Nguyên Phối Của Hầu Gia

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Úc Vân Từ nhẫn nhịn sự xúc động muốn trợn trắng mắt, xoa trán.

Đối với lời nói chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra vừa rồi, trong lòng nàng mơ hồ có chút hối hận. Nàng thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của vị đại tiểu thư này, cái gì gọi là ý kiến hay? Một người là thị vệ của Hầu phủ, một người là tiểu thư của phủ Đại tư mã, hai người khác nhau một trời một vực, đâu thể có khả năng?

Không phải trong lòng nàng vẫn còn thành kiến, mà là hoàn cảnh ở cổ đại là như thế.

Nếu như Trình bát thật sự nghe theo lời nàng, muốn lấy thân báo đáp Tả Tứ thì chỉ sợ bên phủ Đại tư mã không đồng ý. Đến lúc đó với tính tình của Trình bát thì chắc chắn sẽ ầm ĩ, hai bên đều không được sống yên ổn, nghĩ thôi cũng khiến người ta đau đầu.

“Trình bát tiểu thư, vừa rồi ta chẳng qua là nói nhảm thôi, ngươi dù sao cũng không thể để trong lòng được.”

“Vì sao không thể? Ta cảm thấy ngươi nói có lý, ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp. Tả Tứ đã cứu mạng ta, vậy ta lấy thân báo đáp thì có gì sai đâu? Từ xưa hiệp nghĩa chi sĩ, đều là nhất ngôn cửu đỉnh, Trình Khởi La ta không phải hạng người chê nghèo yêu giàu, sẽ không xem thường xuất thân của hắn.”

Với dáng vẻ hào hùng vạn trường của Trình bát, Úc Vân Từ chỉ cảm thấy đầu mình đau dữ dội.

“Trình bát tiểu thư, ngươi nghe ta nói. Tả Tứ là thị vệ Hầu phủ chúng ta, hắn nghe lệnh bảo vệ an nguy của ta. Hôm đó chúng ta cùng nhau gặp nạn, hắn cứu ta, thuận tiện cứu ngươi thôi, chưa nói tới ơn cứu mạng gì đó.”

Nàng chân thành nhìn Trình bát, đã mặc kệ nói thẳng hay không. Nếu nói không thẳng thì chỉ sợ Trình bát hoàn toàn nghe không hiểu.

Hiển nhiên, Trình bát nghe hiểu nhưng lại không hiểu ý: “Nói thì nói thế, nhưng hắn đã cứu ta lại là sự thật không có cách nào thay đổi được.”

Nàng thật sự muốn đập mở sọ não của Trình bát ra xem bên trong đó chứa những cái gì. Nhà ai lại nuôi ra đứa trẻ lì lợm như thế, làm phụ mẫu không phải ngày ngày phát cáu à.

Cô nương như vậy, đừng nói là cổ đại, ở hiện đại cũng là người làm cho người ta đau đầu.

Vẫn hiểu hết lý lẽ nhưng còn cố chấp vào lý lẽ của mình.

Tả Tứ là một thị vệ, không phải hạ nhân mà nàng khinh thường. Thật sự ở cổ đại chia rõ ràng giai cấp, câu chuyện đại tiểu thư lưu luyến gia đinh gì đó thì xem thoại bản còn tạm được.

Nàng cũng có thể tưởng tượng ra được, nếu phủ Đại tư mã biết được đối tượng mà nữ nhi nhà mình lấy thân báo đáp là một hạ nhân thì sẽ tức giận tới mức nào. Đến lúc đó Tả Tứ nên làm gì đây?

“Trình bát tiểu thư, chuyện nam nữ, nếu như ngươi tình ta nguyện thì mới có thể xưng là câu chuyện mọi người ca tụng. Tả Tứ cứu được ngươi không sai, nếu hắn vốn không có ý tứ khác thì cách trả ơn của ngươi sẽ chỉ làm hắn phiền não.”

“Vì sao? Ta là tiểu thư của phủ Đại tư mã đấy, chẳng lẽ còn khiến hắn uất ức à?”

Trình bát trách móc, giương cằm lên, có chút không thể tán đồng với nàng.

