Không biết hai anh em họ Trần vì lo lắng cho vết thương của tôi, hay sợ tôi lại định tìm Ngô Phi tính sổ, mà cả đêm cho người chăm sóc tôi chu đáo. Chu đáo đến mức tôi muốn tìm một cơ hội bỏ trốn cũng không có. Thật bi thương!
Tôi ôm tâm trạng bi thương đó ăn hết bữa sáng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, làm sao rời khỏi nơi này một cách lặng lẽ, thần không biết quỷ không hay.
Tôi vừa vặn ăn xong bữa sáng thì binh lính báo nạn dân chỉ còn cách cổng thành chưa đầy hai dặm. Lý Đôn nói, tất cả bẫy đã bố trí ổn thỏa. Tôi không tìm được sơ hở nào để chuồn đi, đành theo chân bọn họ lên tường thành. Trần Đường muốn tôi mặc áo giáp nhưng bị tôi kiên trì từ chối. Đùa chắc, tôi còn đang bị thương, tha đống sắt đó theo nổi mới là lạ.
Tôi buồn chán không có việc gì làm, hỏi Dục quân sư chuyện “quà cáp” cho quân Bắc Tề. Dục quân sư chắp tay, nói:
“Hướng Đông cách thành năm dặm, có một con đường độc đạo, nạn dân chạy về hướng này chỉ có thể đi qua con đường đó. Mà quân Bắc Tề nếu theo sau nạn dân, cũng không còn đường khác để lựa chọn. Nhưng hướng Tây, từ nơi Bắc Tề quân đến thành Bắc Bình, có hai con đường thông đến nơi này. Một là đường Tân Thanh hiểm trở, hai bên là vách núi. Đường còn lại là Hoa Lăng địa hình bằng phẳng, khó mai phục. Thuộc hạ đã bố trí bẫy ở hẻm núi Tân Thanh, đồng thời cho người giả như có mai phục ở đường Hoa Lăng để dụ quân Bắc Tề đi vào đường Tân Thanh. Chỉ là…”.
Tôi gãi gãi cằm:
“Chỉ là sợ quân Bắc Tề nhất định chọn đường Hoa Lăng để đi?”.
Lý Đôn nghe vậy quay sang hỏi:
“Vậy phải làm thế nào?”.
Tôi đánh mắt về hướng Tây, nói:
“Nhất định phải khiến Bắc Tề quân tiến vào hẻm Tân Thanh. Ngô Phi là kẻ xảo trá chỉ sợ không trúng kế “dương đông kích tây” của Dục quân sư. Kẻ đa nghi như hắn sẽ cho người thăm dò trước cả hai con đường. Nếu chúng ta cho hắn thấy có mai phục ở Hoa Lăng, hắn nhất định nghi ngờ chúng ta dùng kế. Ngược lại, chúng ta cho người đốt lửa đầu hẻm núi Tân Thanh, đầu óc hắn đa nghi sẽ nghĩ đường Tân Thanh cũng có thể có trá. Hắn sẽ không mau chóng quyết định được, chúng ta sẽ tranh thủ được thêm một chút thời gian”.
Trần Đường nhíu mày:
“Đại ca, nhưng là như vậy Ngô Phi càng thêm đề phòng chẳng phải càng khó lọt bẫy? Nếu hắn chọn đi đường Hoa Lăng, không chỉ chúng ta thất bại mà tốc độ của Bắc Tề quân cũng sẽ rất nhanh”.
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy. Cho nên chúng ta phải khiến hắn ngoan ngoãn đi đường Tân Thanh. Khi hắn thấy có lửa đốt nhất định cho quân kiểm tra lại. Ở đường Hoa Lăng chúng ta sẽ cho hắn tìm thấy dấu vết có mai phục. Tất nhiên không được quá rõ ràng, phải nửa hư nửa thực, như là vội vàng nên không cẩn thận mà để lộ dấu vết. Ngô Phi tám phần mười sẽ chọn tiến vào hẻm Tân Thanh mà đi”.
Lý Đôn ngập ngừng hỏi:
“Vậy còn hai phần? Nếu hắn vẫn chọn đi Hoa Lăng thì thế nào? Chúng ta có nên chia binh lực, cầm chân nếu hắn đi vào Hoa Lăng?”.
