động tâm. Tuy đã tiếp xúc lâu ngày song Nhược Ngữ vẫn không học được cách miễn dịch với vẻ tươi cười ngốc nghếch này.
Rốt cuộc cũng hiểu được hắn định nói gì. Ý là, ngươi đừng lo lắng quá, rồi đâu sẽ vào đấy thôi. Ta đi xem đám Tiểu Bạch đây.
(Bỏ qua câu cuối) Trong lòng liền cảm thấy ấm áp. Tuy hắn không phải là người có thể an tâm mà dựa vào nhưng vẫn muốn giữ hắn ở bên người, không muốn buông ra.
Đợi nhận được ánh mắt cảm thông xong Thất Dạ mới cắm đầu chạy đi chăm sóc đám gà thỏ các loại.
Nhược Ngữ xoay người lại, nhìn kẻ trẻ con không ra trẻ con người lớn không ra người lớn kia, trong lòng không tránh khỏi cảm thán, ai khiến cho ta vất vả vậy a.
Khoảng thời gian năm đủ để Nhược Ngữ coi chỗ này là gia đình của mình. Có nhà cửa, có động vật và có cả con người mà giống như số mệnh đã sắp đặt làm hắn không thể buông, dù trước kia không hề nhận ra sợi tơ hồng vô hình ấy.
Song hiện giờ có một việc vô cùng quan trọng cần giải quyết. Đó là đáp án cho câu hỏi vì sao không thể ra khỏi thung lũng này. Một nửa là do vết thương của Nhược Ngữ, nửa còn lại do địa hình. Ngoại trừ con sông kia thì toàn bộ nơi này là một không gian khép kín. Thất Dạ nói hắn cùng sư phó bị người ta đuổi giết, sảy chân ngã xuống sông rồi bị trôi đến đây. Tiếc rằng sư phó đã chết, để hắn lại một mình. Khi được hỏi hắn cũng không nhớ rõ mình ở đây được bao lâu, không nhớ mình đã không ở miệng được bao lâu và cũng quên mất mình đã cô độc được bao lâu.
Nhược Ngữ cảm thấy thực đau lòng.
Hiện tại chỉ còn cách xuôi dòng mới có thể rời khỏi nơi này. Sau khi thí nghiệm thả trôi một con thuyền nhỏ, Nhược Ngữ phát hiện ra con sông này cực kỳ hiểm trở. Các con thuyền khi được kéo trở về nom đều vô cùng thê thảm nhưng hắn không hề nản chí, thử hết lần này tới lần khác nên cây cối xung quanh cũng trơ trụi hết.
Cho đến gầy đây, nhờ phát hiện ra những vết vỡ đặc thù nên thuyền liên tiếp được thay đổi hình dạng sao cho phù hợp. Dây thừng buộc vào thân thuyền càng lúc càng dài. Gỗ làm thuyền chuyển sang lấy từ phòng của sư phó Thất Dạ vì gỗ ở đây là chắc nhất.
Nhược Ngữ có hỏi qua Thất Dạ thì được phán cho câu, so với gỗ trong phòng thì ngươi quan trọng hơn, làm hắn hơi cảm động.
Cuối cùng, sau bao lần thử nghiệm cũng đến thời điểm quyết định. Ngày mai, hai người sẽ dựa vào chiến thuyền này để đi ra bên ngoài.
Đêm trước ngày khởi hành, Thất Dạ như thường lệ ôm lấy Nhược Ngữ ngủ. Tuy kiểu nằm có hơi trẻ con nhưng Nhược Ngữ vẫn cảm thấy mình được bao bọc cẩn thận. Cảm nhận được mùi thơm và nhiệt độ ấm áp khiến hắn vô cùng an tâm.
Thất Dạ chưa từng một lần hỏi lý do vì sao Nhược Ngữ muốn ra ngoài. Đêm đó hắn chỉ nói, nếu ngày mai thất bại ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời ở đây. Ngươi muốn rời đi, ta nhất định sẽ cố gắng nghĩ cách, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.
Nhược Ngữ đem mặt chôn tại g ngực ấm áp kia, ngẩng đầu ngắm khuôn mặt xinh đẹp, mỉm cười.