Nàng hận không thể dùng một chưởng đánh người này ra ngoài, cuối cùng cũng có thể hiểu được nguyên nhân trước kia Hầu gia nhìn thấy Trình bát là bỏ chạy. Khi đó nàng còn tưởng rằng EQ của Hầu gia thấp, không biết làm sao để từ chối nữ tử.

Lại không nghĩ tới là tính tình Trình bát quá bướng bỉnh, Hầu gia không muốn lãng phí nước miếng, còn dẫn tới lửa giận đầy bụng.

Nàng “vù” một cái đứng lên: “Vừa rồi ngươi nói báo ơn, nếu Tả Tứ vốn không có ý đó, ngươi cứ nhất định phải lấy thân báo đáp thì chẳng phải là làm khó hắn à? Hoặc là việc này bị phụ mẫu ngươi biết, thầm cho rằng Tả Tứ trèo cao thì chẳng phải là Tả Tứ bị oan chết à. Ngươi cho là mình đang báo ơn, thế nhưng ân nhân của ngươi bởi vậy mà chịu nhiều đau khổ, ngươi nói xem đây vẫn gọi là báo ơn à? Nói là lấy oán trả ơn còn tạm được.”

Trình bát bị nàng nói đến mức sửng sốt: “Vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao đây?”

“Làm sao đây? Đương nhiên là lấy suy nghĩ của ân nhân làm chuẩn.”

Nàng nói xong, cuối cùng cũng không nhịn được nữa là trợn trắng mắt rõ ràng. Chiếc giày thối Trình bát này, người nào đụng tới là người đó bực mình, nàng thật sự không muốn đối phương gây tai họa cho Tả Tứ.

“Ồ, ồ.” Trình bát đáp lời, trong lòng buồn bực. Sao sự việc lại biến thành thế này, tại sao mình phải nghe họ Úc nói chứ? Nàng ấy mở miệng, muốn phản bác lại cảm thấy nàng nói rất có lý.

Úc Vân Từ hạ hỏa được một chút thì nói với Truyền Họa đã đi vào: “Ngươi đưa Trình bát tiểu thư đi tìm Tả Tứ, cứ nói Trình bát tiểu thư nhớ mãi không quên ân tình của hắn, đưa chút tạ lễ trò chuyện bày tỏ tâm ý.”

“Đúng, trò chuyện bày tỏ tâm ý.” Trình bát phụ họa, lơ đãng nhìn thấy ánh mắt Úc Vân Từ liếc tới thì ngậm miệng lại.

Sau khi Truyền Họa mang theo Trình bát rời đi, Úc Vân Từ uống cạn một chén nước trà, sự buồn bực chặn trong lòng mới xem như là tiêu tan đi một chút. Thầm nói lần sau Trình bát lại đến thăm, mình mượn cớ bệnh không gặp hay là nói thẳng không ở trong phủ?

Nếu không, nhiều lần ứng phó như vậy nàng cảm thấy mệt tâm lắm.

Lại nói Trình bát ở bên kia gặp được Tả Tứ, cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn nhắc đến chuyện lấy thân báo đáp, chỉ dọa cho Tả Tứ sợ đến mức ngay cả tạ lễ cũng rơi mất.

Cũng không lo nhặt, người đã chạy mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Ngươi quay lại đây, ta chỉ nói một chút thôi, không cưỡng ép, không cưỡng ép…”

Trình bát hô hào, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Họ Úc nói đúng, Tả Tứ chẳng hề nhận lấy tình ý của mình.

Truyền Họa ở bên cạnh đã kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm, quý nữ có thế gia như Trình bát, đừng nói đến gặp, cho dù nghe nàng cũng chưa từng nghe nói tới.

Đáng thương cho Tả Tứ sợ Trình bát khăng khăng tìm hắn ra nên đã trốn vào trong nhà xí.

Ngửi mùi thối của nhà xí, thầm nói mình thật sự không may mắn, sao lại chọc vào một cô nương khó chơi như thế. Nếu như là cô nương nhà bình thường thì cũng thôi, nhưng đối phương có xuất thân quá cao, ngay cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ đến.

Trình bát ủ rũ cúi đầu rời đi, ngay cả chỗ Úc Vân Từ cũng không đến tạm biệt. Úc Vân Từ sẽ không so đo với nàng ấy, ước gì nàng ấy nhanh đi về.

Truyền Họa quay lại, nói ra chuyện đã xảy ra. Úc Vân Từ lại một lần nữa cảm thấy cạn lời.

Trình gia rốt cuộc có gia phong kiểu gì, sao lại nuôi ra được nữ tử như Trình bát? Trước kia khi tiến cung nhìn thấy Trình Hoàng hậu, đó là người đoan trang phóng khoáng, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn.

Lại nhìn Trình bát, ngày ngày đi lang thang ở bên ngoài, tính tình hoang dại đến mức chỉ thiết chút nữa là đánh nhau ẩu đả rồi.

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, dựa vào trên giường êm. Vốn dĩ bản thân còn chờ mong đêm động phòng hoa chúc tối nay với Hầu gia, bị Trình bát ầm ĩ, tất cả kiều diễm đều tan thành mây khói, chỉ còn lại cảm giác bất lực nhàn nhạt.

Không biết khi nào thì Hầu gia quay về đây?

Lúc này Cảnh Tu Huyền đã diện thánh xong xuất cung, không ngờ gặp được Đại tư mã Trình Thế Vạn ở cửa cung. Trình Thế Vạn đi ra từ cửa cung ở một bên khác, ở đó bình thường ngoại thần mệnh phụ được gọi vào hậu cung thì mới đi.

Khỏi cần nói, hẳn là Trình Thế Vạn đã gặp Trình Hoàng hậu.

Trước đó hai người đã hẹn một trận đấu võ, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà vẫn luôn gác lại.

“Lần này Cảnh Hầu gia đã lập công lớn, long nhan bệ hạ cực kỳ vui mừng, lão phu cũng cảm thấy an ủi. Nhớ năm đó, kiếm pháp của Khuông gia quét ngang Thịnh Kinh, Ngũ gia uy phong tới mức nào. Thiếu niên thành danh, thiên hạ có ai không biết.”

Võ Thần Khuông Trường Phong xếp hàng thứ năm ở đời của ông ta, người ta xưng là Ngũ gia.

Cảnh Tu Huyền híp mắt lại, ánh mắt tối đi: “Chọn ngày không bằng gặp ngày, ông và ta luận bàn võ học, sao không chọn hôm nay luôn. Không biết Đại tư mã nghĩ thế nào?”

Trình Thế Vạn vuốt chùm râu ngắn một chút, ánh sáng nơi đáy mắt hiện lên: “Rất tốt, lão phu đang có ý này.”

Về phần sân tỷ võ, suy nghĩ của hai người tình cờ trùng hợp, đều là nhà thờ Võ Thần ở Thành Bắc. Nhà thờ Võ Thần được xây cực lớn, ở đại điện chính giữa thờ chân dung của Võ Thần.

Chân dung sinh động, là một vị nam tử cứng rắn tuấn lãng, dáng vẻ khoảng chừng ba mươi tuổi. Nam tử mặc một thân chiến giáp, tay cầm trường kiếm, mắt hổ uy nghiêm, làm cho người ta kính sợ.

Phía sau nhà thờ là một mảnh đất trống lớn, xung quanh là tường vây cao một trượng.

Bọn họ đi thẳng từ cửa cung đến tận đây, dọc đường đã kinh động rất nhiều người. Khi hai người đến thì phía sau là một đám người đi theo, đều là quan viên huân quý. Từng người một mang biểu cảm nghiêm túc, bỏ lại đám bách tính nhiều chuyện ở xa xa phía sau.

Trình Thế Vạn quét mắt nhìn một vòng đám quan viên đi theo tới, hướng về phía Cảnh Tu Huyền chắp tay.

“Lần này ngươi và ta luận bàn, dứt bỏ thân phận và tạp niệm, chỉ bàn về võ học. Năm đó Ngũ gia không chỉ từng một lần khuyên bảo tay, võ học không có đỉnh cao. Chỉ có không kiêu không ngạo, tĩnh tâm khổ luyện mới có thể thành. Mấy chục năm nay, lão phu vẫn luôn ghi nhớ lời dạy bảo của Ngũ gia, không dám lười biếng. Hôm nay ở trước nhà thờ của Ngũ gia, lão phu phải chứng minh với Ngũ gia, không phụ sự dạy bảo của ông ấy.”

Nói một phen đến sục sôi, ông ta nhìn về phía từ đường cúng bái chân dung ở phía trước, ánh mắt phức tạp.

Thật ra người Ngũ gia xem trọng cũng không phải là ông ta mà là một vị gia tướng khác. Ông vẫn luôn không phục, dựa vào cái gì mà Ngũ gia coi thường mình chứ. Ông chính là muốn để người đời nhìn thấy, cho dù không có Khuông gia, không có Ngũ gia, mình cũng có thể trở nên nổi bật, địa vị cực cao.

Không biết Ngũ gia có nhìn thấy không?

Đợi lát nữa, ông ta sẽ khiến Ngũ gia một lần nữa hối hận vì sự coi thường trước kia. Ông muốn đánh bại người thừa kế kiếm pháp Khuông gia trước nhà thờ của Ngũ gia, một lần nữa chứng minh với Ngũ gia năng lực của mình.

Quan viên ở bên trên bắt đầu thấp giọng nói chuyện, có người nhắc đến vết thương trên đùi của Cảnh Tu Huyền, bèn có người đứng ra phản bác nói tuổi tác của Đại tư mã đã cao, mà Cảnh Tu Huyền thì trẻ trung khỏe mạnh.

Một bên già cả, một bên trẻ tuổi, người trẻ tuổi có vết thương trên đùi thì mới xem như là công bằng.

Khuông gia lấy kiếm pháp để vang danh thiên hạ, cho nên binh khí hai người chọn dùng đều là kiếm.

Hành lễ với nhau xong, cuộc tỷ thí bắt đầu.

Rất nhanh, theo sự tăng tốc trong kiếm thuật của bọn họ, người vây quanh chỉ nhìn thấy ánh sáng sắc bén của kiếm, từng cơn thoáng hiện. Bóng dáng quấn lấy nhau chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, làm cho người ta hoa mắt.

Bất giác đã qua gần một canh giờ, mắt thấy mặt trời đã bắt đầu lặn về Tây mà hai người vẫn chưa phân được thắng bại.

Theo người ngoài thấy, Đại tư mã đã trải qua trăm trận chiến, tất nhiên là chiếm ưu thế.

Nhưng Trình Thế Vạn càng ngày càng kinh hãi, ông ta từng nghe nói Cảnh Hầu gia đã học được cái tinh túy trong kiếm pháp của Khuông gia, nhưng công phu nhân chính thì ông ta vẫn chưa từng lĩnh giáo, còn cho là người khác nghe nhầm đồn bậy, thổi phồng suy đoán.

Sau một phen đọ sức mới biết danh bất hư truyền, thậm chí là không nói ra được sự chân thực.

Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao có thể dùng kiếm pháp đến mức xuất thần nhập hóa như thế?

Ông đã được chứng kiến kiếm pháp của Ngũ gia, đã đạt tới đỉnh cao. Mà người trẻ tuổi trước mắt có thân thủ còn tinh tiến hơn Ngũ gia, sao có thể không khiến ông ta kinh hãi cho được.

Bốn mươi năm nay, một ngày tự hỏi ông ta cũng chưa từng dừng lại, luôn khổ luyện kiếm pháp. Thế nhưng từng chiêu của đối phương ép sát, ông ta phát hiện ra đã có chút không còn sức đánh trả.

Võ học của thế gian hiếm có người tài, ông ta chỉ từng nghe nói đến Ngũ gia, Rất rõ ràng, Cảnh Hầu gia cũng như vậy.

Kiếm pháp của ông ta dần dần bắt đầu lộn xộn, rất nhanh dưới một lần giao hợp, ông ta không thể tiếp được chiêu thuật của đối phương, rơi vào thế bất lợi.

Người vây xem chỉ thấy bóng dáng của hai người dừng lại, mà kiếm của Cảnh Tu Huyền chỉ về phía Đại tư mã, chỉ vẻn vẹn một khoảng cách nữa là đã có thể đâm trúng chỗ yếu ở trước ngực của Đại tư mã.

