"Nô tỳ không biết trong đó có vấn đề hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nghĩ rằng nên nói với tiểu chủ, Thiêm Hi lâu cũng không phải luôn trống. Khi Hoàng thượng đăng cơ đã ban nơi này cho Lý Uyển nghi theo mình từ lúc ở tiềm để, sau lại ban cho một vị Kim Đức dung." Thu cúc cẩn thận nói, còn trộm nhìn sắc mặt của Thẩm Ngọc Quân.
Trúc Vân tìm tòi trong đầu một lúc, phát hiện trong hậu cung không có hai nhân vật này, lại hỏi: "Vậy Lý Uyển nghi và Kim Đức dung đâu?"
"Lý Uyển nghi sau khi vào ở không lâu đột nhiên phát cuồng chết đột ngột, còn Kim Đức dung hai năm trước cũng bị trượt chân rơi xuống nước chết đuối, sau đó mọi người ngầm nói Thiêm Hi lâu có điềm xấu, cho nên không ai nguyện ý ở đây."
"Tiểu chủ," Trúc Vân nghe xong sắc mặt cũng coi như là bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc Quân.
Thu Cúc tiếp tục nói: "Sau khi Kim Đức dung mất không lâu nô tỳ vô tình biết được thân thể Kim Đức dung đã sớm không tốt, sớm muộn gì cũng không qua khỏi, chẳng qua cảm thấy hai chuyện này có điểm kỳ hoặc, cho nên nô tỳ mới nhắc tới..."
Khi Thu Cúc nói Lý Uyển nghi đột nhiên phát cuồng Thẩm Ngọc Quân không tự chủ mà híp mắt lại, cúi đầu như đang tự hỏi gì đó: "Cuối cùng hai việc này có kết quả gì không?"
"Khi đó Hoàng thượng bận việc trên triều, không rảnh để ý đến hậu cung, thật ra Hoàng hậu có điều tra, nhưng cuối cùng cũng chỉ đánh chết hai cung nhân, không giải quyết được gì."
"Có từng nghe nói cách xử sự và tác phong thường ngày của Lý Uyển nghi và Kim Đức dung như thế nào không?"
Thu Cúc nghe vậy, trong lòng vui mừng vì chủ tử nhà mình thông minh cẩn thận, lập tức trả lời: "Vì Lý Uyển nghi từ tiềm để đến nên tác phong thế nào nô tỳ không rõ. Nhưng nghe nói Lý Uyển nghi đã từng vì bất mãn với Tôn Mỹ nhân lúc đó, cũng chính là Tôn Quý tần được sủng ái hiện nay, đã tát tai nàng trước mặt mọi người ở Ngự Hoa viên, sau chuyện này không lâu thì Lý Uyển nghi chết đột ngột... Về phần Kim Đức dung, lúc nô tỳ thái thức ăn tại Ngự Thiện phòng, Kim Đức dung vì chuyện canh gà đen không cho a giao [] mà đánh chết tiểu thái giám đưa đồ ăn."
[] A giao (阿胶): trong tiếng Việt còn gọi cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc.
Nghe xong tin tức này từ miệng Thu Cúc, Thẩm Ngọc Quân ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi làm tốt lắm, đi xuống nghỉ ngơi trước đi, gọi Trúc Vũ vào đây."
"Vâng," Thu Cúc khom người lui ra ngoài.
Sau khi Trúc Vũ vào phòng lập tức phát hiện bầu không khí không đúng, nàng hỏi: "Tiểu chủ, Thu Cúc đã nói gì, sao sắc mặt của người trắng bệch vậy?"
Thẩm Ngọc Quân xua tay ý bảo Trúc Vân nói lại với Trúc Vũ những gì Thu Cúc đã bẩm báo.
Trúc Vũ nghe xong sắc mặt cũng không tốt lắm: "Tiểu chủ định thế nào ạ?"
Tay phải Thẩm Ngọc Quân vuốt nhẹ cằm, híp mắt nói: "Từ trước đến nay tranh đấu trong hậu cung chính là giết người không thấy máu, hai người kia không có đầu óc lại phô trương quá mức, chết sớm cũng không có gì kỳ lạ. Làm người vẫn nên hiền hậu thì tốt hơn, nhưng các ngươi yên tâm, có nhân ắt có quả, chúng ta làm việc cẩn thận là được."
"Người mới vừa vào cung, mọi người đều đang bận rộn. Mấy ngày nay, các ngươi phải chú ý đến người trong cung, xem có người không an phận. Phải tính toán thật sớm, Thu Cúc có thể dùng thử, nhưng còn phải tiếp tục quan sát."
"Vâng."
"Còn có, gần đây nhân lúc nhiều người hỗn tạp, các ngươi giúp ta điều tra Thiêm Hi lâu, nhìn xem có đồ vật không sạch sẽ gì không." Thẩm Ngọc Quân nghĩ đến lời nói của Thu Cúc, liên tưởng đến đã từng đọc được có người giấu độc vật trong phòng ngủ để hại người. Nghĩ như vậy, nàng cảm thấy cần phải lật Thiêm Hi lâu lên. Dù sao nàng cũng không phải vào đây mà không có lý tưởng gì, nàng phải sống thật tốt mới có hi vọng.
Sau buổi trưa ngày hai mươi sáu tháng ba, người mới vào cung đã được sắp xếp xong xuôi. Dung ma ma bên cạnh Hoàng hậu đến thông báo: Giờ thìn ngày hai mươi tám tháng ba người mới đến cung Cảnh Nhân lễ bái.
Hoàng hậu các triều đại vốn phải ở lại cung Khôn Ngọc, nhưng khi Cảnh đế đăng cơ, vì cung Khôn Ngọc bị bỏ trống nhiều năm, Cảnh đế bèn ban tặng cung Cảnh Nhân cho Hoàng hậu ở, sau khi cục diện chính trị ổn định cũng không nói đến việc Hoàng hậu dời cung, cho nên hiện tại Hoàng hậu vẫn ở tại cung Cảnh Nhân.
Đầu giờ mẹo ngày hai mươi tám tháng ba, Thẩm Ngọc Quân thức dậy, Trúc Vân và Trúc Vũ bắt đầu xử lý, mặc cung trang, rửa mặt vấn tóc, trang điểm đeo trang sức, thỉnh thoảng còn tranh thủ lúc rảnh rỗi ăn chút điểm tâm lót bụng.
Hôm nay Thẩm Ngọc Quân mặc y phục không khác gì thường ngày, người mặc một bộ cung trang màu tím nhạt, không xa hoa nhưng cũng lộ ra sự trang nhã thuần khiết, lần đầu tiên đến cung Hoàng hậu thỉnh an, phải thành thật mới tốt.
Giờ mẹo ba khắc, người mới đã tề tụ tại cung Cảnh Nhân. Thẩm Ngọc Quân lướt nhìn sơ qua, phần lớn người mới đều ăn mặc khiêm tốn, nhưng cũng có vài người ăn mặc phách lối lộng lẫy, trong đó bao gồm chất nữ của Diệp Thái hậu Diệp Thường Mân cùng đệ nhất mỹ nhân Tiêu Nhụy Ni.
Bản thân Diệp Uyển dung đã xinh đẹp, lại mặc một bộ váy thắt eo màu đỏ, vóc người thanh tú hiện lên, lại thêm màu sắc y phục lộng lẫy, cả người càng thêm quyến rũ. Nhưng lá gan nàng cũng thật lớn, hôm nay lại dám mặc trang phục đỏ, mặc dù không phải đỏ thẫm, nhưng vẫn dễ làm người khác chú ý.
Tiêu Nhụy Ni cũng không chịu thua kém, dung nhan tuyệt sắc, lại mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, khoác một chiếc áo lụa mỏng màu trắng bạc, lộ ra chiếc cổ duyên dáng mảnh mai trắng nõn, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, lụa mỏng đỏ nhạt, mọi cử động đều hiện ra mơ hồ, ngược lại nhìn có vài phần tiên khí.
So với Diệp Uyển dung và Tiêu Mỹ nhân phách lối, Mộc Cơ có vẻ khiêm tốn hơn nhiều, nhưng không hề thiếu chút xa hoa nào. Cung trang màu trắng ánh trăng kéo dài, tóc đen ba thước vấn thành song đao kế đơn giản, vài hạt trân châu màu xanh da trời lớn bằng móng tay tựa như tùy ý rơi trên tóc, quả không hỗ là đích nữ của Trấn Quốc công.
Chu Tần xuất thân từ phủ Tây Ninh Bá thì bảo thủ hơn nhiều, mặc một bộ váy gấm màu hồng cánh sen nhạt đơn giản, làn váy và phần ống tay áo kéo dài có đính nhành hoa xanh biếc, những đóa hoa mai màu hồng nhạt chen nhau trên đầu cành như có hương hoa, thắt lưng bó chặt thon nhỏ, phác thảo dáng người yểu điệu, cho người ta cảm giác thanh nhã.
Bốn người này được xem là đứng đầu trong nhóm tú nữ.
Không quá một khắc, phi tần hậu cung đều đến đông đủ.
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”
Theo tiếng ngâm xướng của thái giám, Hoàng hậu mặc phượng bào đỏ thẫm được Dung ma ma đỡ chầm chậm ra nội điện. Đôi mắt tròn ánh nước như mắt nai, vừa đen vừa sáng, hai chân mày cong nhỏ hình lá liễu giấu đi sự linh động của dung mạo, ngược lại lại tăng thêm chút dịu dàng ôn nhu, chiếc mũi cao nhỏ, đôi môi đỏ mọng dày dặn, vóc người cao gầy.
Đầu vấn mẫu đơn kế tinh xảo hào phóng, mặc dù trong tóc có ít vật trang trí, nhưng một cây trâm đầu phượng màu vàng chói mắt đã đủ để thể hiện sự uy nghiêm đứng đầu lục cung.