……
Xoay người nhìn tác phẩm mình vất vả thiết kế giờ đã tan tành, Nhược Ngữ thở dài thườn thượt rồi sau đó nở nụ cười.
Rốt cuộc, bọn học đã thành công.
Bên cạnh, Thất Dạ ngơ ngác nhìn tay hai người đang g chặt vào nhau, biểu tình như không thể tin nổi. Ngay lúc lên thuyền và cả lúc bị dòng nước hung ác cuốn đi, hắn vẫn luôn siết chặt lấy tay Nhược Ngữ, không khắc nào buông lỏng.
Mỉm cười ôm lấy hắn, trấn an,
Tất cả đã qua rồi. Chúng ta không có sao.
Hắn chậm chạp thả lỏng lực đạo.
Nhìn vòng tròn màu đỏ hằn rõ lên bàn tay mình, Nhược Ngữ không tránh khỏi cười khổ.
Trước khi ra ngoài, Nhược Ngữ chuẩn bị cho Thất Dạ diện cụ. Không, đúng hơn là Thất Dạ tự chuẩn bị bởi Nhược Ngữ không muốn hắn đi hại nước hại dân. Song khi nghe giải thích, kẻ có nguy cơ phạm tội nhất quyết đòi cộng xuất chiêu nũng nịu nhân vật chính nghĩa vì nước vì dân của chúng ta cùng hắn mang. Cuối cùng cũng đành đáp ứng. Giờ bộ dạng của bọn họ là hai con người trẻ tuổi có vài phần thanh tú. Kĩ thuật của Thất Dạ có thể khiến Tiêu Nam không nhận ra sao?
Tiêu Nam… còn kẻ ngày ấy đứng dưới ánh nắng hô khóc, Phi Lăng… và cả…
Nhược Ngữ giật mình bởi bàn tay đột ngột xuất hiện trước mặt mình. Hóa ra, Thất Dạ ở bên cạnh đang lo lắng quan sát. Hắn mỉm cười nói, không sao rồi sau đó như thường lệ, lại nhận được nụ cười tươi rói và cái xoa đầu nhẹ nhàng.
Đi bộ cả ngày trời, đã bắt đầu thấm mệt nên khi đến một con sông hai người quyết định dừng lại nghỉ ngơi. Nhược Ngữ lấy khăn ra, nhúng vào nước rồi tự động giúp con người cao hơn hẳn mình một cái đầu lau mặt.
Được lau mặt cho, Thất Dạ lộ ra biểu tình thập phần hưởng thụ, nom y hệt con mèo nhỏ đang lơ lửng giữa không gian tràn ngập màu hồng. Mặc dù khuôn mặt tuyệt mĩ đã bị giấu đi nhưng thấy Thất Dạ như vậy, nhịp đập tim của Nhược Ngữ vẫn phút chốc tăng tốc.
Đột nhiên, Thất Dạ nghiêng đầu qua một bên, nhìn về phía sau Nhược Ngữ, trong ánh mắt lộ rõ tia kinh ngạc và nghi hoặc. Theo phản xạ, Nhược Ngữ cũng quay đầu lại. Một mảng nước sông bị nhiễm hồng, mùi máu tươi phảng phất khiến hắn cảm thấy khó chịu. Hắn không có ý định làm đại hiệp nhưng vừa xoay người lại, định tiếp tục lau mặt cho Thất Dạ thì đã không thấy thân ảnh trước mặt mình đâu.
Hóa ra, tiểu hài tử ngu ngốc kia đang đứng trên một tảng đá ở giữa sông và cố gắng kéo một vật gì đó, à, là người lên.
Thấy Nhược Ngữ nhìn mình, Thất Dạ liền vẫy tay rối rít.
Nhược Ngữ bóp trán thở dài. Xem ra, phải cứu rồi.
Hai người vội đem kẻ tóc tai bù xù, cả người đầy huyết này tới gian phòng trọ trong một trấn nhỏ để chữa thương.
Trời sẩm tối mới lau sạch thân thể của nam nhân, máu cũng cầm được.