Có người kinh ngạc thốt lên, tràn đầy vẻ không thể tin được.

Sao có thể chứ, Đại tư mã đã trải qua trăm trận chiến sao lại bại bởi Cẩm An hầu lớn lên trong nhung lụa. Tuy nói Cẩm An hầu luôn luyện tập kiếm pháp của Khuông gia nhưng Đại tư mã là do một tay Võ Thần dạy dỗ, theo lý mà nói, mười Cẩm An hầu cũng không là đối thủ của Đại tư mã.

Thế nhưng bây giờ bọn họ lại nhìn thấy rõ ràng, Đại tư mã thua rồi.

Cẩm An hầu thắng, lại thắng một cách trông như rất dễ dàng.

“Ông thua rồi.”

Cảnh Tu Huyền thu kiếm lại, nhanh chóng tra vào cỏ, nhàn nhạt vứt lại một câu.

Ngực của Trình Thế Vạn chập trùng dữ dội, không sai, ông ta thua rồi. Trước nhà thờ của Ngũ gia, ông ta thua thất bại thảm hại. Vì sao, một hậu bối thế mà lại có thể đánh bại mình?

Nếu như lúc này thân ở chiến trường thì mình đã xuống suối vàng rồi. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của ông ta hay không, tiểu tử họ Cảnh dường như hoàn toàn không để mình vào trong mắt.

Ánh mắt như vậy, nhẹ nhàng, lười biếng.

Giống như Ngũ gia!

Trong lòng ông ta giật mình, nhìn thấy bóng dáng rời đi của đối phương thì cả người phát lạnh. Không chỉ ánh mắt, ngay cả tư thế bước đi cũng rất giống Ngũ gia. Ông bắt đầu hoa mắt, tựa như nhìn thấy Ngũ gia.

Không, Ngũ gia đã chết rồi!

Đã chết bốn mươi năm rồi!

Lại ổn định con ngươi, rõ ràng vẫn là Cảnh tiểu tử đó, ở đâu ra Ngũ gia gì.

“Cữu cữu (phụ thân).” Mạnh đại nhân và lão đại Trình gia đi nhanh tới trước đỡ ông ta dậy.

Ông lắc đầu, cảm thán: “Lão phu thật sự già rồi, hậu sinh khả úy!”

“Thân thể của phụ thân còn cực kỳ cường tráng, chẳng qua là khoảng thời gian trước đã sinh bệnh cho nên mới…” Trình lão đại nói, vẻ mặt thương tiếc.”

Người bên cạnh nghe được, có người cảm thán theo. Tranh nhau chen lấn nói ra công lao to lớn của Đại tư mã, sợ nói không kịp thì bị người khác cướp mất.

Trình Thế Vạn xua tay áo, ra hiệu cho nhi tử và cháu trai dìu ông ta đến trước nhà thờ.

Ông thắp một nén hương trước chân dung của Võ Thần rồi dập đầu ba cái: “Ngũ gia, hôm nay thuộc hạ đã bại bởi Cảnh Hầu gia, mặc dù bại nhưng lại vui. Vui là vì kiếm pháp của Khuông gia đã có người kế thừa, có Cảnh Hầu gia ở đây, nhất định sẽ phát huy được võ học của Khuông gia. Thuộc hạ hổ thẹn, còn không bằng một người ngoài, Ngũ gia… thuộc hạ thật sự không có mặt mũi nào đi gặp ngài…”

“Cữu cữu, người cũng hơn sáu mươi tuổi rồi, Cảnh Hầu gia lại đang tráng niên. Tuy nói hắn thắng nhưng cháu trai cho rằng hắn chẳng qua là thắng ở tuổi trẻ.” Mạnh đại nhân an ủi, nhận được sự phụ họa của vài người.

Cảnh Tu Huyền đang đi tới cửa, nghe được âm thanh trong nhà thờ thì lạnh lùng “Xùy” một tiếng.