Các phi tần cao thấp trong cung Cảnh Nhân đều phúc lễ nói: "Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
"Đứng lên đi." Sau khi ngồi xuống Hoàng hậu nói với thái giám do phủ Nội Vụ phái tới: "Nếu người đã đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi."
"Vâng."
Các tần phi mới tiến cung phía dưới hành lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng hậu nương nương, đây là quy tắc của hậu cung hoàng triều Đại Vũ: Phi tần mới tiến cung lần đầu tiên thỉnh an phải hành lễ ba quỳ chín lạy với Hoàng hậu, thể hiện sự khác biệt tôn ti thê thiếp.
Sau khi lễ xong, Hoàng hậu dạy bảo theo lệ: "Hôm nay là lần đầu tiên các muội muội thỉnh an bổn cung, bổn cung cũng rất vui mừng vì có thêm mấy vị muội muội. Ngày sau tỷ muội trong cung chúng ta phải sống hòa thuận với nhau, chăm chỉ hầu hạ, nhiều hơn là kéo dài con nối dòng cho Hoàng thượng, không được để xảy ra việc tranh giành tình cảm, khiến cho hậu cung không an ổn, Hoàng thượng ưu phiền."
"Cẩn tuân lời dạy của Hoàng hậu nương nương!"
Người mới sau khi quỳ lạy Hoàng hậu xong thì theo quy tắc bắt đầu thỉnh an Đức phi và Thục phi. Lễ xong mới tính là lần thỉnh an đầu tiên của người mới kết thúc. Vốn còn phải đến cung của Thái hậu thỉnh an, nhưng vì thân thể Thái hậu không khỏe nên hôm nay miễn thỉnh an.
"Ngày mai, các muội bắt đầu thị tẩm, quy tắc ma ma đều đã dạy qua, bổn cung sẽ không nhắc lại. Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, tất cả giải tán đi." Hoàng hậu nương nương nói xong, dưới sự nâng đỡ của Dung ma ma đứng dậy rời khỏi chính điện, chậm rãi đi về phía nội điện.
"Cung tiễn Hoàng hậu nương nương!"
Sau khi Hoàng hậu rời khỏi, các phi tần cũng lần lượt rời đi.
Hôm nay cung Cảnh Nhân có thể nói là rực rỡ sắc màu, trước không nói đến dung nhan tư sắc của người mới thế nào, chỉ nhìn phi tần vốn có của hậu cung có ai không phải là trang phục lộng lẫy, mỗi người mỗi vẻ?
Thục phi rực rỡ sắc sảo, Đức phi lạnh lùng tao nhã, Lệ Phi quyến rũ xinh đẹp, Thiến Quý cơ mỏng manh duyên dáng, Lục Chiêu nghi dịu dàng động lòng người, Tôn Quý tần tài hoa lộ ra ngoài, Diệp Tiệp dư nhu mì diễm lệ...
Nhìn lại người mới, dù phần lớn khiêm tốn, nhưng vẫn không giấu được phong nhã tài hoa, huống chi còn có Diệp Thường Mân khoa trương lộng lẫy, Tiêu Nhụy Ni dung nhan tuyệt sắc, Mộc Vận Chỉ xa hoa xuất trần cùng Chu Kỳ tao nhã tươi mới. Nếu như làm người đứng xem thì đó là mở rộng tầm mắt, nhưng nếu là người trong đó thì là gió thổi mây bay.
Tiền Lạc Tích đi ở phía sau cười duyên bước nhanh đuổi kịp Thẩm Ngọc Quân, trêu ghẹo nói: "Mấy ngày không gặp, muội muội càng động lòng người hơn."
"Tiền Thường tại nói đùa rồi," dựa theo quy tắc thì Tiền Lạc Tích phải hành lễ với nàng, càng không thể gọi nàng là muội muội, dù sau hiện giờ phân vị của nàng cao hơn Tiền Lạc Tích. Nếu nàng ta giả vờ không biết, Thẩm Ngọc Quân cũng không có ý định tính toán. Hiện tại tất cả mọi người còn chưa thị tẩm, nhưng còn phải xem sau này đã.
Phùng Yên Nhiên đi bên cạnh cũng lên tiếng: "Hai vị muội muội đang nói gì đó, vui vẻ như vậy?" Chiếc váy dài màu xanh ngọc tôn lên sự rạng rỡ của nàng, chỗ làn váy thêu một ít hoa nhỏ màu trắng tăng thêm vài phần trắng trong thuần khiết, lụa mỏng thắt eo, hiện rõ hình dáng uyển chuyển, "Chào Thẩm Lương viện."
"Phùng Quý nhân không cần đa lễ," tuy nói Phùng Yên Nhiên cũng chỉ lấy lệ, nhưng dù sao cũng có khuỵu gối, Thẩm Ngọc Quân cũng không có ý định tranh luận với các nàng: "Trong cung ta còn có việc, đi trước một bước," nói xong cũng không dừng lại mà tiếp tục bước đi.