Mười hai ngày.
Doanh Thiên chính xác đã ngủ mười hai ngày, hôm nay hắn mới tỉnh dậy.
Lúc này, hắn đi ra ngoài, vươn vai một lượt, hít thở một chút không khí trong lành, thư giãn gân cốt một chút.
Thậm chí, có thể nghe thấy trong cơ thể hắn phát ra tiếng động cực kỳ mãnh liệt, tựa như bên trong thân thể hắn có từng đầu giao long đang va chạm vậy.
Hắn chậm rãi đem ra một bầu rượu, rượu này chính là lúc trước pha lấy ba loại thánh tửu kia.
Doanh Thiên lập tức uống xuống một ngụm lớn.
Sảng khoái, cực kỳ sảng khoái, trải qua mười hai ngày say giấc, Doanh Thiên chính là cảm thấy tinh thần ý chí biến chuyển rất tốt.
Mười hai ngày này, Thập Đại Linh Căn liên tục uẩn dưỡng hắn linh hồn, cũng để cho hắn điều tức lại chính mình trạng thái, để cho hắn tinh thần trở nên sung mãn. Không còn mệt mỏi như trước.
Doanh Thiên đi tới bên cạnh một cái hồ lớn, giữa hồ dựng lên một cái đình nghỉ mát, trong hồ các loại trân quý thủy ngư bơi lội, thần liên từng đóa tỏa ra quang mang vô cùng đẹp đẽ.
Hắn không có chần chừ, lập tức tiến tới cái đình nghỉ mát này.
Lúc này, tại bên trong, chỉ có một bộ bàn ghế đá, bên trên bàn bày lấy một bàn cờ đã xếp sẵn, ngoài ra còn một đĩa hoa quả, tất nhiên là cực kỳ trân quý hoa quả.
Doanh Thiên mỉm cười nhìn bàn cờ này một chút, sau hắn nhẹ nhàng nhấc lên một quân cờ đặt xuống.
Hắn đặt xuống quân cờ kia thời điểm, lập tức bàn cờ trở nên biến hóa khôn lường, lúc này bàn cờ đã không còn là bàn cờ, mà là đại đạo luân chuyển, từng con cờ giống như đại đạo pháp tắc xen kẽ cực kỳ huyền ảo mà kết nối với nhau.
"Không nghĩ tới, đại nhân kỳ thủ lại như vậy cao siêu".
Lúc này, một cái thân ảnh đã xuất hiện bên trong đình. Hắn lộ ra một vẻ kích động nhìn chằm chằm bàn cờ kia nói ra:"Tiêu nhân tốn hao năm vạn năm, đều chưa có thể giải được cái này thế cờ, vậy mà đại nhân chỉ cần một nước đâu".
Người này, chính là lão giả lúc trước đánh cờ cùng Xà Ảnh, hắn cũng chính là Thần Lôi Sơn Chủ Sở Kiến Phong.
Sở Kiến Phong tu vi thực lực không tệ, chính là Thần Hoàng Nhất Trọng Thiên.
Người ngoài vốn nghĩ hắn bất quá là tiếp cận Thần Hoàng mà thôi, nhưng rất ít người biết, hắn đã là Thần Hoàng từ lâu.
"Chẳng lẽ, Xà Ảnh tiểu tử kia không có giúp ngươi giải". Doanh Thiên không khỏi bật cười.
"Xà Ảnh tiền bối nói, ngài ấy không dám múa rìu qua mắt đại nhân". Sở Kiến Phong không khỏi cười khổ.
Nghe vậy, Doanh Thiên không khỏi lắc đầu:"Hắn hay là quá cẩn thận, cẩn thận đến nhát".
Tất nhiên Doanh Thiên bên trong lời nói là có cái khác ý. Chỉ là Sở Kiến Phong không hiểu mà thôi.
Doanh Thiên chậm rãi ngồi xuống ghế đá, nhìn một chút bàn cờ này rồi nói tiếp:"Bàn cờ này không tệ, coi như đồ tốt".
"Đại nhân chê cười, bàn cờ này từ khi tổ sư khai sơn đến nay, cũng chưa có người giải được qua". Sở Kiến Phong không khỏi xấu hổ.
Bàn cờ này lai lịch không nhỏ. Rất thần bí, là tổ sư khai sơn của Thần Lôi Sơn lưu lại cho hậu nhân. Cũng chỉ có Thần Lôi Sơn Chủ mỗi đời mới có thể được phép cầm đến. Nói rằng "Giải được bàn cờ này, Thần Lôi Sơn nhất định nhất phi trùng thiên".
Chỉ là trải qua vô số năm tháng đến nay, trải qua nhiều đời Thần Lôi Sơn Chủ, cũng chưa có người giải được.
Doanh Thiên không khỏi gật đầu nói:"Bàn cờ này lai lịch không tệ, bên trong cất giấu áo nghĩa rất nghịch thiên, nếu là có thể ngộ ra tới, vậy liền tốt".
Sở Kiến Phong không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối, dù sao hắn cũng không giải được bên trong bàn cờ này thâm ảo.
Phải biết, chỉ có người giải cờ mới có thể lĩnh ngộ bên trong ảo diệu. Coi như Doanh Thiên tại trước mặt Sở Kiến Phong giải cờ, thì Sở Kiến Phong cũng không hiểu.
"Hậu thế bất tài, đến nay còn chưa có người có thể giải, cũng không biết phải chờ đến năm tháng nào". Sở Kiến Phong có chút buồn rầu nói ra.
"Ngươi đây là đang kể khổ? ". Doanh Thiên bật cười.
"Không, tiểu nhân thật không giám". Sở Kiến Phong vội đáp. Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:"Đại nhân đã nhìn qua đỉnh núi sao? ".
"Nhìn qua".
"Vậy đại nhân có hứng thú sao".
"Có hứng thú, cũng không". Doanh Thiên trả lời một câu.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng là Sở Kiến Phong cũng không có lại đi hỏi nhiều về vấn đề kia, hắn liền chuyển qua chủ đề khác.
"Không biết đại nhân lần này đi Thần Thú Phần làm gì nha". Sở Kiến Phong cười cười hỏi.
"Đi nhìn một chút mà thôi, có chuyện gì sao". Doanh Thiên hời hợt đáp.
Lúc này, Sở Kiến Phong mới lộ ra có chút xấu hổ xoa xoa hai bàn tay chậm rãi nói:"Nhà tiểu nhân nha đầu kia đến nay còn chưa có lịch luyện nhiều, không biết đại nhân có thể hay không dắt nàng theo một chút".
Sở Kiến Phong lần này là muốn nhân cơ hội, để cho Sở Thanh Lăng có thể được đi bên cạnh Doanh Thiên một chút, tiện thể tại Thần Thú Phần kiếm một chút cơ duyên.
"Có thể". Doanh Thiên không khỏi nhìn nhiều Sở Thanh Lăng một chút, để hắn không dám ngẩng đầu.
"Lại nói, có lẽ một thế này, nàng có thể giải được". Doanh Thiên bồi thêm một câu.
Nghe đến câu nói này, Sở Kiến Phong giống như bắt được vàng một dạng, khuôn mặt già nua kia nở lên nụ cười sán lạn nói:"Đại nhân lời này là thật".
"Ta trước nay chưa có nói đùa qua".
Đạt được Doanh Thiên khẳng định, Sở Kiến Phong trong lòng coi như thoải mái, nếu là Sở Thanh Lăng có thể giải được thế cờ này, thì một thế này, Thần Lôi Sơn, nhất định có thể đi ra một tôn Thần Đế, lúc đó, có thể lần nữa thấy lại vinh quang năm xưa.
....
Lúc này, bên ngoài Thần Lôi Sơn xuất hiện một chiếc to lớn Thần Hạm.
Thần Hạm này tựa như một tòa khổng lồ thành trì đang cấp tốc hướng Thần Lôi Sơn tiến đến.
Bên trên Thần Hạm lúc này, đang đứng lấy người, người này trên thân khí tức cực kỳ cường đại, đều đạt tới Thần Vương cảnh giới.
Nhưng là, đứng chính giữa đám người này là một cái trẻ tuổi thanh niên.
Thanh niên này khuôn mặt tuấn mỹ, lộ ra có chút yêu dị, hắn dạng này khuôn mặt càng là giống một cái nữ nhân, nhưng là nhìn lại hắn hoàn toàn cân đối, đồng tử thanh niên này có màu đỏ như máu. Thêm vào đó là trên mặt hắn bên phải có lấy một chút hoa văn cũng màu đỏ.
Những hoa văn này càng làm cho hắn trở nên đẹp hơn.
Lúc này, bên cạnh hắn một vị trung niên Thần Vương lên tiếng:"Thiếu chủ, lần này đến không biết bọn hắn có hay không chịu đáp ứng".
"Cảnh thúc yên tâm, lần này nhất định thành công, với nha đầu kia tính khí nhất định có thể lợi dụng điểm này". Thanh niên này lên tiếng. Trên miệng treo lấy một nụ cười nham hiểm.
Rốt cuộc, chiếc Thần Hạm này tiến vào Thần Lôi Đại Lục, lấy tốc độ nhanh hướng Thần Lôi Sơn tòa thành kia thẳng tiến.
Lúc chiếc Thần Hạm này vút qua. Không ít người đều giật mình nhìn lên.
Có người nhìn trên Thần Hạm lá cờ giật mình nói ra:"Là Dị Huyền Tông, không biết tới có chuyện gì".
Cũng khó trách bọn hắn ngạc nhiên, bởi vì hơn một ngàn năm nay, Dị Huyền Tông cùng Thần Lôi Sơn liên tục có xích mích, mặc dù còn chưa có đạt đến chiến tranh tình trạng, nhưng là cả hai bên đều không có ưa gì nhau.
Dị Huyền Tông cũng là tam lưu thế lực đứng đầu, thực lực tổng thể đều không chút nào thua kém Thần Lôi Sơn. Thậm chí còn mạnh hơn một đoạn.
Thần Lôi Sơn cùng Dị Huyền Tông vốn dĩ gần nhau, mỗi bên cai quản mấy cái thiên vực, địa phận cũng sát gần nhau, vốn dĩ là hòa bình, nhưng là thời gian gần đây, tại biên giới kia thường xuyên xảy ra tranh chấp. Thậm chí dẫn đến chiến đấu cỡ nhỏ gây nên thương vong. Vì thế Thần Lôi Sơn đệ tử chính là căm gét Dị Huyền Tông.
Rốt cuộc, chiếc Thần Hạm kia đậu tại bên ngoài Thần Thành mấy chục dặm.
Lúc này, Thần Lôi Sơn mấy vị Thần Vương đã đi ra đón lấy.
Đi đầu là Ung Chính, hắn là một cái tương đối cường đại Thần Vương, đã đạt tới Nhị Trong Thiên.
Ung Chính nhìn bên trên Thần Hạm ngữ khí bình thản nói ra:"Không biết hôm nay Dị Huyền Tông chư vị giáng lâm là có cái gì đại sự đâu".
Lúc này, Thanh niên trên Thần Hạm mới đi ra chắp tay nói:"Ung đại thúc nói quá, cũng không có gì đại sự, bất quá đúng là có chút chuyện cùng quý sơn bàn bạc".
Nhìn thấy thanh niên này, Ung Chính không khỏi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới, Dị Huyền Tông vị thiếu chủ này sẽ đích thân tới.
"Nếu vậy, mời chư vị vào thành".
....
Sở Thanh Lăng cùng mấy người Tử Nghiên đang một chỗ dạo chơi, nói đến chính là vui vẻ.
Đúng lúc này, một cái nữ hoàn hớt hải chạy tới.
Nhìn thấy nha hoàn này bộ dáng, Sở Thanh Lăng liền biết có chuyện bèn hỏi:"Có chuyện gì sao".
"Tiểu thư, Dị Huyền Tông có người tới". Nha hoàn này vội nói.
"Là ai đến? ". Sở Thanh Lăng giọng lạnh xuống, dù sao nàng đối với Dị Huyền Tông không chút nào hảo cảm. Mấy năm này có không ít người của Thần Lôi Sơn chết trong tay Dị Huyền Tông.
"Là thiếu chủ của bọn hắn".
"Thành Đô?, hắn tới đây làm gì". Sở Thanh Lăng nhíu mày hỏi.
"Nghe nói, là tới cầu hôn tiểu thư người". Nha hoàn kia có chút ấp úng nói ra.
"Cái gì, hắn muốn cầu hôn ta, bọn hắn đây là âm mưu gì". Sở Thanh Lăng không khỏi phát lạnh.
Bình thường nói, hai phái mặc dù có chút mâu thuẫn, nhưng là còn chưa có đến tình trạng không chết không thôi.
Nếu là muốn hòa giải, liền không thiếu cách, cũng không cần phải cần đến cầu hôn, bên trong nhất định có âm mưu.
Nghĩ tới đây, Sở Thanh Lăng nói:"Đi, chúng ta tới đại điện, cũng muốn xem bọn hắn muốn làm gì".
...
Bên trong một tòa to lớn đại điện, Dị Huyền Tông người cùng Thần Lôi Sơn người chính là chia ra hai bên đối diện.
Ung Chính không khỏi cười nói ra:"Thành Thiếu Chủ nói đùa, vấn đề này cũng không phải do ta làm chủ. Trước không nói chúng ta Đại Tiểu Thư có đồng ý hay không, còn có lão tổ tông bên trên".
