Trong miệng Doanh Thiên mấy người. Chính là chỉ đám người Ma Âm trước đó bị người đưa đi.
Tại lúc trước. Khi bị Chư Thần gây sức ép giao ra bí pháp mở rộng chân mệnh. Tại lúc kia, mấy người Ma Âm chính là bị người cứu đi.
Về phần ai cứu đi, thì là không ai biết.
Người đưa bọn hắn đi. Chính là Đại Thái Thượng Trưởng Lão.
Tất nhiên Doanh Thiên đều đã suy tính ra. Chỉ là bọn Ma Âm cũng không có cái gì nguy hiểm. Cho nên hắn cũng mặc kệ.
Hiện tại. Đại Thái Thượng Trưởng Lão đã hiện thân. Doanh Thiên cũng nên đòi người.
Nghe Doanh Thiên câu nói này. Chư Thần bị găm dưới mặt đất đều là hiểu ra.
Hóa ra lúc trước người đưa đi mấy người Ma Âm chính là Đại Thái Thượng Trưởng Lão.
Chỉ là lý do vì sao hắn dấu tất cả mọi người đem mấy người Ma Âm dấu đi thì không có ai biết. Có lẽ là vì hắn muốn một mình độc chiếm bí pháp. Hoặc là nguyên nhân khác.
Lúc này. Càn Khôn (tên thật của Đại Thái Thượng Trưởng Lão) con mắt chằm chằm nhìn Doanh Thiên. Trong mắt lộ ra vẻ kiêng dè chưa từng có.
Thật lâu sau đó. Rốt cuộc Càn Khôn mở miệng nói:"Ngươi yên tâm. Bọn chúng đều tốt".
Doanh Thiên mỉm cười đáp:"Còn không phải vì ngươi không làm gì được nha đầu kia. Nếu không ngươi đã sớm đoạt xá nó".
Doanh Thiên chỉ một câu nói toạc ra trong lòng hắn bí mật. Cái này để càn khôn giật mình. Hắn híp con mắt lại hỏi:"Làm thế nào ngươi biết".
"Trên thế gian này. Sự việc ta không biết có rất ít. Tất nhiên ngươi không nằm trong đó". Doanh Thiên bình thản đáp.
Cái này để cho Càn Khôn có chút trầm mặc. Người ngoài luôn cho rằng hắn hay chỉ là một cái Thiên Thần.
Nhưng lại không có ai biết được. Năm xưa hắn vốn dĩ là một vị Thần Tôn cường đại vô cùng. Đáng tiếc về sau đắc tội một vị hung nhân. Kết quả dẫn đến bị vị hung nhân kia hành hung. Khiến cho tu vi rơi xuống đến Thiên Thần. Lại còn mang theo đáng sợ thương thế.
Rốt cuộc hắn ôm ám thương chạy trốn. Cuối cùng trở thành Đại Thái Thượng Trưởng Lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Nhưng là ám thương khiến hắn sống cực kỳ thống khổ. Nếu không có phương pháp chữa trị thì chỉ còn khoảng năm nữa hắn sẽ chết.
Cuối cùng Nguyệt Nhi xuất hiện để cho hắn hi vọng. Hắn muốn đoạt xá nàng. Lần nữa trùng tu.
Cho nên mới xuất thủ cứu đi mấy người.
Chỉ tiếc là tại thời điểm hắn muốn đoạt xá Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi lại tế ra một cái kỳ quái pháp thân. Khiến cho hắn dốc toàn bộ thủ đoạn đều không thể làm gì.
Nguyệt Nhi chính là đem Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân mà trước đó Doanh Thiên luyện chế cho tế ra tự bảo vệ mình. Nguyên Thủy Tịch Diệt Thân là cỡ nào cường đại. Tất nhiên không phải một cái Thiên Thần có thể phá giải. Cho dù là Càn Khôn toàn thịnh lúc còn là Thần Tôn cũng mơ tưởng có thể gây một vết xước.
Càn Khôn mở miệng nói:"Chỉ cần ngươi để nha đầu kia cho ta. Ta có thể đáp ứng mọi điều kiện của ngươi".
Mặc dù hiện tại không có cách đoạt xá Nguyệt Nhi. Nhưng là hắn vẫn nắm các nàng trong tay. Coi như thẻ đánh bài với Doanh Thiên. Hắn vẫn ôm hi vọng.
Nhưng là Doanh Thiên lắc đầu cười cười nói ra:"Không. Ngươi không hiểu tình thế của mình rồi, hiện tại thả các nàng. Ta có thể tha ngươi một mạng. Để ngươi tự sinh tự diệt".