Tôi nhìn Lý Đôn:
“Lý tướng quân định dùng cái gì cầm chân Ngô Phi? Chúng ta không có thời gian bố trí thêm bẫy ở Hoa Lăng, chỉ có thể đem quân đánh trực diện. Nhưng tại sao chúng ta phải đánh? Chúng ta ở đây là muốn thủ thành. Chỉ cần kẻ địch không thể xông vào, chúng ta cũng không cần thiết liều mạng. Nếu Ngô Phi cuối cùng vẫn chọn đi đường Hoa Lăng, chứng tỏ hắn là kẻ không dễ đối phó. Như vậy sao hắn có thể cho chúng ta thời gian tìm ra gian tế trong nạn dân. Đúng thật là thế thì chỉ còn cách mở cổng thành, đón toàn bộ nạn dân vào. Sau khi nạn dân vào thành, phải canh chừng nghiêm ngặt bọn họ. Kẻ nào có hành động đáng ngờ, lập tức giết không cần hỏi”.
Lý Đôn nghe xong mặt mày trở nên nghiêm trọng, lập tức cùng Dục quân sư chạy đi sắp đặt lại mai phục bên hướng Tây.
Tôi thấy hai người bên cạnh cứ nhìn mình chằm chằm thì hỏi:
“Sao thế?”.
Trần Đường giọng nói có vẻ băn khoăn:
“Đệ cảm thấy đại ca có chút không giống trước đây”.
Tôi nhìn cậu ta, trong bụng nghĩ, đương nhiên không giống. Tôi có phải Trần Ngạn quái đâu. Ngoài miệng lại tươi cười hỏi:
“Vậy sao, tôi trước kia như thế nào?”.
Trần Ninh hơi nghiêng đầu:
“Nếu là trước kia, trong hoàn cảnh này, đại ca sẽ đích thân dẫn binh đi đánh Ngô Phi, dù thế nào cũng không để người vô tội phải chết oan”.
Tôi giật mình:
“Cho dù vì thế mà thành có thể bị phá? Mọi người trong thành lẫn binh lính ra khỏi thành đều sẽ gặp nguy hiểm? Vẫn muốn kiên trì bảo vệ nạn dân kể cả trong đó có gian tế của kẻ địch sao?”.
Trần Ninh gật gật đầu.
Tôi choáng váng. Trần Ngạn, nếu anh không phải là kẻ ngốc thì nhất định là kẻ điên. Đêm qua tôi cũng đã đoán ra, nếu tôi chết do động đất mà trở thành Trần Ngạn. Vậy thì Trần Ngạn có lẽ cũng chết rồi. Mà nguyên do anh ta chết, không gì ngoài quyết định hi sinh vì kẻ khác.
Tôi cảm thấy có chút buồn cười. Tôi và anh ta hoàn toàn khác xa nhau, nhầm lẫn thế nào tôi lại thay thế anh ta làm đại nguyên soái? Anh ta nhân từ đến mức khiến người khác tức giận. Còn tôi từ trước đến nay đều tâm niệm: người sống không vì mình, trời tru đất diệt. Đối với tôi mà nói, bản thân là quan trọng nhất. Tôi không có lòng hại người, cũng chẳng có tâm cứu người. Chuyện của kẻ khác, nếu có thể không dính dáng vào, tôi nhất định không nhúng tay. Càng không có chuyện tôi vì kẻ nào mà hi sinh chính mình.
Tôi nhìn bọn họ hỏi:
“Có phải các đệ cảm thấy hiện tại tôi thay đổi so với trước đây, trở nên quá sắt đá, lạnh lùng?”.
Trần Đường hơi lắc đầu, nhẹ giọng:
“Đại ca là người nhân hậu, hết lòng vì dân chúng. Đại ca từng nói, chúng ta cầm binh đi đánh trận, không phải vì ham muốn sát phạt, mà chỉ muốn chiến tranh mau kết thúc. Bọn đệ rất kính phục đại ca. Nhưng có nhiều lúc, đại ca quá nhân từ, khiến bọn đệ rất lo lắng. Giống như lần vừa rồi, đại ca chấp nhận dùng bản thân đổi lấy thuốc giải. Đệ và A Ninh tìm kiếm đại ca khắp nơi không thấy, trong lòng sợ hãi biết bao nhiêu. Cũng may đại ca vẫn còn sống. Nay đại ca có thể bình tĩnh như vậy, đệ ngược lại cảm thấy yên tâm hơn”.
Tôi thầm nghĩ, không biết Trần Ngạn làm thế nào trở thành đại nguyên soái? Người như anh ta có lẽ nên theo nghề y hay dạy học mới đúng. Dù sao người muốn chấm dứt chiến tranh là anh ta, không phải tôi. Sinh ra ở thời bình, đối với tôi, chiến tranh là thứ được viết ra trong sách hoặc tái hiện trong phim ảnh, trò chơi. Bảo tôi làm đại nguyên soái trong game còn được, chứ tự mình nhảy lên lưng ngựa, cầm đao chém giết, tôi làm không nổi.
Tôi thở dài, đợi trận chiến hôm nay kết thúc, phải mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này đi thôi.