[Tinh tế] Nguyên soái ngài bình tĩnh đã.
Tác giả: Hoàng Hôn Họa Nguyệt
Chương : Gặp lại.
Trận đấu kéo dài hơn so với dự tính của Diệp Thanh An, cậu không ngờ đối phương lại dai sức như vậy, xem ra lần này trường bên kia quyết phải kéo trường quân đội Liên Bang xuống nên mới đưa ra một viện sinh tiềm lực như vậy.
Nhưng mà, chỉ như vầy thôi thì không đủ hạ gục trường quân đội Liên Bang đâu.
Diệp Thanh An híp mắt, đòn tấn công trên tay bắt đầu áp đảo hơn, cánh tay cơ giáp rắn chắc bắt đầu vòng qua một bên vai cơ giáp đối diện, sau đó nhấc bổng cơ giáp kia lên quăng mạnh xuống.
Đối phương mặc dù bị biến cố làm cho hết hồn nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu chiến đấu tiếp.
Chỉ là một màn kinh thiên động địa lần trước lại một lần nữa xảy ra.
Diệp Thanh An bộc lộ sức mạnh cường hãn của mình bằng cách dùng tay xé rách cơ giáp của đối phương một cách đầy mạnh mẽ và bạo lực, khiến cho đối phương không còn bất cứ một cơ hội xoay chuyển nào.
Cuối cùng không có gì bất ngờ, Diệp Thanh An chiến thắng.
Lúc Diệp Thanh An đi ra thì Nhạc Dương Vũ, An Tử Thiên và Lam Phương Lâm đều đã đứng đợi sẵn ở lối ra, vừa nhìn thấy cậu, Nhạc Dương Vũ đã bắt đầu trước: "Sao cậu đánh nhau lại không rủ tôi?".
Diệp Thanh An: "??" Đánh nhau còn phải rủ nữa hả?
Lam Phương Lâm chống nạnh đi lê tiếp tục phê bình Diệp Thanh An vì hành vi bỏ bạn: "Nếu muốn đánh nhau thì ít nhất cậu cũng phải nói một tiếng trước chứ, làm bọn tôi tìm mãi.
"
An Tử Thiên thì nghiêm túc hơn hai người kia, trực tiếp vài thẳng vấn đề: "Tên kia chọc gì cậu à?".
"Không hẳn, đừng để ý nữa, trận này đấu xong tên đó về chắc hẳn phải ngâm mình trong dịch dinh dưỡng mấy ngày.
" Diệp Thanh An lắc lư cả người, trông có vẻ vừa đánh một trận rất sảng khoái.
"Cậu thì được đánh rồi, còn bọn tôi thì chưa đây.
" Nhạc Dương Vũ bĩu môi.
"Vậy mọi người chơi đi, tôi đợi được.
" Diệp Thanh An thản nhiên nói.
Cậu nghĩ trong lúc đợi ba người bọn họ đấu thì cậu có thể đánh thêm một trận nữa.
Mọi người đến đây là để chơi, Diệp Thanh An đã nói như vậy thì ba người cũng không khách khí bắt đầu thỏa sức đi đánh nhau.
Diệp Thanh An nhìn bọn họ đang tiến vào khoang con nhộng cậu cũng đi nhìn xung quanh một vòng định bụng tìm đối thủ, lúc này, Diệp Thanh An phát hiện có một tầm mắt đặt lên người cậu, cậu lập tức quay phắt lại nhìn, vừa nhìn thấy người nọ, cả người Diệp Thanh An đều cứng lại.
"Đúng là em rồi! Xem ra anh không có nhìn nhầm.
" Lăng Thân đang đứng cách đó không xa vừa nhìn thấy Diệp Thanh An hai mắt hắn đã sáng lên, bước từng bước lớn đi đến.
Diệp Thanh An nhíu chặt mày, lùi lại vài bước như tránh ôn dịch, hiếm khi nói câu mỉa mai: "Sao anh lại đến đây? Không ở nhà mà lo cho người vợ bé bỏng của mình đi.
"
Bước chân Lăng Thần khựng lại, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm mà trở nên buồn khổ: "Thanh An, em đang trách anh sao?".
"Sao tôi phải trách anh?".
Diệp Thanh An không hiểu.
Ánh mắt Lăng Thần sáng lên: "Em không trách anh sao? Em tha thứ cho anh sao?".
