Nguyên Soái Ảnh Đế Phu Nhân

chương 6: khởi phong ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phượng tiên sinh quá thần bí, đủ để làm fans của y vô cùng đau đớn.

Không tham gia bất cứ tiết mục nào, cũng không có bất cứ account tư nhân nào, trừ ca hát ra, chưa từng xuất hiện trước mặt bất cứ ai.

Nhưng cùng với sự thần bí, lực ảnh hưởng của y lan đến mỗi một góc của thế giới, phàm là nơi có con người sinh sống, chắc chắn sẽ có dấu vết của y, đây là người đã trở thành một truyền kỳ sống.

Ban đầu là một fan phát hiện tài khoản tên Phượng tiên sinh này, làm fan lâu năm, cậu ta đã gặp qua vô số người có ý đồ dùng danh hào Phượng tiên sinh để rêu rao khắp nơi, cho nên lúc này thấy cũng không có bao nhiêu kinh ngạc, thuận tay đối chiếu ip của đối phương.

Bởi vì tác phong thật sự quá mức thần bí, cho nên mỗi ngày đều có không ít người có ý đồ tìm ra thân phận thật của Phượng tiên sinh, con đường duy nhất bọn họ có trong tay đó là internet.

Hacker toàn Liên Minh nỗ lực mấy năm, địa chỉ ip của Phượng tiên sinh cuối cùng cũng bị tìm ra.

Tra xuống chút nữa cũng không tra được thêm cái gì.

Hiển nhiên, đây lại là một điều thần bí khác của Phượng tiên sinh, nhưng cuối cùng cũng có thể nói là nhóm fan đã biết làm thế nào để phân biệt được bản thân y là thực.

Phàm là tra được địa chỉ ip tất cả đều là , đó chính là Phượng tiên sinh chân chính.

Bạn fan này vốn dĩ chỉ là muốn vạch trần người giả danh Phượng tiên sinh để lừa bịp người khác, lại không nghĩ rằng địa chỉ ip này càng tra càng khó phân biệt, một cái lại một cái làm cậu ta luống cuống tay chân.

Cậu fan thấy không bình thường, vội vàng gọi trong vòng đại lão, hội báo tình huống của tài khoản này.

Mấy giờ sau, rốt cuộc cũng ra được đáp án.

“Đây là thật sự Phượng tiên sinh!”

Trong quần thể fan của Phượng tiên sinh có rất nhiều hacker đỉnh cấp, tốc độ truyền bá giữa các hacker rất nhanh, thời điểm cậu fan kia nhận được câu trả lời, toàn bộ vòng fan cũng đã biết gần hết, bọn họ cuồng nhiệt vọt tới phía dưới Weibo kia, ra sức dùng từ ngữ ca ngợi, phát tiết cho hết năm cảm xúc tích luỹ đã lâu.

Sùng kính, khát khao, cuồng nhiệt.

Không ai hoài nghi nhóm hacker phán đoán sai lầm, đề cập đến Phượng tiên sinh, tất cả mọi người đều thập phần cẩn thận.

Cho nên, đây thật sự là tài khoản của Phượng tiên sinh, cũng là bài đăng đầu tiên xuất hiện trước công chúng ngoài phòng phát sóng trực tiếp.

Cái tài khoản này mới vừa rồi còn chưa có tiếng tăm gì, trong giây lát đã nổi tiếng khắp toàn bộ vũ trụ, mà sau khi mọi người hưng phấn xong mới bắt đầu coi trọng nội dung này.

Hả? Vô duyên vô cớ cho thôi học? Hơn nữa đối phương còn là một học sinh có thiên phú vô cùng phi thường?

Nếu Phượng tiên sinh đã chia sẻ tin tức này, vậy thì nhất định là lỗi của trường học kia!

Hiệu ứng danh nhân chính là có hiệu quả như thế, đặc biệt đây còn là vị danh nhân thân phận bất phàm có vô số fans.

Hôm sau, khi Tiêu Ngô Đồng tỉnh dậy, trên mạng đã nổ tung nồi, tên của y cùng Học Viện Tổng Hợp thủ đô treo cao cao trên đỉnh hot search, áp một loạt các minh tinh khác xuống.

“Có tin nhắn của Học Viện Tổng Hợp thủ đô không?” Đối mặt với nét mặt lộ rõ vui mừng của hệ thống, Tiêu Ngô Đồng lười nhác ngáp một cái rồi hỏi.

Sáng sớm, trong ánh sáng mông lung, quần áo thiếu niên hỗn độn, nửa mái tóc đen dài rối tung trên vai, ngẫu nhiên có mấy sợi tóc nghịch ngợm dừng trên khóe môi khóe mắt, kết hợp với đôi mắt mông lung buồn ngủ kia, vừa mị hoặc lại vừa hồn nhiên.

Cho dù thân là hệ thống, nó cũng suýt nữa không giữ được chính mình, vội vàng tra xét tài khoản của ký chủ.

“Có tin tức.” Hệ thống vội vàng mở tin nhắn của Học Viện Tổng Hợp thủ đô ra, thì thầm: “Bạn học Tiêu Ngô Đồng, về chuyện thư thông báo trúng tuyển của ngài bị thu hồi, qua kiểm chứng của chúng tôi là do một nhân viên mới tới……”

“Không cần đọc.” Tiêu Ngô Đồng xoa xoa mắt kính, cởi áo ngủ rời rạc xuống: “Quét đi.”

“Ừ.” Hệ thống nháy mắt rà quét xong nội dung phong thư, báo cáo: “Bọn họ nói muốn gửi thư thông báo trúng tuyển một lần nữa, vậy thì ngươi có thể dùng phiếu tàu bay.”