Càn Khôn có chút trầm xuống. Hắn thật không nghĩ Doanh Thiên vậy mà không quan tâm đến hắn ra điều kiện. Hắn cũng đoán sai tầm quan trọng của Nguyệt Nhi.
"Nếu như ta không thả người thì sao". Càn Khôn con mắt lạnh xuống.
"Ngươi có thể thử". Doanh Thiên đưa tay ra vẫy:"Tới đi. Cho ngươi một cơ hội xuất thủ".
"Oanhhhh". Vô cùng kinh khủng thần lực từ trên người Càn Khôn bạo phát đi ra.
Đem thiên địa linh khí quấy đến rối tinh rối mù. Cường đại thần lực đem đại địa tàn phá bừa bãi.
Càn Khôn chính là quyết định một lần đánh cược.
Dù sao Nguyệt Nhi thân thể dụ hoặc quá lớn. Hắn không cam tâm bỏ đi cơ hội này. Ít nhất chân mệnh. Lại cả bí pháp mở rộng chân mệnh. Nếu là có thể đoạt tới tay. Hắn tương lai nhất định có thể đăng đỉnh Thần Đế. Cũng có thể báo thù kẻ đã làm hắn ra hoàn cảnh này.
Coi như hiện tại Càn Khôn trọng thương. Tu vi chỉ có Thiên Thần. Nhưng là một mình hắn phát ra thần lực đều mạnh mẽ hơn mấy lần ban nãy Chư Thần hợp lại.
Dù sao Thiên Thần cùng Chân Thần và Hư Thần vẫn là cách xa tít tắp. Cho nên Chư Thần tất nhiên không thể nào cùng hắn so sánh.
Nói không chút nào ngoa. Một mình Càn Khôn cũng có thể đánh giết toàn bộ chư thần ở đây.
Chỉ thấy Càn Khôn tế ra một thanh hai đầu trường thương. Thanh trường thương này toàn thân đen nhánh. Toát ra túc sát chi khí cực kì đáng sợ.
Hiển nhiên đã có không biết bao nhiêu người trở thành oan hồn dưới mũi của nó. Lệ khí cực kỳ nặng nề.
Nhìn thấy Càn Khôn tế ra thanh trường thương này. Bên dưới một vị Chân Thần nén đau nhức lại thì thào nói ra:"Đó là,... Thiên Thần Binh".
Thiên Thần Binh. Chính là đẳng cấp so với Địa Thần Binh cao hơn bậc. Chính là để cho Thần Tôn chuyên dùng.
Mặc dù nói như vậy. Nhưng là tuyệt đại đa số Thần Tôn đều không có sở hữu Thiên Thần Binh.
Phải biết, mặc dù chỉ là hơn một bậc. Nhưng là mỗi một kiện Thiên Thần Binh đều mạnh hơn ngàn lần Địa Thần Binh. Cho nên Thiên Thần Binh có thể nói là vô giới bảo vật.
Doanh Thiên lắc đầu cười nói:"Một kiện tàn phế binh khí. Có thề làm nên cái gì trò trống".
Càn Khôn im lặng không nói gì. Hắn đang âm thầm tụ tập thần lực. Muốn lấy mạnh nhất, nhanh nhất công kích nhất kích tất sát.
Trên trực tế. Năm xưa kiện trường thương này là hắn trong một cái cổ lão bí cảnh mạo hiểm đạt được.
Lúc đó kiện trường thương này chính là hoàn hảo vô khuyết. Cùng hắn chinh chiến bao nhiêu năm. Giúp hắn giết vô số địch. Đáng tiếc, tại trận chiến kia. Hắn trọng thương chạy trốn. Cây trường thương này cũng bị đánh hỏng.
Mặc dù hiện tại uy năng so với lúc đầu không thề sánh được. Nhưng là vẫn không thề coi thường.
"Canh".
Càn Khôn lấy nhanh nhất tốc độ xuất thủ.
Trong tay hắn trường thương lấy tuyệt luân vô bỉ tốc độ. Trong nháy mắt xuyên qua không gian. Cơ hồ không có chút nào độ trễ đã chạm tới Doanh Thiên mi tâm. Ý đồ muốn đem hắn đầu lâu đánh xuyên.
Dưới nhanh như vậy tốc độ. Toàn bộ không gian trên đường đi của nó đều trở nên lệch vị trí.
Rốt cuộc. Đoạn trường thương kia là xuyên qua Doanh Thiên đầu lâu.
"Trúng sao". Bên dưới Chư Thần con mắt nhìn chằm chằm lên.
Chỉ tiếc là không có giống bọn hắn mong chờ. Tất nhiên không có cảnh Doanh Thiên rơi xuống.
Chỉ thấy mặc dù trường thương là xuyên qua hắn đầu lâu. Nhưng là hắn vẫn bình thản đứng đó.
Cái này để cho Càn Khôn con mắt không khỏi co lại.
Cho dù là bên dưới Chư Thần đều không rõ vì sao. Nhưng là hắn lại nhìn ra một chút manh mối.
Tại thời điểm trường thương xuyên qua kia. Doanh Thiên mặc dù đứng tại đó. Nhưng thực ra cũng không phải đứng đó.
Lúc ấy. Không gian có chút động.
Cái này là bởi vì Doanh Thiên quá nhanh. Cho dù là Càn Khôn xuất thủ nhanh cỡ nào. Nhưng là Doanh Thiên đều muốn nhanh hơn vạn lần.
Hắn nhẹ nhàng bước ra một bước. Bởi vì tốc độ quá nhanh, nhanh tới mức hắn không còn tồn tại ở đó.
Tại thời điểm hắn bước ra. Chính là bước xuyên qua thời gian. Cho nên mặc dù hắn là đứng đó. Nhưng là bản thân Doanh Thiên đã bước vêc tương lai một bước. Hình ảnh đó chính là tương lai.
Cái này để cho Càn Khôn trầm xuống. Hắn vẫn là đánh giá sai Doanh Thiên thực lực.
Doanh Thiên nhàn nhạt nói:"Chỉ có như vậy? ".
"Chưa đâu". Càn Khôn trầm giọng nói.
Từng đầu chân mệnh hiển hiện.
Càn Khôn đem chân mệnh bày ra. Sau đó điên cuồng kết hàng ngàn đạo ấn quyết.
Chỉ thấy Càn Khôn vậy mà có tới đầu Chân Mệnh. Cái này coi như thuộc hàng hiếm có.
Chỉ là Chân Mệnh của hắn bên trên đều xuất hiện từng đạo vết nứt. Tựa hồ như lúc nào cũng có thể tan vỡ. Hiển nhiên là di chứng còn lưu lại.
"Tình thế của ngươi hỏng bét như vậy. Thảo nào lại liều mạng ôm lấy chút hi vọng kia". Doanh Thiên lắc đầu.
Hiển nhiên tình trạng của Càn Khôn chính là hỏng bét vô cùng. Mà sống càng lâu càng là sợ chết. Vì mình mạng sống mà hắn chấp nhận liều một phen.
"Thương Huyết Thiên Đồ". Càn Khôn hét lớn.
Chỉ thấy trong tay hắn trường thương bạo phát ra hủy diệt khí tức. Sau đó sau lưng hắn một cái đỉnh thiên lập địa thân ảnh hiển hiện.
Đây là một cái cực kỳ to lớn hư ảnh chiến thần. Vị chiến thần này thân mặc hoàng kim chiến giáp. Tay cầm chính là song đầu trường thương. Ẩn ẩn từng tia đế hoàng uy áp xuất hiện.
"Chiêu này. Chính là một vị cổ lão Thần Đế lưu lại. Ta may mắn đạt được. Từ trước đến nay cũng chỉ dừng tới lần. Lần này chính là lần thứ . Liệu ngươi có thể đỡ hay không". Càn Khôn trầm giọng nói.
Trước mặt hư ảnh chiến thần khổng lồ kia. Doanh Thiên lộ ra cực kỳ nhỏ bé. Chính là cùng con kiến không khác gì nhau.
Nhưng là Doanh Thiên một mực bình thản. Không có chút nào sợ hãi nói:"Một chiêu này. Ngươi có thể phát ra mấy phần uy lực đâu".
"Rất nhanh ngươi sẽ biết". Càn Khôn quát.
Sau đó một màn xảy ra khiến cho Chư Thần bên dưới đều kinh hãi.
Chỉ thấy Càn Khôn vậy mà đem trong tay trường thương xuyên qua Chân Mệnh của mình. Trong chốc lát. Hắn đem toàn bộ đầu Chân Mệnh xâu lên trường thương.
Trên khuôn mặt hắn lộ ra thống khổ. Hiển nhiên làm như vậy khiến hắn chịu tổn thương vô cùng lớn.
"Điên rồi. Làm gì có ai tự đánh xuyên Chân Mệnh của mình như vậy, đây là đi tìm chết". Chư Thần nhao nhao phản ứng.
Chân Mệnh cùng sinh mạng liên quan chặt chẽ. Nếu là Chân Mệnh tổn thương. Hiển nhiên sẽ gây nên không thể tưởng tượng thương thế.
Rõ ràng Càn Khôn đây là dốc toàn bộ vốn liếng trong một chiêu này.