Diệp Thanh An: "???"
Nói khùng gì vậy cha nội?
Diệp Thanh An không thể hiểu được Lăng Thần tại sao lại xuất hiện ở đây, cũng không hiểu sao hắn lại nói những điều vô nghĩa này, càng nhiều hơn là cậu không muốn để ý tới hắn nữa.
Diệp Thanh An xoay người định rời đi, thì cánh tay đã bị Lăng Thần bắt được.
Hắn hốt hoảng nhìn cậu: "Diệp Thanh An lúc trước, lúc trước là anh không đúng, anh làm mọi điều tồi tệ với em với gia đình em tất cả đều do anh sai, anh bị người ta làm mờ mắt, Thanh An, em tha thứ cho anh có được không? Rồi chúng ta làm lại từ đầu có được không?"
Lăng Thần nói một lèo thành công gợi được những kí ức đau đớn mà Diệp Thanh An đã cố gắng giấu vào sâu trong tim, ánh mắt cậu trận xuống, dưới đáy mắt dần lóe lên từng tia sáng đo đỏ như có thể bừng lên bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên cánh tay của Diệp Thanh An bị dằng ra khỏi tay Lăng Thần một cách bạo lực, ngay sau đó cả người cậu bị kéo về sau, lúc Diệp Thanh An ý thức được thì cậu đã rơi trọn vào lòng ngực của người sau lưng.
Ánh mắt Nam Cung Hàn Dương lạnh lẽo rơi vào bàn tay vừa chạm vào Diệp Thanh An, kìm nén xúc động muốn cắt đứt phăng đi cánh tay đó, hắn nhìn Diệp Thanh An đang ngây ngẩn dựa vào trong lòng mình: "Không phải nói đợi tôi sao? Sao em lại đi trước một mình rồi?".
Diệp Thanh An: "Hả?.
.
"
Lăng Thần đừng ở phía đối diện trợn mắt: "Là anh!"
Diệp Thanh An mơ hồ: "Hai người quen biết nhau à?".
Nam Cung Hàn Dương: "Không biết!".
Lăng Thần: "Biết! Hôm trước anh có gọi cho em, anh ta vậy mà cầm quang não của em còn chặn số của anh nữa!".
Hắn tố cáo.
Nam Cung Hàn Dương: "! "
Diệp Thanh An nhíu mày: "Thì ra em chưa chặn số của anh ta à? Làm tốt lắm!".
Nói xong còn cho Nam Cung Hàn Dương một cái like thật lớn.
Lăng Thần: "! "
Lúc này Diệp Thanh An mới nhận ra mình vẫn còn đang dựa trong lòng Nam Cung Hàn Dương, cậu giãy giụa muốn đi ra, ai ngờ bị Nam Cung Hàn Dương ôm cứng ngắc không thoát ra được.
Lăng Thần hiển nhiên cũng để ý đến tư thế thân mật của hai người, đôi mày hắn nhíu thật chặt, dường như đã có suy đoán gì đó, hắn đau khổ nhìn Diệp Thanh An: "A, đúng vậy nhỉ, thời gian đã qua khá lâu rồi, việc em tìm thú vui mới cũng chẳng có gì là bất ngờ cả, nhưng Thanh An em phải biết có những kẻ mang mục đích xấu xa để tiếp cận em, em nên cẩn thận với bọn họ đó.
" Nói xong hắn còn liếc Nam Cung Hàn Dương một cái đầy ám chỉ.
Sau đó lại thở dài: "Lần sau anh lại đến tìm em, tới lúc đó mong là sẽ được nghe lời tha thứ từ em.
"
Diệp Thanh An: "?" Rốt cuộc nãy giờ anh ta đang làm trò gì ở đây vậy?
Nam Cung Hàn Dương không có mơ hồ như Diệp Thanh An mà thẳng thừng nói với Lăng Thần vẫn chưa đi xa: "Không cần phải đến tìm em ấy nữa, anh nên biết điều một chút và đừng bao giờ tơ tưởng đến người của tôi, nếu không tôi không ngại cho anh nếm một chút mùi vị.
"
Lăng Thần châm chọc: "Ha, vậy thì thử xem, thú vi mới.
"
Diệp Thanh An: "Thú vui gì vậy? Anh ta không biết anh là Nguyên soái à?".
Nam Cung Hàn Dương: "! " Hình như là vậy.
.
________.