“Gửi lại một lần nữa?” Tiêu Ngô Đồng cười khanh khách, đôi mắt cong thành vầng trăng non: “Nếu đã nói muốn cho bọn họ quỳ xuống xin lỗi, ta đây tuyệt không nuốt lời.”

~~~~~~~~~~~~

Tiêu Kỳ Thụ mấy ngày nay quả thực không vui, cho dù hắn đã có một thân phận cao quý, hơn nữa còn có một vị hôn phu đẹp trai lắm tiền, quyền cao chức trọng.

Bởi vì nguyên soái trước sau không hề tiếp xúc gần với hắn.

Mặc kệ bản thân ở chỗ nào, làm chuyện gì, Tề Sâm cơ hồ là tự thể nghiệm nói cho Tiêu Kỳ Thụ biết, sở dĩ hắn ở lại nơi này chỉ là bởi vì bọn họ giữ lại, trừ cái này ra thì không có bất cứ mục đích dư thừa nào.

Ở chung với vị hôn phu trong miệng người khác còn lạnh nhạt hơn so với người xa lạ.

Tiêu Kỳ Thụ ôm tư liệu trong ngực đi tới phòng, mấy ngày nay lấy lòng không có hiệu quả, cả người đều có vẻ tối tăm.

Loại trải nghiệm này làm hắn nhớ tới những ngày mà mình còn chưa trở thành vị hôn phu của nguyên soái, rõ ràng là trưởng tử của gia tộc mà sống như một người trong suốt.

Không có người để ý tới hắn, quan tâm hắn, ngăn cách hắn ở ngoài trung tâm gia tộc.

Tiêu Kỳ Thụ nhịn không được siết chặt tư liệu, xúc cảm từ trang giấy thoáng lấy lại lý trí, hắn thở ra một hơi, nghĩ đến thứ trong ngực sắp tạo nên ảnh hưởng, rốt cuộc cũng cảm thấy lòng thoáng yên ổn đôi chút.

Đây là nước cờ cuối cùng của hắn trong kế hoạch ngăn chặn Tiêu Ngô Đồng, tuy nói đã hoàn toàn đoạn tuyệt con đường rời khỏi tinh cầu Frost của đối phương, cũng khiến gia chủ hạ lệnh đuổi đi, nhưng khó tránh khỏi sẽ có người quá thiện tâm, thu lưu đối phương.

Vì phòng ngừa tình huống này xảy ra, hắn đã sửa riêng ra phần tư liệu này, cái này miêu tả Tiêu Ngô Đồng cường thủ hào đoạt, hỉ nộ vô thường, tính tình quái đản, có thể nói là tập hợp hết thảy một thân đáng ghê tởm trên thế gian, khiến người nghe buồn nôn.

Người ta vui vẻ với việc giúp một đứa trẻ xinh đẹp, lại tuyệt đối không muốn giúp một đứa nhóc ác ma, đưa tới tai hoạ cho mình cùng gia đình.

Sau khi tuyên bố phần tư liệu này, có thể đoán được trên tinh cầu này không có người muốn giúp Tiêu Ngô Đồng.

Tiêu Kỳ Thụ đắc ý tưởng tượng tương lai, quang não tùy thân đột nhiên vang lên, say khi nhận được thông tin, trên màn hình hiện ra một người trung niên, khí độ quanh thân giống nhân vật quyền cao chức trọng.

“Tiêu Kỳ Thụ tiên sinh, tôi là chủ quản của trường học nghệ thuật Học Viện Tổng Hợp thủ đô.” Người này sắc mặt không tốt đánh giá Tiêu Kỳ Thụ, loại cảm xúc bất mãn này cơ hồ muốn xuyên thấu qua màn hình: “Sáu ngày trước có người lấy danh nghĩa của ngài hối lộ chủ nhiệm giáo vụ hệ điện ảnh của tôi, vi phạm quy định thu hồi thư thông báo trúng tuyển của một học sinh, chuyện này ngài biết không.”

Tiêu Kỳ Thụ nheo mắt: “Không phải người nào giả mạo danh nghĩa của tôi, việc cho thôi học này chính là tôi cho người làm.”

Hiện giờ sau lưng hắn đã sớm không phải Tiêu gia của tinh cầu Frost nho nhỏ, hắn là vị hôn phu của nguyên soái, sau lưng còn có siêu cấp gia tộc Tiêu gia vắt ngang nửa tinh tế!

Chẳng qua chỉ là một Học Viện Tổng Hợp thủ đô, sợ cái gì.

Hắn ta khí định thần nhàn.

Sắc mặt người trung niên càng thêm khó coi: “Một khi đã như vậy, tôi liền nói thẳng với ngài.

Học Viện Tổng Hợp Thủ đô kiên quyết ngăn chặn hành vi như vậy, chủ nhiệm kia vi phạm quy định giáo dục đã tự nhận lỗi từ chức, tôi hy vọng ngài có thể gánh vác được trách nhiệm của ngài.”

“Ông có ý gì?” Tiêu Kỳ Thụ từ trước đến nay vốn chẳng có gì nhưng lại là người có tính tình rất xấu.

Ngày đầu tiên có quyền thế địa vị, hắn liền đuổi Tiêu Ngô Đồng được gia tộc sủng ái đi, còn có chuyện gì mà hắn không dám làm.

Huống chi, sau lưng hắn là nguyên soái Liên Minh cùng hào môn thế gia, hắn có thể sợ cái gì chứ!

Một giáo viên nho nhỏ mà thôi.

“Chúng tôi đã làm sáng tỏ toàn bộ sự việc trước công chúng, tôi nhớ rõ ngài là tân sinh viên của hệ Chiến Ca, vậy mời ngài chú ý một chút.” Người trung niên không kiên nhẫn nói thêm một cái gì với Tiêu Kỳ Thụ nữa, làm giáo sư đỉnh cấp của trường lớn, là người thuần túy trong giới học thuật, ông đối với thế lực sau lưng Tiêu Kỳ Thụ cũng hoàn toàn không sợ hãi như người khác: “Nếu thanh danh học sinh quá kém, trường học e ngại với vấn đề hình tượng sẽ suy xét xử lý thôi học với học sinh đó.”

“Mà xử lý thôi học như vậy, sẽ trực tiếp có hiệu lực thông qua bộ giáo dục Liên Minh, là hoàn toàn chính quy hợp pháp.”

“Cuối cùng cho ngài một lời khuyên, Học Viện Tổng Hợp thủ đô là trường học đỉnh cấp của Liên Minh, trong đó có người cúi đầu với nguyên soái Tề Sâm cùng thế lực của Tiêu gia, tất nhiên cũng có người giữ vững nội tâm cao khiết.”

“Chớ có cho rằng kẻ hèn của một học viện dễ bị chèn ép, phải biết rằng trong lịch sử Liên Minh có không ít nguyên soái xuất thân do tôi dạy, không chỉ một Tề nguyên soái.”

Tiếng nói vừa dứt thông tin cũng bị cắt đứt, tốc độ trở mặt của Học Viện Tổng Hợp thủ đô thực sự làm người ta nghi hoặc, Tiêu Kỳ Thụ lúc này mới ý thức được sự việc hình như đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hắn vội vàng lên quang võng, tìm cũng không cần tìm, lúc này đề tài: thiên tài tân sinh bị vô cớ cho thôi học đã che trời lấp đất, bất kể dạng lý do gì đều có thể thấy một đống người thảo luận, càng không ổn chính là hướng gió gần như hoàn toàn nhất trí nghiêng về phía Tiêu Ngô Đồng bị cho thôi học bên kia.

Là thuỷ quân của Tiêu Ngô Đồng!

(khống chế bình luận, hướng gió)

Trong óc Tiêu Kỳ Thụ lập tức nhảy ra cái từ này, hiểu biết của hắn với giới giải trí cũng chỉ thường thường, nhưng thao túng dư luận không phải là cách làm của thuỷ quân sao!

Hắn ta nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không nghĩ xem, tại sao sự tồn tại như Học Viện Tổng Hợp thủ đô lại không ngăn được thuỷ quân nhấc lên gợn sóng, thậm chí không ngại trực tiếp tìm tới hắn, trước mắt đang là vị hôn phu của nguyên soái.

Nhưng tư tưởng của Tiêu Kỳ Thụ đã hoàn toàn lâm vào cái vòng lẩn quẩn này.

Học Viện Tổng Hợp Thủ đô là trường học tốt nhất Liên Minh, lấy thành tích bình thường của hắn muốn thông qua là tuyệt đối không có khả năng, càng đừng nói còn là hệ Chiến Ca có nhân số trúng tuyển ít nhất không giống với các hệ nghệ thuật khác, đây là học vị mà gia chủ Tiêu gia tạo ra cho hắn, nếu bởi vì Tiêu Ngô Đồng mà hắn không vào được trường học này, vậy thì ăn mệt không ít!

“Chờ đấy, còn không phải là thuỷ quân à, để tao xem thuỷ quân của mày lợi hại, hay là thuỷ quân của tao nhiều hơn!” Tiêu Kỳ Thụ nghiến răng nghiến lợi, ngay cả khuôn mặt cũng vặn vẹo thành bộ dáng ác quỷ, từ trong hàm răng gắt gao cắn chặt kia nhảy ra lời nói ác độc mà căm hận: “Tiểu tạp chủng.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê

.

Hoàng Hôn

.

Lưới Tình: Đại Boss Siêu Cuồng Bạo, Nhẹ Chút Thôi

.

Cưa Đổ Bà Xã Hắc Đạo

=====================================

Giày da nện bước trên sàn lát cẩm thạch phát ra thanh âm thanh thúy, có người từ đối diện hắn đi tới, Tiêu Kỳ Thụ vội vàng thu liễm cảm xúc, vừa ngẩng đầu thấy, người đàn ông anh tuấn lạnh nhạt nhanh chóng tới gần, rồi từ đi qua bên cạnh hắn, lập tức đi xuống dưới lầu.

“Nguyên soái!” Tiêu Kỳ Thụ bị sự xuất hiện nguyên soái làm cho sợ hãi run lên, nhưng hạ quyết tâm gọi đối phương lại: “Ngài biết lời đồn gần đây quang mạng không?”

Hắn ta vốn tưởng rằng nguyên soái không biết, cũng chuẩn bị tốt lời giải thích một phen.

Nhưng không nghĩ tới Tề Sâm lại nghiêng đầu, dùng cặp mắt lạnh nhạt không có chút sức sống kia nhìn thẳng vào hắn, sau đó nói: “Tôi biết.”

“À……Vậy……Vậy thì tốt rồi." Lời vừa muốn nói lập tức nuốt trở về trong bụng, Tiêu Kỳ Thụ vội vàng sắp xếp ngôn ngữ một lần nữa: “Em hy vọng ngài không dễ dàng tin vào lời đồn, người kia tên là Tiêu Ngô Đồng vốn là người thân của em, phẩm hạnh ác liệt, may mắn thi đỗ Học Viện Tổng Hợp thủ đô, không ngờ rằng bị học viện cho thôi học.

Nó luôn luôn oán hận với em, lần này trực tiếp đổ hết sự mọi chuyện lên người em, em nghĩ……”

“Tiêu Kỳ Thụ.” Lúc này nguyên soái lại mở miệng, đôi mắt xanh thẳm phảng phất như ngưng kết băng lạnh, hiện lên bóng dáng ảnh ngược của Tiêu Kỳ Thụ: “Tôi không thèm để ý cậu nói dối, nhưng tôi đã nói rồi, học viện không phải khu vực quản hạt của tôi.”

Nói xong, hắn quay lại đầu tiếp tục đi về phía trước.

Tiêu Kỳ Thụ bị Tề Sâm làm cho sợ tới mức tay chân lạnh buốt, nhưng lúc này, tiếng bước chân vang lên sau lưng lần thứ hai.

Phó quan theo nguyên soái vào tinh cầu Frost đã đi tới, thấy hắn thái độ hữu hảo nói: “Tiêu thiếu gia, xin chào.”

Thanh âm này tức khắc kéo Tiêu Kỳ Thụ từ trong rét lạnh vô tận ra, hắn nhìn phó quan trước mặt, lung tung chào hỏi, cúi đầu vội vàng chạy mất.

Hắn đi một bước cờ này đã thành công kéo thấp ấn tượng của nguyên soái đối với mình.

Mấy ngày trước mới thông qua Tề phu nhân đuổi Tiêu Ngô Đồng ra khỏi học viện, hôm nay liền nói không biết gì, dù là ai đứng ở vị trí của nguyên soái đều có thể liếc mắt một cái là nhận ra.

Nguy cơ tới gần trước mắt, trong đầu Tiêu Kỳ Thụ hỗn loạn, hắn không biết nên làm gì.

Trong kinh nghiệm ngày xưa của hắn, phiền phức nhỏ có thể ỷ vào thế lực Tiêu gia là giải quyết được, mà phiền phức lớn thì chỉ cần tìm cha và em trai xin giúp đỡ là được.

Hoặc là làm nũng, hoặc là lừa gạt, hay là nói dối sứt sẹo, phụ thân và Tiêu Kỳ Mân đều thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

Loại quán tính này làm Tiêu Kỳ Thụ quen thói định tìm người xin giúp đỡ khi nguy cơ tới gần trước mắt, nhưng xuất hiện trước mặt hắn là nguyên soái mà không phải cha hay em trai, hắn nói dối không những không đạt được ý muốn, ngược lại còn kéo thấp ấn tượng.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, bằng không trước khi hắn thành công đi vào nội tâm của nguyên soái, sẽ bị đối phương vĩnh viễn cách ngoài cửa.

Tiêu Kỳ Thụ trở lại phòng, đặt tư liệu trong ngực lên bàn, hít vào một hơi thật mạnh, sau đó gọi cho một danh tự khắc sâu trong tâm khảm.

“Gia chủ đại nhân, xin chào.

Không biết ngài có biết lời đồn gần đây được truyền lưu trên mạng không……”

Hắn lật xem tư liệu, đôi mắt càng ngày càng sáng.

~~~~~~~~~~~

Phó quan tìm thấy nguyên soái đang rèn luyện trong đình viện, thưởng thức xấp giấy trên tay: “Tôi vừa mới gặp Tiêu Kỳ Thụ, mấy ngày này cậu ta hình như vẫn luôn đối phó đường đệ Tiêu Ngô Đồng.

Tôi nhớ rõ trước khi ngài tới nơi này, người kia đã bị đuổi đi, đến bây giờ cũng chưa từng thấy.” Hắn múa may trang giấy, hỏi: “Ảnh chụp của Tiêu Ngô Đồng, tôi lấy từ những tư liệu trong ngực hắn tới, nguyên soái, muốn biết thân nhân tương lai không?”

“Không có hứng thú.” Nguyên soái cũng không thèm nhìn: “Vứt đi.”

“Rõ.” Phó quan cười tủm tỉm, trực tiếp xé nát ảnh chụp, ném vào thùng rác.

Một Tiêu Kỳ Thụ nho nhỏ, không toàn tâm toàn ý hầu hạ nguyên soái, cả đầu toàn nghĩ tới mấy việc lung tung rối loạn.

Lãng phí vận khí tốt của hắn.

Phó quan mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt, lộ ra sự lạnh nhạt cực kỳ tương tự với cấp trên, làm cho người ta sợ hãi..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio