Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

chương 76: 76: sự cố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối, Nam Cung Hàn Dương cùng Nam Cung lão đúng giờ có mặt tại Giang gia.

Nam Cung lão vừa bước vào đã vui vẻ cùng ông Giang ngồi xuống trò chuyện, sẵn tiện làm một bàn cờ ở phòng khách.

Giang Vân thì cùng với quản gia đang ở dưới bếp muốn tự tay nấu một ít đồ ăn để đãi khách.

Nam Cung Hàn Dương nhìn quanh phòng khách, vậy mà chẳng lấy Diệp Thanh An đâu, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi đối diện với hai ba màn hình giả lập ở trong góc.

Buổi trưa, từ lời nói của Diệp Thanh An, Nam Cung Hàn Dương không biết đã xoắn xuýt bao nhiêu lâu, đến cuối cùng vẫn là không dám trả lời tin nhắn, mà chỉ nhấn duyệt tin nhắn để sau này không bị hạn chế liên lạc.

Bữa tối hôm nay Giang gia chỉ làm một bữa ăn gia đình, người không nhiều lắm, còn chưa đến người, đa phần đều là người máy trí năng đi lại trong nhà.

Nam Cung Hàn Dương đưa tay gọi một người máy trông nhà đến, hỏi nó: "Có thấy Diệp Thanh An ở đâu không?".

"Cậu ấy đang ở sau cường hái hoa để cắm vào bình." Người máy phân tích một chút rồi trả lời.

Nam Cung Hàn Dương để lại một câu cảm ơn rồi đi ra sau vườn.

Sau vườn được trồng rất nhiều hoa, Giang lão gia tử là người yêu thích thiên nhiên, là kiểu người phong nhã cho nên ông rất thích sưu tầm những giống cây mới lạ từ các tinh cầu khác và có một môi trường riêng.

Dọc đường đi, Nam Cung Hàn Dương cũng chiêm ngưỡng không ít những loài hoa quý hiếm khó tìm ở những nơi khác.

Chỉ là hoa có đẹp đến đâu cũng không thể sánh bằng người đang đứng ở phía trước.

Diệp Thanh An đang đứng ở giữa những lẵng hoa màu xanh biếc, đầu cậu hơi cúi xuống, những lọn tóc tinh nghịch trượt xuống che đi ánh mắt cậu, bị cậu nhẹ nhàng dùng tay vén lên.

Có lẽ là Diệp Thanh An đang phân vân không biết nên chọn đóa hoa nào giữa hai đóa hoa trước mặt.

Nếu là Nam Cung Hàn Dương hắn chắc hẳn sẽ chẳng chọn đóa hoa nào cả, bởi vì ở giữa không phải có một bông hoa đẹp hơn gấp nhiều lần hay sao?

Ý nghĩ hái hoa này, không ngừng xuất hiện trong đầu Nam Cung Hàn Dương, hắn hơi lắc đầu xóa tan cái ý nghĩ vơ vẩn đó, cất bước muốn đi về phía thanh niên.

Chỉ là vừa bước đi được vài bước, chân của hắn lại như vướng phải một cái gì đó, hình như là một sợi dây?

Sợi dây kia giống như có ý nghĩ, loạt xoạt di chuyển, sau đó quẩn vài vòng trên chân Nam Cung Hàn Dương, đột ngột kéo lên cao.

Nói ra thì chậm mà mọi chuyện diễn ra thì nhanh, Nam Cung Hàn Dương còn đang ngây ra thì trời đất quay cuồng một hồi, đến khi hắn tỉnh táo lại thì tất cả những thứ xuất hiện trước mặt hắn đều bị đảo ngược, nhất là gương mặt phóng đại của Diệp Thanh An gần ngay trước mắt.

Nguyên soái đại nhân, chiến thần của toàn Liên Bang cứ như thế, bị dây leo treo ngược lên rồi!

Diệp Thanh An: "..."

Nam Cung Hàn Dương: "..."

"Cách thức xuất hiện của nguyên soái, thật sự rất gây ấn tượng…" Diệp Thanh An khô khan khen một câu để dịu lại bầu không khí khó nói này.

"A… vậy, vậy sao…" Nam Cung Hàn Dương càng không cần phải nói, nếu không phải do cơ địa hắn không đỏ mặt được, thì ắt hẳn hiện tại mặt hắn đã bị thẹn đến đỏ bừng.

Vốn dĩ tính của hắn sẽ không sơ xuất như thế, chỉ là khi nãy chỉ lo nhìn chăm chăm Diệp Thanh An cho nên mới gây ra cớ sự này.

Chung quy tất cả đều do sắc hại cả.

Nam Cung Hàn Dương cong người, dùng sức gập người lên trên, sau đó hai tay giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt sợi dây leo đang quấn trên chân mình, thành công đào tẩu.

Đối mặt với vẻ mặt một lời khó nói hết của Diệp Thanh An, Nam Cung Hàn Dương mặt không đổi sắc nói bậy: "Khi nãy… ông bảo tôi đến đây ôm hoa về phụ cậu."

Diệp Thanh An mơ màng: "Ông bảo như vậy sao?"

Nam Cung Hàn Dương gật đầu lia lịa.

Diệp Thanh An nhìn vài bó hoa còn chưa đến nửa kí trên tay mình, câm lặng.

Nam Cung Hàn Dương đâm lao thì phải theo lao, giành lấy đống hoa trên tay Diệp Thanh An rồi cùng cậu vào trong nhà.

Lúc hai người vào tới thì đồ ăn đều đã dọn lên xong, vừa vặn có thể ngồi vào dùng bữa.

Diệp Thanh An ngồi bên cạnh Giang Vân phía bên phải, còn Nam Cung Hàn Dương thì ngồi bên cạnh Nam Cung lão phía bên trái, vừa vặn ngồi đối diện nhau.

Bữa ăn đa phần đều là do hai ông lão ngồi trò chuyện, chủ đề nói tới một hồi thì nói đến việc nhập học trường quân đội của Diệp Thanh An.

Nam Cung lão hỏi: "Tiểu An nhập học thế nào rồi, nghe nói khảo hạch không được thuận lợi sao?"

"Vâng ạ, nhưng cụ thể như thế nào thì con vẫn chưa nghe thông báo, chắc là phải làm khảo hạch lại." Diệp Thanh An trả lời.

Nam Cung Hàn Dương thân là viện khảo của trường quân đội Liên Bang cho nên hắn đã có thông tin từ trước, cũng không ngại mà nói ra: "Hiệu trưởng đã có thông báo ra rồi, có lẽ là chưa thông báo tới những thí sinh thôi.

Vì trường hợp đặc biệt nên năm nay nhà trường quyết định lấy hết ba ngàn thí sinh."

"Ba ngàn?".

Giang Vân hơi bất ngờ, bởi vì nếu như vậy thì chất lượng của năm nay sẽ không tốt.

Nam Cung Hàn Dương gật đầu: "Lấy hết nhưng cũng không phải là đậu toàn bộ, chương trình học huấn luyện của năm nay sẽ khắc nghiệt hơn, trong quá trình học nếu như viện sinh không đáp ứng đủ tiêu chí sẽ bị đuổi học.

Hiệu trưởng dự tính đến cuối năm nhất học sinh khối này chỉ còn phân nửa."

"Nghe có vẻ năm nay viện sinh sẽ rất khổ cực." Giang Tần vẫn ngồi nghe từ đầu tới giờ nhịn không được cảm thán.

"Vậy khi nào thì bắt đầu nhập học?" Giang lão gia tử hỏi.

"Ba ngày nữa ạ." Nam Cung Hàn Dương.

"Dì còn định đưa tiểu An đi đến trung tâm thương mại mua sắm cho kì nhập học này, ba ngày tới là vừa vặn." Giang Vân cười nói.

Nam Cung Hàn Dương vô thức thẳng lưng.

Đưa Diệp Thanh An đi mua sắm?

Khi nào?

Nam Cung Hàn Dương còn định nghe ngóng tiếp thì chủ đề đã bị Nam Cung lão chuyển đi.

"Đúng rồi! Giang lão, không phải ông bảo với tôi là mới tìm được một loại thực vật biến dị có thể bắt trộm hay sao? Ông còn định khi nào mới cho tôi xem đây?"

Giang lão nghe thấy vậy cũng vỗ đùi: "Xuýt nữa quên mất, đó là giống thực vật biến dị ở tinh hà B tôi phải khó khăn lắm mới có được nó đó, là một loại dây leo màu tím, chỉ cần nó phát hiện có người khả nghi lập tức sẽ quấn lấy chân người đó treo ngược lên!"

Diệp Thanh An: "..." Sao càng nghe càng thấy quen nhỉ?

Nam Cung Hàn Dương: "..." Không phải là cái cây vừa bị hắn chém đứt khi nãy đâu ha?

Ông Giang thở dài: "Chỉ là nó rất dễ chết, chỉ cần làm đứt một chiếc lá của nó thôi cùng có thể khiến nó héo úa, tôi khó khăn lắm mới trồng được một dây, nếu nó lại chết tôi chắc sẽ mất ăn mất ngủ chết mất."

Nam Cung Hàn Dương: "..."

___________

Cách để cứu vãn mối quan hệ với trưởng bối.

Online chờ, gấp!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio