Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: DLinh – Beta: Chi
Tìm được cửa sinh giữa luồng tử, gặp đại nạn may mắn sống sót, bộ lạc Awash bắt đầu công cuộc định cư trên vùng đất mới.
Tất cả mọi người đều tràn trề hi vọng với cuộc sống tương lai.
Còn có thể sống sót qua trận thiên tai đáng sợ đó, giờ đây, hẳn hiếm có điều gì có thể quật ngã được bọn họ.
Nhưng mà, lý tưởng thì lúc nào cũng tươi đẹp, trong khi hiện thực lại như cú tát vào mặt.
Từ sinh vật đứng trên đỉnh nóc rơi xuống đáy, cảm giác về sự chênh lệch này quá lớn, ngày đầu tiên đi săn trở lại, bọn họ quả thực không thể tin vào mắt mình!
Khắp nơi đều là quái vật với thân hình khổng lồ không gì sánh được! Cho dù là con quái vật nhỏ nhất đi chăng nữa, cũng vẫn to gấp nhiều lần so với với hình thể trung bình của bọn họ!
“Sita, cô có thể gả đi được rồi –” môi run run, mất một lúc lâu, Fendi cuối cùng mới thốt ra một câu.
Vừa dứt lời, hắn liền bị Sita dẫm dưới lòng bàn chân.
Từ hành động này cũng cho thấy hôm nay mọi người cực kì cẩn trọng, căn cứ theo phương pháp bình thường của Sita, hễ có người dám lấy chuyện hôn nhân của cô ra chọc ngoáy, Sita nhất định sẽ không chút do dự đá hắn bay đến chân trời khác, nhưng hôm nay lại chỉ dẫm chân lên, còn phải chọn đúng bộ phận để dẫm, ngay cả miệng cũng phải chặn lại, tránh cho đối phương bị đau kêu thành tiếng sẽ quấy nhiễu đến đám quái vật đáng sợ kia.
Sita cẩn thận quan sát đám dã thú to lớn trước mắt.
Trời ạ —
Bọn chúng thoạt nhìn dáng dấp có phần tương tự với Black và White, rõ ràng có thể thấy bọn chúng đều cùng một “chủng tộc” — chúng chính là loài sinh vật mang tên “Khủng long” mà Cục Cưng vẫn thường nhắc tới. Cô vốn cho rằng nguyên hình papa của Black đã to lớn bậc nhất rồi, thế nhưng hôm nay cô gặp không phải chỉ một con quái thú to hơn papa Black thôi đâu.
Cổ của những con quái vật kia rất dài, chỉ riêng phần cổ thôi đã dài bằng toàn bộ phần thân của chúng — Sita chăm chú nhìn loại khủng long gần cô nhất, cũng là loài to lớn nhất.
Mấy con quái vật giống nhau như đúc chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nhẩn nha ăn cỏ bên đường. Nhìn thì giống như đang đi dạo thong thả, nhưng thật ra thì chúng đang canh phòng cực kì chặt chẽ, mỗi con khủng long đều đứng tại một vị trí trọng yếu, một con bước lên thì nhất định con đằng sau cũng sẽ bắt kịp, khoảng cách giữa bọn chúng luôn được duy trì nghiêm ngặt, ở phía bên trong được bảo vệ gắt gao bởi đội ngũ hộ vệ chính là những thành viên cốt lõi nhất.
“Con mồi” lớn thế này, thật sự thì chúng còn được coi là “con mồi” sao?
Trong phút giây đó, đầu Sita hoàn toàn trống rỗng.
Đúng lúc này, Black và White bắt tay vào hành động!
Hai con Kantus sắp trưởng thành biến trở về nguyên hình, nhảy từ trong rừng cây ra, chạy thẳng một mạch về phía mục tiêu! Mục tiêu của bọn họ chính xác là đám khủng long to lớn kia —
Đám khủng long vốn đang nhàn nhã ăn cỏ thoáng cái đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, ban đầu chúng còn có thể miễn cưỡng bỏ trốn theo đội hình, tuy nhiên Black và White hoàn toàn không chừa ra bất kì cơ hội tẩu thoát nào cho bọn chúng, hai con Kantus hợp tác ăn ý, rất nhanh sau đó họ đã làm rối loạn đội hình của con mồi, mục tiêu mà bọn họ nhắm trúng cuối cùng đã lạc đàn!
Kế tiếp, một người chịu trách nhiệm tiếp tục quấy rối, người còn lại thì tăng tốc, ngăn con mồi đang chạy trốn phía trước! Dừng ngay trước mặt con mồi, Black cắn cái đuôi của nó, ngay lúc ấy, White lao tới cắn cổ nó!
Toàn bộ quá trình săn bắn diễn ra trong khoảng thời gian cực kì ngắn, khép màn bằng cảnh tượng White cắn đứt cổ con mồi.
Con quái vật bị cắn kêu rên một hồi lâu rồi mới trút hơi thở cuối cùng, máu từ cổ nó nhỏ xuống nhuốm đỏ cả mặt đất.
Cuộc săn giết đầy bạo lực này đã làm chấn động từng người của bộ lạc Awash.
Việc săn bắn này hoàn toàn chỉ có “khủng long” mới đủ sức để thực hiện, trong một thế giới đâu đâu cũng toàn là khủng long thế này, bọn thật sự có thể làm được gì?
“Đây là Diplodocus, một loại khủng long ăn cỏ vô cùng lớn, chúng có thói quen sống thành bầy, phần đuôi chính là thứ vũ khí mạnh nhất của loài này.” Bất tri bất giác Black đã biến trở về hình người đi tới trước mặt mọi người.
() Lương long – Diplodocus
Sita chăm chú nhìn về phía người thanh niên đang đi về phía cô.
Đúng vậy… Trong vô thức, Black và White đã trở thành thanh niên. Thân hình bọn họ cao lớn, bắp thịt rắn chắc, rõ ràng lúc vừa tới còn lùn hơn mình, thế mà bây giờ còn cao hơn cô đến nửa cái đầu.
Sống cùng nhau đã lâu, Sita không dám nói mình là người hiểu rõ bọn họ nhất — thậm chí ngay cả nguyên hình còn không biết, làm sao dám bảo mình hiểu rõ đối phương cơ chứ?
Nhưng mà, Sita tự thấy mình là người hiểu rõ hình người của họ nhất trong cả bộ lạc.
Chỉ nhìn thoáng qua, Sita liền nhận ra được Black đang thể hiện quan tâm lại có chút dè dặt.
Trong mắt người thanh niên còn ẩn chứa sự lo lắng không giấu được.
Là đang lo mình gặp bọn họ dùng nguyên hình đi săn sẽ sợ hãi sao?
Hay là… lo đám bô lão của bộ lạc Awash không thể thích nghi với phương pháp săn bắn mới?
Chắn hẳn là cả hai rồi…
Tuy rằng vóc dáng của cả Black và White đều cao lớn thêm, nhưng bọn họ lại chẳng thay đổi chút nào.
Bọn họ vẫn là những đứa trẻ ngoan được bộ lạc Awash dạy dỗ bồi dưỡng nên, luôn luôn chăm sóc quan tâm đến người khác.
Nhìn Black vững vàng đứng trước mặt mình, Sita cười một tiếng sảng khoái, đập tay lên vai Black.
“Trước đây chúng tôi còn lo lắng các cậu sinh hoạt ở chỗ này không thoải mái, nào ngờ các cậu bây giờ đã trở nên lợi hại như thế này ~”
Thấy được nụ cười của Sita, trong mắt Black thoáng hiện lên sự yên tâm: May quá! Sita không sợ bọn họ!
“Cơm tối hôm nay chúng ta sẽ ăn con Diplodocus này nhé? Chúng ta có thể về — ”
Black cố gắng thuyết phục Sita trở về cùng bọn họ.
Với hắn, việc chia sẻ con mồi với mọi người trong bộ lạc là chuyện vô cùng hiển nhiên.
Tuy chưa nói ra, nhưng hắn vĩnh viễn không bao giờ quên được quãng thời gian ở bộ lạc Awash. Hắn mãi mãi khắc ghi lúc mới đặt chân tới bộ lạc Awash, hang ở kiên cố, lửa đốt ấm áp, còn có cơm canh nóng hổi!
Khi đó là thời điểm nguy hiểm nhất của cả nhà bọn họ. Hắn và White đều đang thay lông, răng của White còn bị gãy mấy cái, khi ấy, nếu cứ tiếp tục ở bên ngoài, đừng nói tới chuyện nuôi con, phỏng chừng ngay cả chính bọn họ cũng sớm sẽ chết giữa mùa đông ngoài kia.
Không ít Kantus non đều chết như thế, đây là chuyện sau khi gặp lại ba bọn họ mới được nói cho nghe.
Đối với Kantus non, thay lông, thay răng là thời kì nguy hiểm nhất, không có Kantus cha chăm sóc, con non trăm phần trăm sẽ chết vào lúc này.
Mà bọn họ lại may mắn đi theo Ames tới bộ lạc Awash.
Mọi người đón nhận hắn, cho hắn và White còn có hai đứa nhỏ cái ăn chỗ ở.
Còn dạy cho bọn họ cách đi săn.
Bộ lạc Awash chính là gia đình thứ hai của bọn họ.
Ban đầu vì sợ nguy hiểm nên không biến trở về hình người, càng về sau, phần nhiều là lo lắng mọi người sợ hãi nên không biến trở về.
Trong lòng Black vẫn luôn mong muốn có thể tiếp tục chung sống với mọi người ở bộ lạc Awash, cả White cũng có chung suy nghĩ như thế.
Bọn họ đã thương lượng xong, nếu mọi người trong bộ lạc Awash không có cách nào săn bắn, đồ ăn sẽ do hai người bọn họ chịu trách nhiệm.
Ai ngờ, đề nghị này ngay lập tức bị bác bỏ.
“Không được –” Sita xua xua tay với hắn, “Bộ lạc đã qui định: Cùng nhau hưởng con mồi. Nếu như hôm nay thực sự không săn được con mồi khác, tự nhiên chỉ có thể ăn con Diploducus kia của cậu, có điều chúng tôi còn chưa đi săn đâu ~ làm sao cậu biết là chúng tôi không thể cơ chứ?”
“Đừng quên, kĩ năng săn mồi của cậu và White ban đầu là do ai dạy chứ?”
Sita liếc mắt gian xảo nhìn hắn.
Mọi người bắt đầu hô hào, kéo Black và White vào hàng ngũ đòi truyền thụ kinh nghiệm, cãi nhau ầm ĩ một hồi đã khôi phục lại bầu không khí như xưa.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Mạnh Cửu Chiêu – vẫn luôn núp sau lưng papa rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Tại thế giới của cậu, mọi người đều sống trong một vòng tròn luẩn quẩn.
Mỗi tầng lớp giai cấp đều có một vòng tròn riêng, bọn họ sẽ không quan hệ qua lại với những người thuộc vòng tròn phía trên hoặc phía dưới mình. Người trước là do không thể với tới, người sau là bởi khinh thường chẳng muốn đoái hoài. Tại thế giới cậu ở lúc ban đầu, cho dù Black và White có lợi hại hơn đi chăng nữa cũng chỉ là săn được nhiều hơn người khác mà thôi, mà kể cả khi có sự chênh lệch, cái nhận lại không có gì ngoài sự kính trọng của nhiều người và việc trở nên khác biệt, nhưng mà ngày hôm nay ——
Sự khác biệt của bọn họ đã đổi từ “săn nhiều” và “săn ít” trở thành “săn nhiều” và “không săn được”.
Sự khác biệt này thật sự vô cùng vi diệu.
Mạnh Cửu Chiêu hiểu rất rõ mấy ngày nay hai người papa trẻ tuổi của mình đang rối rắm điều gì. Thành thật mà nói, cậu cũng rất yêu quý mọi người ở bộ lạc Awash, nếu như có thể, cậu vẫn muốn tiếp tục cùng chung sống với mọi người.
Thế nhưng, đến một ngày mọi người trong bộ lạc Awash phát hiện ra sự khác biệt này, khi đó từ kính trọng sẽ sinh ra e sợ bọn họ, lúc đó, mọi người thật sự còn có thể chung sống cùng nhau hay sao?
Hơn nữa, cho dù mọi người trong bộ lạc Awash nguyện ý chấp nhận ý tốt của Black và White, cùng nhau chia sẻ con mồi với bọn họ, thì rồi rằng mối quan hệ như thế sẽ kéo dài được bao lâu.
Chỉ có một bên chấp nhận bỏ công sức và trả giá hoàn toàn không phải là một kế hoạch lâu dài.
Ngày hôm nay, tinh thần của mọi người trong bộ lạc đã nhanh chóng phấn khởi trở lại, bọn họ vui vẻ tiếp nhận chuyện đồng bạn sẽ cung cấp thức ăn cho mình, đồng thời cũng không buông bỏ việc tự bản thân mình nỗ lực kiếm thức ăn, tự thân tự lực cố gắng, đấy mới là cách tốt nhất để có một mối quan hệ bình đẳng.
Mạnh Cửu Chiêu rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Chiếp ——” đứng bên cạnh cậu, gà con Louis cũng bày ra bộ dáng thở phào nhẹ nhõm.
Hai đứa trẻ cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu một hồi lâu, rồi lại hớn hở chạy theo những người khác.
Hôm nay, con mồi đầu tiên mà bộ lạc Awash săn được tại thế giới mới —— một con Acanthopholis() đã chính thức ngã xuống.
() Cức Giáp long – Acanthopholis
Một con Diplodocus dài hơn hai mươi mét và một con Acanthopholis bảy mét, mọi người trong bộ lạc có được một bữa thịt nướng thơm phức để chia sẻ cùng nhau.
Tuy rằng thế giới đã thay đổi, tuy rằng thế giới mới gian nan vất vả, nhưng rốt cuộc tất cả mọi người của bộ lạc Awash lại có thể ở chung một chỗ, bọn họ vẫn được tiếp tục chia sẻ với nhau bữa sớm bữa tối, cùng nhau truyền thụ những kinh nghiệm săn bắt, tuy rằng nguy hiểm luôn rình rập khắp bốn phía tại thế giới xa lạ này, thế nhưng tất cả mọi người đều hết sức thỏa mãn.
Dưới sự bố trí của thủ lĩnh Sall, bọn họ khôi phục lại lịch trình làm việc và nghỉ ngơi ban đầu, ngoại trừ việc mỗi ngày tổ chức săn bắn tập thể bên ngoài một lần ra, bọn họ còn chia thành các tiểu đội nhỏ gồm mấy người một, giống như việc thăm dò đại lục Cinnamon trước kia, bọn họ luân phiên đi thu thập tư liệu về con mồi, thăm dò hoàn cảnh xung quanh, trong thời gian ngắn nhất, bọn họ đã có thể thích ứng với thế giới đáng sợ này.
Cũng chẳng bao lâu sau, bọn họ thậm chí còn am hiểu sự phân bố con mồi và cấu tạo địa hình xung quanh hơn cả Mãnh.
“Sức một người là có hạn, nhưng chúng ta là một tập thể, hoảng hốt ban đầu chỉ do bỡ ngỡ với hoàn cảnh xa lạ, chỉ cần chinh phục được sự xa lạ này, chúng ta sẽ chế ngự được sự sợ hãi.” —— Sall nói.