Nhà thờ dưới ánh chiều tà có vẻ tịch liêu đến vậy. Trên bầu trời cách đó không xa có con dơi đang bay, bắt đầu tản đi khắp nơi kiếm ăn. Ông trời còn ở đó, mà càn khôn đã chuyển dời.

Nếu không phải hôm nay mình và Trình Thế Vạn tỷ thí ở đây thì thử hỏi trong Kinh còn có ai nhớ tới nơi này. Ai còn nhớ được con cháu Khuông gia đã rơi máu nơi biên quan, ai còn nói một câu bất công cho người Khuông gia?

Cái gì là Thần?

Chẳng qua đều là đám tang long trọng sau khi chết, không cần cũng được.

Hắn cất bước không ngừng, trực tiếp rời đi.

Vầng sáng màu vàng của trời chiều quay xung quanh hắn, bóng lưng đó rời đi quá thon dài thẳng tắp, làm cho người ta nhìn mà phát khiếp. Bóng nghiêng lôi kéo lê dài lẻn qua từ cạnh cửa, dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Một mạch vứt bỏ xe ngựa, đi bộ về phủ.

Hắn mang một thân sát khí, mặt lạnh như dao, người ngoài không dám tới gần.

Đi tới Hầu phủ thì sắc trời đã tối, đèn lồng đỏ chót trước cửa phủ sáng lên. Khuôn mặt lạnh lùng sương giá của hắn dần dịu đi, sông có khúc, người có lúc.

Thế gian đủ loại, ông trời minh giám.

“Hầu gia về rồi!”

Thị vệ giữ cửa thấp giọng hô, hành lễ mở cửa.

Hắn cụp mắt nhấc nhân, đi mười bậc bước lên. Tả Tam luôn đi theo hắn cách đó không xa, từ đầu đến cuối chưa từng nói một chữ. Hầu gia đã đánh bại Đại tư mã, sáng sớm ngày mai chắc chắn sẽ truyền khắp trong Kinh.

Đám người trong Kinh quen mượn gió bẻ măng, cũng không biết sẽ dẫn tới động tĩnh khác thường gì đây?

Bất kể những người kia nói khoác về chiến tích trong quá khứ của Đại tư mã như thế nào, tìm kiếm lý do cho sự thất bại của Đại tư mã như thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật Hầu gia nhà mình đã thắng Đại tư mã.

Từ nay về sau, bàn về người hạng nhất võ học trong triều không còn là Đại tư mã mà là Hầu gia của bọn họ.

Bóng dáng thon dài phía trước không quay về viện ban đầu của mình mà là trực tiếp đi về phía viện của phu nhân. Tả Tam ngay lập tức hiểu ý, đi đến viện của Hầu gia thu dọn một vài đồ dùng thường ngày.

Cảnh Tu Huyền vừa bước vào phòng, Úc Vân Từ đang ngồi trên giường êm suy nghĩ như bị kinh động, suýt nữa nhảy dựng lên. Cho dù là ai vừa nghĩ đến chuyện không thể nói được, nhưng nam tử trong cảnh tượng đó đột nhiên xuất hiện thì đều sẽ hoang mang lúng túng.

“Hầu gia, ngài đã dùng cơm chưa?”

Hắn ngồi xuống, không nói gì.

Nàng vội vàng dặn dò Thái Thanh đi đến phòng bếp làm chút đồ ăn mang tới.

“Hầu gia, trong triều có chuyện gì à?” Nàng nhẹ giọng hỏi, thật sự là sắc mặt hắn quá nghiêm nghị khiến nàng có chút bận tâm.

Hắn không nói, đưa tay kéo nàng qua để nàng ngồi bên cạnh.

“Không sao, chẳng qua là sau khi diện thánh thì tình cờ gặp Đại tư mã, so tài một phen.”

So tài?

Đôi mắt nàng vội vàng nhìn về phía bắp chân hắn, vết thương trên đùi vẫn chưa khỏi hẳn, hắn thế mà còn dám đánh nhau với người ta. Lần trước cũng thế, nếu không phải quyết đấu với Hổ nhị gia thì cũng sẽ không ngã xuống sườn núi.

Bây giờ mới qua mấy ngày mà lại đánh nhau với người ta.

Quả nhiên là…bất lực chết mất.

Hắn nhìn thấy tầm mắt và ánh mắt không đồng ý của nàng thì thản nhiên nói: “Không sao, không bị thương vào xương, đã gần như khỏi hẳn rồi. Huống hồ, ta thắng.”

Hoàn toàn không phải là vấn đề ai thắng ai thua mà là vấn đề nguyên tắc vết thương trên người hắn chưa khỏi hẳn, không thể động thủ được.

“Hầu gia không thương tiếc thân thể của mình như thế thì ta có gì mà đau lòng chứ.”

Nói như nói thế, sự oán trách trong giọng nói của nàng vẫn có thể nghe được. Hắn cảm thấy ấm áp, nắm chặt tay nàng, nhìn thẳng vào nàng giống như muốn nhìn vào nơi sâu trong linh hồn nàng.

“Nàng yên tâm, ta không có việc gì.”

Không dễ gì ông trời có mắt, thay đổi thân phận sống lại một lần, sao hắn có thể không quý trọng tất cả mọi thứ đang có chứ.

Chỉ là Trình Thế Vạn, trong bốn mươi năm sau khi hắn chết lại một đường thăng chức, đến vị trí Đại tư mã. Trước kia hắn không biết nguyên nhân cái chết của nhóm chất nhi là do người ta làm, bây giờ hắn biết rồi thì sao có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ lúc trước mang ý đồ xấu, giẫm lên máu thịt của con cháu Khuông gia để ăn ngồi trên cao được.

“Chàng biết là tốt.” Nàng thấp giọng nói, nhìn thấy Thái Thanh đi vào thì rút tay ra.

Sau khi dọn đồ ăn xong, Thái Thanh có ánh mắt mà lui ra ngoài.

Sau khi hồi Kinh Cảnh Tu Huyền vẫn luôn chưa ngừng nghỉ, đầu tiên là gặp vua, sau đó lại tỷ thí một trận với Đại tư mã. Bây giờ sau khi bình ổn tâm tình, hắn phát hiện ra trong bụng đói khát.

Không cần người ta hầu hạ, chỉ có ba món ăn, hắn ăn hai chén cơm gạo tẻ, còn ăn thêm một chén canh.

Úc Vân Từ luôn lẳng lặng nhìn, chỉ cảm thấy nam nhân này làm cái gì cũng đẹp. Dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng tuấn mỹ, bộ dáng ăn uống cũng ưu nhã như thế.

Quả nhiên là người tình trong mắt biến thành Tây Thi, nàng càng nhìn càng thấy hài lòng.

Sau khi dọn chén đĩa đi, Tả Tam đưa quần áo dụng cụ hằng ngày của hắn tới. Thái Thanh nhận lấy rồi cầm vào trong phòng.

“Phu nhân, Tả Tam đại ca đưa đồ của Hầu gia tới, nô tỳ để ở đâu thì thích hợp?”

Nàng nhìn thoáng qua nam nhân đang ngồi, chỉ vào tủ quần áo nói: “Dọn cái ngăn ở giữa ra, để đồ của Hầu gia đi.”

Thái Thanh nhận lệnh, sắp xếp đồ xong thì đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại hai phu thê, nàng nhìn thấy hắn dường như muốn che giấu cái gì đó, hắn tiện tay cầm một quyển sách, không yên lòng mà xem. Đó là binh thư mà hắn bảo nàng cầm về, nàng đã xem được gần một nửa.

Trong lòng tràn đầy chờ mong, nàng lẳng lặng nhìn hắn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, trong lúc đó hai người chẳng hề nói một câu nào. Ánh nến bùng cháy, ngọn lửa đang nhảy nhót tựa như lòng của nàng, lửa nóng rát, tựa như lòng của nàng.

Hắn cũng không tốt hơn chỗ nào, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra quyển binh thư kia từ đầu đến cuối đều dừng lại ở tờ nàng xem, hắn cũng không lật qua một tờ nào.

“Hầu gia, mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi sớm thôi.”

“Ừm.” Hắn đặt sách xuống rồi xoay người đi đến phòng tắm tắm rửa.

Nàng cắn môi, chịu đựng không đi vào theo, ngồi trên giường êm sau đó lại đứng lên. Nghiêng tai nghe động tĩnh trong phòng tắm, tưởng tượng ra dáng vẻ hắn tắm rửa.

Dáng người như thế…

Không thể nghĩ thêm nữa!

Nàng cầm lên quyển sách mà hắn đã đặt xuống, giả vờ xem lại không nhìn vào được nửa chữ.

Từng phút từng giây đều là sự giày vò ngọt ngào, một chút động tĩnh cũng là sự tra tấn mong đợi. Khó khăn lắm mới tĩnh tâm được một chút, sau khi nhìn thấy hắn ra ngoài lại cùng cuồng loạn lên.

Áo ngủ của cổ đại chưa nói tới kiểu dáng gì.

Quần áo tách rời với vạt áo chéo màu trắng đơn giản, lại khó che đậy sự hào hoa phong nhã của hắn.

Hắn đi từng bước đến gần, nhịp tim của nàng tăng tốc từng chút một.

Đợi hắn đi đến trước mặt, lý trí của nàng đã hoàn toàn không còn, trong mắt trong lòng chỉ có nam nhân trước mặt. Nghĩ cũng không nghĩ, hai tay đã vòng lên eo của hắn.

Ngay lập tức cũng cảm nhận được sự biến hóa của thân thể hắn, sau đó người bị ôm lấy.

Trên giường, nàng ở dưới, hắn ở trên.

Không biết là ai bắt đầu trước, nàng chỉ cảm thấy giống như đặt mình vào một biển hoa, nơi nàng đến là hoa nở rộ. Loại cảm giác này quá tuyệt vời, nàng thậm chí có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên cùng với tiếng máu trào dâng.

Hắn chui vào trước ngực nàng, bàn tay lớn dần đi xuống. Theo động tác của hắn, huyết dịch cả người nàng sôi đến điểm cao nhất, một luồng máu nóng giống như sóng triều xông ra khỏi cơ thể.

Trái tim nàng siết chặt, mờ mịt nhìn một bàn tay lớn ở trước mắt.

Bàn tay lớn ấy thon dài như trúc, phía trên đó dính lấy vết máu đỏ sậm.

Mà nhan sắc tuấn mỹ như điêu khắc của hắn, xanh trắng biến đổi, hắn không dám tin mà nhìn tay mình.

Tiêu rồi!

Đêm động phòng hoa chúc của nàng, ngày tốt cảnh đẹp của nàng, toàn bộ bị hủy rồi!

Bà dì đáng chết, sao lại sớm không tới trễ không tới, cứ phải tới vào lúc này chứ. Nàng khóc không ra nước mắt, xấu hổ giận dữ muốn chết, hận không thể để sét đánh một cái đánh chết mình.

Sao nàng lại bi thương như thế, muốn chuyện đó… vì sao lại phải quanh co khúc khuỷu như thế?

“Hầu gia… ta… có thể là nguyệt tín tới rồi.”

Nói xong câu đó, nàng cũng không dám nhìn mặt hắn. Từ lúc xuyên qua đến nay, nàng chưa từng có nguyệt tín. Có thể là luôn có nhiều việc nên quy luật bị rối loạn.

Bây giờ trong lòng yên ổn cho nên bà dì đi tham gia náo nhiệt theo.

Nàng bên này không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn đã bình tĩnh xuống giường rửa tay rồi lau sạch sẽ.

Máu gì đó, hắn thực sự đã nhìn thấy quá nhiều rồi.

“Cần gọi người vào không?” Hắn mặc quần áo đàng hoàng, ngồi bên giường nhẹ giọng hỏi.

Nàng khẽ than một hơi, nguyệt sự ở cổ đại phải dùng cái gì, mình thật sự không biết rõ, vẫn là gọi Thái Thanh vào thì tốt hơn. Nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như men từ giữa gối, cắn môi gật đầu, dáng vẻ có chút đáng thương.

Trái tim hắn siết chặt, yết hầu phát khô.

Ngón tay khẽ động, cuối cùng cũng không làm gì, hắn như không có việc gì mà ngồi ở một bên, nâng quyển binh thư kia lên, chậm rãi lật xem.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio