(//)
Không trung sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, y híp mắt nằm ở trên cỏ, hưởng thụ thời gian khó có được, một tiếng quát chói tai cắt qua trời quang, truyền vào trong tai y.
"Tiêu Ngô Đồng! Ngươi chết cũng không biết hối cải! Ngoan minh không hóa! Thiên Kiếm Môn ta không có đệ tử như ngươi!" Bộ mặt nam nhân mơ hồ chỉ vào y, kia đầu ngón tay cơ hồ muốn chọc đến trên mặt hắn.
Mưa to tầm tã trút xuống, thế giới lâm vào bóng tối vô tận.
Tiếng kêu cứu, âm thanh khẩn cầu, tiếng kêu thảm thiết, đủ loại tiếng vang tràn ngập mỗi góc, nam nhân lung lay, choáng váng đi trong bóng tối, thân ảnh đi tới chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành đứa trẻ bốn năm tuổi, ngục đá, quỷ vực, chiến trường che kín thi thể, ma tu gào rống tru lên......!Cảnh tượng phức tạp tựa hồ không ngừng lại, đứa trẻ trước mắt loé sáng, làm người đầu váng mắt hoa.
Đứa bé đi càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm, rốt cuộc đi không nổi nữa, ngồi xổm tại chỗ, dùng tay gắt gao ôm lấy chính mình.
"Sư huynh, đệ sợ quá."
Bé con nhẹ nhàng nức nở.
Bàn tay to có lực vây quanh y từ phía sau, truyền hơi ấm cho đứa bé bị xối ướt.
"Ngô Đồng đừng sợ, sư huynh bồi đệ."
Thanh âm kia lạnh băng, lại đáng tin cậy.
Tiêu Ngô Đồng mở mắt.
Lúc này đã là buổi chiều ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp.
Hệ thống thao tác loa xe taxi, âm nhạc ồn ào đánh thức y từ trong lúc ngủ mơ.
Nhưng thiếu niên trong mắt vẫn mang theo mê mang chưa tỉnh ngủ.
Bên tai tựa hồ vẫn có người lẩm bẩm nói nhỏ, y hoảng hốt học theo vài câu, cất đi thanh âm ngụy trang trầm thấp mà thành thục.
"Ngô Đồng đừng sợ, sư huynh bồi đệ......"
Tiêu Ngô Đồng lặp đi lặp lại, mê mang giữa dòng đường, hiện ra quyến luyến, y vùi đầu vào chỗ ngồi xe taxi, ôm chặt tứ chi, co mình thành một đoàn nhỏ, đôi mắt mênh mang vô định giữa không trung, lại phảng phất như nhìn thấy người nào đó, lộ ra một nụ cười quỷ dị dài tới mang tai, chậm rãi không ngừng lặp lại lời nói, sau đó đáp lại.
"Sư huynh, Ngô Đồng không sợ......"
"Ký chủ, ngươi nên xuống xe." Hệ thống không lưu tình chút nào, chọc phá ký chủ rác rưởi theo lệ thường rời giường liền nổi điên, hờ hững nói.
Là mơ à......
Tiêu Ngô Đồng chớp chớp mắt, trong miệng ồ một tiếng đáp lại hệ thống nhà mình, tinh thần y đến lúc này mới dần dần thanh tỉnh, xoa đôi mắt từ trên xe đi xuống, tập trung nhìn hướng kiến trúc cách đó không xa.
Làm tinh cầu bậc một, lịch sử tinh cầu Frost gần như có thể bằng Thủ Đô Tinh, cùng trải qua thời đại năm trước Hắc Ám, văn minh tồn lưu đến nay, so với Thủ Đô Tinh thiên hướng trung tâm chính trị, tinh cầu Frost còn là cộng đồng thương nghiệp phát triển văn hoá.
Bởi vậy, tòa tinh cầu này cũng không thiếu nội dung lịch sử thâm hậu, trong đó bao gồm học viện trung cấp Frost.
Trong toàn bộ Liên Minh, tòa học viện này cũng được xếp vào top đầu, mà làm con cháu của gia tộc quyền thế nhất tòa tinh cầu này, Tiêu Ngô Đồng cũng tốt nghiệp ở đây.
Trong lúc nghỉ hè, học viện có vẻ hết sức yên lặng, ánh hoàng hôn dịu dàng bao phủ tòa học phủ cổ xưa này, mạ lên tầng màu sắc ôn nhu.
Tiêu Ngô Đồng rất nhanh đi vào trong vườn trường, theo con đường nhỏ đầy cây đi tới lầu chính.
Thủy kiến với năm trước trường học chiếm diện tích lớn, mà càng đi sâu bên trong, kiến trúc bốn phía mang phong cách tương lai dần dần bị kiến trúc cổ xưa chân chính thay thế, tựa hồ chỉ cần thay một bộ quần áo, liền về tới năm trước - cái thời đại gió nổi mây phun kia.
Bởi vậy, dù chỉ là học viện trung cấp nhưng có rất nhiều tác phẩm điện ảnh được yêu thích lấy cảnh nơi này.
Mà nghỉ hè càng là cơ hội quay chụp tốt.
Tiêu Ngô Đồng nghe thấy tiếng người sôi trào, y từ đường nhỏ đi ra, quả nhiên nhìn thấy người mình tìm kiếm.
Một đám người đang ở lầu chính bận rộn, mấy nam nữ trẻ tuổi ăn mặc kiểu cổ trang sặc sỡ không hợp thời đại, kiên nhẫn tụ quanh một ông lão nghe cái gì đó, bên cạnh bọn họ là gia cụ sớm bị lịch sử đào thải, cẩn thận bày mấy đạo cụ bùa chú tinh hạch.
Tìm được rồi!
Tiêu Ngô Đồng trước mắt sáng ngời, y thoải mái hào phóng đi ra ngoài, nhân viên công tác bận rộn phát hiện y ở phía trước, liền xông thẳng đến bên cạnh mấy cái bùa chú, duỗi tay che chắn.
"Không được cử động!" Động tác của y lập tức bị quát ngưng lại, ông lão đang giảng giải cảnh tượng cho các diễn viên, nhíu mày đi tới: "Cậu là ai, vào bằng cách nào!"
Ông lão có một gương mặt lạnh lùng, từng nếp nhăn giống như bị đao rìu đục ra, khắc vào trên gương mặt kia càng tăng thêm uy nghiêm cho ông, khi ông quát ngưng lại, Tiêu Ngô Đồng cũng nhìn thẳng vào đối phương, thân hình già nua bất thình lình phát ra khí thế cường đại.
"Đây là con cái nhà ai, ai cho vào! Không nghe thấy đã nhấn mạnh nơi này không giữ người ngoài sao!"
"Đạo diễn Kern!" Tiêu Ngô Đồng thu tay về, dùng ánh mắt sùng kính nhìn ông, lộ ra dáng vẻ tươi cười hoạt bát đáng yêu, "Không có ai cho cháu vào, là cháu tự mình trộm vào đây!"
Đạo diễn Kern mày nhăn càng chặt: "Vậy cậu hiện tại có thể rời đi được rồi, người đâu, đưa đứa nhỏ trở về!"
Ông vừa dứt lời, nhân viên công tác lập tức vọt lên từ bốn phía, Tiêu Ngô Đồng không muốn mơ màng, hồ đồ đã bị đuổi ra ngoài, vội vàng móc ra hộp bùa chú, nhét vào trong tay đối phương: "Cháu không phải tới quấy rối! Cháu là cố ý tới cung cấp đạo cụ!"
"Đạo cụ cái gì......" Đạo diễn Kern còn chưa nói xong, tay đã nhận hộp Tiêu Ngô Đồng đưa, mở ra vừa thấy, nửa câu sau đã quên muốn nói gì.
Trong chiếc hộp kia sớm đã không phải là tinh hạch bậc một xám xịt, phù văn tinh mỹ ẩn chứa năng lượng, đá quý trong suốt phảng phất như có nước chảy lưu động, ánh sáng chiết xạ sặc sỡ say lòng người.
Đây là bùa chú cấp sáu, mà quan trọng nhất chính là bùa chú này không có thuộc tính!
Tiêu Ngô Đồng chỉ chỉ đạo cụ bùa chú trên bàn, kích động mà sùng kính nói: "Cháu trước mới nghe nói ngài muốn tới nơi này đóng phim, muốn đưa riêng thứ này cho ngài, chắc chắn tốt hơn so với mấy đạo cụ kia!"
Người lớn tuổi phần lớn mềm lòng, đặc biệt là đối với một đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu, hơn nữa còn rất sùng bái mình.
Bởi vậy, đạo diễn Kern nổi tiếng là khắc nghiệt khi đối mặt Tiêu Ngô Đồng, gương mặt nghiêm túc cũng hơi hòa hoãn một chút không dễ nhận thấy.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn hơn nữa là ở trên tay cậu có hộp bùa chú.
Kern là đạo diễn đỉnh cấp nhất Liên Minh, cũng tương đối nổi danh là cực đoan cố chấp đối với độ chân thật.
Ở cái thời đại mà bất cứ cái gì cũng có thể dễ dàng dùng đặc hiệu làm ra hiệu quả này, Kern lại làm theo cách trái ngược, chỉ cần có điều kiện, ông nhất định làm ra cảnh tượng cùng đồ vật phải chân thật, mà thông qua chế tác hậu kỳ, đúng là loại chân thật này làm cho điện ảnh của ông độc đáo đầy mị lực.
Ở học viện trung cấp Frost, đang quay chụp chính là một bộ điện ảnh đề tài sử thi về thời đại năm trước Hắc Ám, đúng là thời kỳ hoàng kim của bùa chú văn hóa cao cấp, mà mở ra thời đại này chính là bùa chú cao cấp không thuộc tính.
Lấy thân phận đạo diễn Kern, bùa chú cao cấp cũng dễ tìm, nhưng bùa chú cao cấp không thuộc tính lại không tìm được.
Bởi vì cấp bậc tinh hạch đúng là lấy trình độ cấp bậc cùng thuộc tính để phán đoán, tinh hạch cấp ba trở lên tất nhiên sẽ có thuộc tính giống nhau, mà tinh hạch làm cơ sở chế tạo ra bùa chú cao cấp đều có thuộc tính.
Không có cách nào tìm được bùa chú cao cấp không thuộc tính, đạo diễn Kern cuối cùng cũng chỉ có thể chịu đựng tính tình của mình, sử dụng bùa chú cấp thấp không thuộc tính mà tổ đạo cụ cung cấp, chờ hậu kỳ lại gia công thành bùa chú cao cấp.
Điều này vốn cũng không có gì đáng trách, thậm chí đại bộ phận đạo diễn sẽ trực tiếp lược bớt phân đoạn bùa chú này, hoàn toàn chọn dùng hậu kỳ chế tác.
Nhưng khi đạo diễn Kern nhìn bùa chú cao cấp rực rỡ lung linh trước mặt, rồi lại nhìn đạo cụ bùa chú kia tức khắc bị chủ nghĩa hoàn mỹ làm cho rời mắt.
Nhất định phải có được bùa chú này! Cho dù chỉ có thể mượn mấy giờ cũng được! Cái ý niệm này chỉ một thoáng đã tràn ngập đại não của ông.
Tiêu Ngô Đồng vận khí tương đối tốt, khi y trùng hợp cần một thời điểm để đột phá, người mang cơ hội đột phá duy nhất đã tự động tới trước mặt y, mà trong tay y cũng vừa lúc cầm đủ đạo cụ để dụ hoặc người này.
"Tôi không thể nhận đồ của cậu, nhưng tôi muốn mượn một đoạn thời gian." Đạo diễn Kern vẻ mặt trịnh trọng.
Tiêu Ngô Đồng lắc đầu: "Cháu nói rồi, đây là muốn tặng cho ngài, nhưng cháu cũng không phải tặng không."
"Cậu muốn cái gì?"
"Cháu muốn diễn một nhân vật nhỏ trong phim điện ảnh của ngài." Lời này vừa nói ra, Tiêu Ngô Đồng liền nhìn đến trên mặt ông lão toát ra tiếc nuối.
Y biết, lấy chủ nghĩa hoàn mỹ của đối phương, chỉ sợ là sẽ không chấp nhận một đứa nhóc không thể nổi từ đâu ra vào đoàn phim của mình, cho nên trước khi bị cự tuyệt, y lập tức bổ sung nói: "Muốn lấy được nhân vật đều là yêu cầu diễn thử đúng không, cháu cũng tới diễn thử, nếu ngài cảm thấy cháu có thể đảm nhiệm nhân vật này thì để cháu diễn, cháu dùng hộp bùa chú này đổi một cơ hội thử kính, được không?"
Quyền chủ động trở lại trong tay mình, sắc mặt đạo diễn Kern tốt hơn một chút, ông tiếp tục hỏi: "Vậy nếu cậu không thể đảm nhiệm vai diễn thì sao?"
"Bùa chú vẫn đưa cho ngài, cháu rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không dây dưa."
Đạo diễn Kern trầm ngâm một lát: "Tôi không thể bỏ bùa chú của cậu được, nếu diễn xuất của cậu không đạt tới yêu cầu của tôi, tôi sẽ thuê bùa chú một đoạn thời gian, cũng sẽ trả thù lao tương ứng cho cậu."
Đây là điều kiện rất công bằng, Tiêu Ngô Đồng gật đầu: "Được."
Khi đến hoàng hôn, việc quay chụp hôm nay vốn đã xong, nếu thêm việc Tiêu Ngô Đồng này, lấy tính tình đạo diễn Kern đại khái là muốn quay lại toàn bộ hình ảnh đạo cụ bùa chú lúc trước, bởi vậy thời gian cũng không vội.
Sắp xếp mấy cảnh diễn đến sau ngày mai, cầm kịch bản lên cân nhắc, chọn nhân vật không lớn không nhỏ cho Tiêu Ngô Đồng.
Bởi vì là chuyện xưa sử thi, nhân vật lên sân khấu khá nhiều, vừa lúc có vài nhân vật còn chưa tìm được diễn viên thích hợp, giao nhân vật như vậy cho Tiêu Ngô Đồng cũng được.
Nhân vật này được sáng tạo từ nguyên mẫu anh hùng Krom năm trước dẫn dắt toàn vũ trụ kết thúc thời đại Hắc Ám, Tiêu Ngô Đồng đóng vai Krom thời thiếu niên, số lần xuất hiện không nhiều lắm, nhưng đối với người mới mà nói cũng là khởi điểm rất tốt.
Nhanh chóng lật xem kịch bản, Tiêu Ngô Đồng nhắm mắt lại trầm tư một lát, chợt nói: "Cháu chuẩn bị tốt rồi."
"Chị tới đối diễn cùng em." Diễn viên đóng vai nữ chính đi ra, cô cũng thấy những bùa chú trân quý đó, đối với Tiêu Ngô Đồng có thể lấy ra mấy bùa chú này tương đối tò mò: "Một đoạn này diễn Krom trình bày lý tưởng."
Tiêu Ngô Đồng không tỏ ý kiến, đương hai bên đứng yên, người phụ trách hô bắt đầu, trạng thái hai người liền biến đổi.
(Đang diễn thử nên để hắn)
"Krom, ngươi lại thất bại." Nữ chính thân thể đẫy đà theo tiếng cười hơi hơi rung động, đôi môi đỏ của cô khẽ mỉm toát ra mị thái câu người, nhưng mắt mày lại hiện ra lo lắng nhàn nhạt: "Cả ngày nghiên cứu bộ lý luận mới kia của ngươi thì có ích gì, cứ tiếp tục như vậy, ngươi sợ là không tốt nghiệp được."
Thiếu niên trầm mặc nghe, rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, lại mang theo sự trầm ổn không hợp tuổi, ngón tay linh hoạt vạch xuống một đường trên tinh hạch xám xịt, quỹ đạo sáng lạn phức tạp kia thoáng như đóa hoa tràn ra trên vùng quê, tĩnh lặng mà mỹ lệ.
Hắn ngồi ở đó không nói nửa câu, chỉ có động tác trong tay thuần thục lưu loát, lại cứng rắn khiến người ta cảm nhận được trong thân thể ngây ngô ấy ẩn chứa cỗ lực lượng bàng bạc.
Đó là khung cảnh tản mát mị lực đủ để chấn động bất cứ kẻ mạnh nào, chủ nhân của nó kiên định hữu lực đi trong bụi gai trải rộng trên đường, từ trước tới nay đều chuyên tâm mà đi.
Lực chú ý của đạo diễn Kern trong nháy mắt kia dán chặt vào trên người cậu, lúc này trong lòng ông đã quên béng mất bùa chú không thuộc tính trân quý, trong mắt đều là thiếu niên trầm mặc này.
"Krom! Ngươi có nghe ta nói chuyện không!" Trong không khí yên tĩnh, cô gái lại mở miệng.
Một đoạn này hẳn là thiếu niên anh hùng đang say mê nghiên cứu bùa chú, mà nữ chính không ngồi yên mà tới tìm phiền toái.
Khi nữ chính luôn mãi ép hỏi không buông, hắn rốt cuộc nhịn không được bày tỏ chí hướng của mình, nhận được sự tán đồng cùng ủng hộ của đồng bạn, bước tới truyền kỳ một bước đầu tiên.
Kỹ thuật diễn của nữ chính không có bất cứ vấn đề gì, nhưng vốn nên một câu lại một câu châm chọc ép hỏi, lại vô tình hiển lộ ra sự nóng nảy cùng chột dạ, đối lập là trầm ổn bình tĩnh vượt quá tuổi của thiếu niên chưa nói một lời kia.
Toàn bộ hình ảnh đều bị cậu thiếu niên ấy cướp đi.
"Ta đang nghe." Krom ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng xán lạn, màu vàng kim ấy xen lẫn sự rèn luyện như bức tường thành kiên cố không gì phá vỡ nổi, cố thủ chặt chẽ nội tâm không ai hiểu rõ của hắn: "Ta rất cảm ơn ngươi quan tâm, nhưng hiện tại ta cũng không cần điều đó."
"Ai thèm quan tâm ngươi!" Cô gái hung hăng nói, không biết là bởi vì tức giận hay bởi vì tâm tư bị vạch trần, trên mặt hiện lên một rặng mây đỏ.
"Ừ, ngươi không thèm quan tâm ta." Cho dù vào lúc này, cậu thiếu niên vẫn không buông tinh hạch, hắn rốt cuộc nhận ra đồng bạn đang lo lắng, tự hỏi một lát, nói: "Ta cũng không phải không muốn tốt nghiệp, lý tưởng của ta cũng không phải là hoàn thành cái kỹ thuật này."
Nói tới đây, ánh sáng lóa mắt nở rộ ra trong đôi mắt hắn.
Nữ diễn viên âm thầm kinh hãi, thiếu niên này nói mỗi một câu rõ ràng đều giống trong kịch bản viết, không sai một chỗ sai, ngay cả dấu chấm câu cũng không cẩu thả mà nói cho hết.
Nhưng vẫn không giống nhau! Bọn họ cũng đã từng tiếp xúc với nhiều người diễn hình tượng thiếu niên anh hùng trong giới điện ảnh, nhưng vẫn không giống nhau.
Nhìn người này, đáy lòng sẽ không tự giác nghĩ, chỉ có nhân tài như vậy mới có thể trở thành anh hùng kết thúc thời đại Hắc Ám.
Đạo diễn Kern ngồi ngay ngắn, nhìn chằm chằm hai người trong phim trường không chớp mắt.
Buổi chiều này thật sự là mang đến cho ông bất ngờ rất lớn, dù là những bùa chú kia hay là cậu nhóc này.
Hình tượng thiếu niên anh hùng đã đủ hoàn mỹ, nhưng chủ nghĩa hoàn mỹ lại thúc đẩy ông xem càng cẩn thận, càng chuyên chú, cũng càng chờ mong.
Còn thiếu một chút nữa, là có thể đạt đỉnh điểm!
Thiếu niên anh hùng Krom không chỉ có mỗi điều này!
Cặp mắt già nua kia trong chốc lát phát ra nhiệt tình không thua gì người trẻ tuổi.
Tựa hồ nghe được tiếng lòng của ông, khuôn mặt trầm tĩnh của cậu thiếu niên Krom bỗng tinh thần phấn chấn dâng trào, khí chất cả người cũng biến hoá rất lớn.
Chính là cái này!
Đạo diễn Kern cảm thấy trái tim sắp nhảy từ trong ngực ra bên ngoài, ông gắt gao nhìn cậu chằm chằm, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Người này, ông duyệt rồi!.