Thành Đô trên khóe miệng cười nhạt, hắn nói ra:"Hai phái liên hôn đại sự, nào có thể nói đùa, hôm nay vãn bối đến, là thật lòng muốn cầu hôn Đại Tiểu Thư".
Dừng một chút Thành Đô lại nói tiếp:"Gần đây hai phái thường xuyên xảy ra mẫu thuẫn, cái này là vì Dương Hành Thiên Vực hai bên đều có địa phận, nên mới xảy ra cơ sự như vậy, cho nên Dị Huyền Tông muốn nhân việc này cùng quý phái kết thân, sau này sẽ cùng nhau phát triển".
Dương Hành Thiên Vực, đây là một tòa thiên vực rộng lớn ở vào chính giữa Dị Huyền Tông cùng Thần Lôi Sơn.
Năm xưa hai bên đã định ra mỗi người quản lý một nửa tòa Thiên Vực này, trải qua năm tháng đều rất hòa bình, nhưng là thẳng cho đến ngàn năm gần đây, Dị Huyền Tông thường xuyên xâm lấn cùng gây hấn, mới khiến cho hai bên mâu thuẫn.
Nghe Thành Đô nói vậy, Ung Chính trong lòng cười lạnh, nhưng là bên ngoài vẫn bình thản nói ra:"Nếu như ta nhớ không lầm, chính Dị Huyền Tông là bên khiêu khích trước tiên".
"Cái này tiền bối không rõ, Dương Hành Thiên vực vị trí xa xôi, Dị Huyền Tông cũng không có chú ý tới, đến lúc biết được, đã là xảy ra mâu thuẫn, dù sao bên dưới quản hạt không minh đều là thuộc về lỗi của Dị Huyền Tông, cho nên hôm nay dâng lên chút lễ mọn, mong Thần Lôi Sơn nhận lấy".
Nói đoạn, Dị Huyền Tông cho người lấy ra mười chiếc hộp nhỏ. Mười chiếc hộp nhỏ này niêm phong đến vững chắc, không biết bên trong là cất món đồ gì.
Chỉ thấy mấy người mở ra. Lập tức, khắp tòa đại điện này quang mang lập tức chói lọi,một cỗ đan hương thơm ngát nồng nặc lan tỏa.
Nhìn kỹ lại một chút, chỉ thấy bên trong những chiếc hộp kia có lấy một khỏa đan dược lóng lánh.
Nhìn thấy những đan dược này, Ung Chính không khỏi ngạc nhiên kêu lên:"Là Huyền Cảnh Đan? ".
"Đích xác là Huyền Cảnh Đan". Thành Đô mỉm cười nói.
Nói về đan dược, Thần Giới phân chia làm Phàm, Chân, Linh,Huyền, Địa, Thiên, Vương, Đế, Tiên Phẩm loại. Mỗi loại ba cấp thượng, trung, hạ. Ngoài ra còn có cực phẩm. Chỉ là cực phẩm cực kỳ ít ỏi mới có thể luyện chế ra được.
Trong đó lấy từ Phàm, Chân, Linh, Huyền, Địa Phẩm đan dược là phàm nhân phục dụng, từ Thiên Phẩm trở lên phù hợp cho Thần Cảnh tu sĩ.
Mà Huyền Cảnh Đan, thuộc về Vương Phẩm thượng giai đan dược, một viên có thể để cho Thần Cảnh tu sĩ có đến vạn năm thọ nguyên, phục dụng tối đa viên.
Đây tuyệt đối là đan dược trân quý, vậy mà Dị Huyền Tông có thể lấy ra mười viên, đây coi như là đầy đủ thành ý.
Ung Chính nhìn chỗ đan dược kia, con mắt không khỏi nhấp nháy, hắn rất là muốn nhận lấy chỗ đan dược này, nhưng là cái này hắn không thể làm chủ.
Mặc dù nói lấy Thần Lôi Sơn thực lực, muốn lấy ra mười viên Huyền Cảnh Đan không khó, nhưng là tuyệt đối phải chi ra một khoản khổng lồ tài phú. Chỉ riêng mười rương đan dược này, có thể để cho Thần Lôi Sơn mấy vị Thần Vương đỉnh cấp kia kéo dài thọ nguyên.
Ung Chính không khỏi ho khan, hắn một bộ chính chính nói ra:"Cái này, để ta thông báo lên trên lão tổ, để hắn quyết định".
P/s: Mẫu thân ta bệnh, mấy ngày tới sẽ nhập viện, ước chừng hôm sẽ không có chương, chư vị thông cảm.