Edit: DLinh – Beta: Chi
Bọn cậu lại tiếp tục di chuyển, khoảng cách không tính là xa nhưng lớp băng bỗng dày lên bất ngờ, dày tới mức đào mãi cũng không tìm thấy mặt đất, tất cả thực vật cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi.
Chợt nảy ra một ý nghĩ, Mạnh Cửu Chiêu không cho các Kantus chạy loạn nữa, bắt chúng lại tháo tất cả túi xuống, buộc đống túi lại với nhau, Mạnh Cửu Chiêu biến đống túi thành một sợi dây dài, đầu trước sợi dây buộc vào chân Louis còn đoạn cuối buộc vào chân trước bên phải của Tiểu Hoa.
“Bước đi cẩn thận một chút, một khi phát hiện chỗ nào không hợp lí, lập tức cắn sợi dây bằng túi.” Nhìn vẻ mặt mơ màng của đám Kantus, Mạnh Cửu Chiêu không thể không tụ tập chúng lại một chỗ, giải thích tường tận cách dùng “sợi dây”.
Mạnh Cửu Chiêu xếp đám Kantus thành một hàng dài, sau đó nắm bên trái “sợi dây” từ từ bước đi.
Thấy Mạnh Cửu Chiêu dè dặt như thế, đám Kantus cũng nghiêm túc hẳn ra.
Chỉ có điều, một đám Kantus đứng xếp hàng nghiêm chỉnh, bám vào một sợi dây hình thù kì quái, nắm tay nhau bước đi… trông sao cũng thấy buồn cười.
 ̄▽ ̄
Không có một loài thực vật nào, Mạnh Cửu Chiêu lo lắng cân nhắc tới một khả năng: có lẽ, bọn cậu hiện giờ đã rời khỏi đất liền, sắp bước lên trên một tảng băng. Có điều, kể cả cứ coi như đó là tảng băng đi chăng nữa, nhưng dưới thời tiết quanh năm giá rét một cách kì lạ, trên bề mặt băng nhất định sẽ sản sinh ra một loài thực vật, đằng này mặt băng chẳng xuất hiện lấy một ngọn cỏ, Mạnh Cửu Chiêu nghi ngờ, có khi nào đây là một mặt sông, thậm chí, còn có thể là đã ra ngoài khơi.
Bất kể là phương án nào, nói chung, nhất định phải cẩn thận tuyệt đối.
Bây giờ Mạnh Cửu Chiêu chỉ muốn mau chóng rời khỏi chỗ hoang vắng kì dị này, có quỷ mới biết chỗ này có thức ăn hay không, còn có thể đào băng tìm thức ăn như đợt trước không à?
Hay là cứ quên đi ~
Cũng may ngày hôm qua bọn cậu may mắn phát hiện ra thi thể một con Triceptor, tuy thịt già dai nhách ăn chán muốn chết nhưng ưu điểm ở chỗ khổ người to lớn, từng đứa Kantus ở đây đều được ăn no, bọn cậu còn khoảng nửa ngày để thoát ra khỏi chỗ này, bằng không… Mạnh Cửu Chiêu đến lúc đó đành nghĩ cách khác.
Trọng lượng cơ thể Mạnh Cửu Chiêu nhẹ nhất nên cậu đi vượt lên đằng trước, Louis đi ngay bên cậu, nhỡ đâu có chuyện gì thì ít ra Louis còn có thể bay lên trời, những con Kantus khác theo thứ tự lần lượt đi đằng sau cậu, bọn chúng cẩn thận dò dẫm bước đi.
Mọi chuyện suôn sẻ hơn Mạnh Cửu Chiêu tưởng tượng nhiều, bọn cậu đã đi được nửa ngày, đến bây giờ vẫn chưa phát sinh nguy hiểm gì.
Quan sát thấy lớp băng chỗ này có vẻ chắc chắn.
Trong lòng Mạnh Cửu Chiêu nghĩ có lẽ nên để mọi người nghỉ ngơi một chút.
Nhưng nguy hiểm lại cứ nhằm lúc này mà tới ——
Ngay lúc Mạnh Cửu Chiêu đang định leo lên người Louis nghỉ ngơi, sau lưng bọn cậu đột nhiên truyền tới âm thanh vang dội.
Rắc rắc ——
Rắc rắc rắc rắc!
Đây… đây là âm thanh của băng rạn!
Hoảng sợ, Mạnh Cửu Chiêu hoang mang quay về phía sau nhìn ——
Đằng sau toàn đội, mặt băng vốn bằng phẳng bất thình lình xuất hiện một vết nứt! Vết nứt vốn dĩ không lớn lắm nhưng ngày càng lan rộng ra, chẳng bao lâu sau, diện tích xung quanh vết nứt đã lên lớn tới mười mấy mét ——
“Đừng hoảng! Cầm chắc sợi dây, mọi người từ từ bước sang bên tôi!! Ngộ nhỡ có rơi xuống cũng không được gấp, cắn sợi dây thật chắc vào, sau đó cũng đừng ngọ nguậy, chúng tôi ở trên sẽ cố gắng kéo các cậu lên —— ”
Giống như khi chết đuối không được giãy dụa liều lĩnh, tình huống hiện giờ, nếu như muốn bảo toàn tính mạng, việc đầu tiên phải làm là cố gắng hết sức thả lỏng hành động của mình, giảm thiểu năng lượng tiêu hao xuống mức thấp nhất, biết đâu có thể nước sẽ kết băng lại lần nữa, nhờ thế, khả năng sống sót mới càng cao.
Theo khẩu lệnh của Mạnh Cửu Chiêu, tất cả Kantus đều bình tĩnh trở lại, chân trước cẩn thận nắm chắc “sợi dây”, bọn chúng từ từ tiến từng bước.
Một đứa, hai đứa, ba đứa… Mạnh Cửu Chiêu kiểm kê quân số, những con Kantus cuối hàng cũng sắp đi tới trước mặt rồi, đợi tới khi bọn chúng qua đây, coi như đã vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất ——
Nhưng ngay lúc Tiểu Hoa đang dè dặt nhấc chân, chuyện bất ngờ đột nhiên xảy ra ——
Tốc độ nứt của mặt băng bỗng nhiên gia tăng vượt quá tốc độ của bọn họ, lớp băng dưới chân rắc một tiếng rồi nứt vỡ, Tiểu Hoa không đề phòng liền rơi xuống hầm băng!
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tiểu Hoa còn chưa kịp cắn chắc sợi dây bên cạnh. May thay Alan phản ứng kịp thời, ngay khi Tiểu Hoa rơi xuống, nó vội vàng cắn chắc sợi dây nhảy theo.
Dòng nước bên dưới cực kì buốt giá, trong giây phút rơi vào nước, Alan cảm thấy cơ thể đã không thuộc về mình. Tuy nhiên được cái nó rất khỏe, cố gắng mở mắt ra dưới nước, ngay lập tức nó tìm thấy bóng dáng của Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa rõ ràng rất sợ, nhưng không hiểu vì sợ đến choáng váng, hay cậu ta nhớ đến lời Mạnh Cửu Chiêu nói trước đó về cách xử trí khi rơi xuống, cậu chàng không dám nhúc nhích, chỉ giương hai mắt lên nhìn, lúc thấy Alan, ánh mắt mới hồi phục sức sống.
Ngậm sợi dây, Alan gắng sức bơi gần về phía Tiểu Hoa, chân trước của Kantus quá ngắn, không cách nào với ra bắt được, miệng còn phải ngậm dây, không thể quay ra cắn, Alan nhanh trí chuyển mình, quay cái đuôi to to ra phía Tiểu Hoa.
Ú ớ một hồi, Tiểu Hoa cắn được cái đuôi của nó.
Kế đó, hai con Kantus cùng không nhúc nhích.
A Trọc từng bảo, giả dụ có rơi xuống nước cũng không được hoảng loạn, không được giãy dụa, phải đợi đồng bạn kéo bọn chúng lên.
Bọn chúng yên lặng chờ đợi.
Trong quá trình chờ đợi, mắt bọn chúng rốt cuộc cũng thích ứng được với bóng tối dưới nước, khi thấy rõ quang cảnh xung quanh, trong phút chốc, mặt Tiểu Hoa hiện lên vẻ kinh sợ.
Đây là ——
Đồng bạn cũng không để bọn chúng đợi quá lâu, ngậm chặt túi trong miệng, sau đó, Alan miệng cắn dây túi, Tiểu Hoa cắn đuôi Alan, móc thành một dải, bọn chúng được đồng bạn trên bờ kéo lên.
“Hai người… nặng chết đi được…” Thở ra đằng tai, Jojo oán trách.
Tiếng nó im bặt khi thấy Tiểu Hoa.
Kantus rơi xuống nước chỉ có hai con, nhưng bọn chúng lại kéo lên được tận ba con.
Con Kantus thứ ba chỉ là một thi thể.
“Phía bên dưới có rất nhiều Kantus.” Được đồng bạn vây quanh dùng thân nhiệt sưởi ấm, Tiểu Hoa rốt cuộc cũng lấy lại độ ấm, có lại sức lực, nó bắt đầu lắp bắp kể lại những điều mình vừa thấy.
“Đã chết! Bọn họ đều đã qua đời! Thần sắc rất đáng sợ ——” chắc hẳn do nghĩ tới cảnh khi ấy, Tiểu Hoa rụt cả người lại.
Khó khăn lắm mới làm quen được với bóng tối, ngay khi quay sang nhìn ngắm xung quanh lại bắt gặp hơn mười thi thể đồng loại mình, thật sự là không thể có cảnh tượng nào đáng sợ hơn!
Hơn chục đồng loại cùng nhìn về phía mình há miệng, mắt mở to.
Trong mắt các chủng tộc khác, đây là nét mặt cực kì đáng sợ, nhưng thân là người cùng tộc, Tiểu Hoa ngay lập tức hiểu ra ý nghĩa ẩn sau dáng vẻ ấy: Bọn họ đang kêu cứu ——
Ngay khi ấy, sợi dây cứu mạng bắt đầu được kéo lên chậm rãi, cũng không biết lấy đâu ra sức, dùng móng vuốt kẹp lấy một con Kantus, trong đầu trống rỗng, Tiểu Hoa được kéo lên.
Thân thể run rẩy đứng trước mặt Mạnh Cửu Chiêu, Mạnh Cửu Chiêu xoa xoa cậu một lúc lâu, Tiểu Hoa khó khăn lắm mới bình phục từ trong cơn hoảng hốt sau khi được kéo lên.
“… Chắc là toàn bộ một đội Kantus bị rơi xuống.” Sờ sờ cái đầu của Tiểu Hoa, nhìn cậu ta không run rẩy nữa, Mạnh Cửu Chiêu lúc này mới lên tiếng.
Có thể giải thích như thế này, băng ở chỗ này rất dày, nhưng có một phần lại cực mỏng, rất dễ nứt, chỉ cần đặt chân lên liền rơi xuống.
Chỗ này trước đó chắn chắn đã có người đi qua.
Vùng đất này không tồn tại các sinh vật khác, đi qua chỗ này hầu như toàn là Kantus vị thành niên trên đường đi tìm bạn đời. Đám Kantus này không có bất kì ý niệm nào về trận hình, bọn chúng chỉ biết chạy như ong vỡ tổ, vì thế, tất cả cùng thất trận rơi xuống.
Trước khi chết cố gắng vùng vẫy, cuối cùng, chết đuối, chết rét.
Mặt băng lại một lần nữa kết trở lại, che lấp nơi chôn thân, mãi tới khi có một đội Kantus khác đi qua chỗ mặt băng bọn chúng đã từng đi.
Thi thể con Kantus ấy cuối cùng vẫn được cả bọn đẩy trở về dưới lớp băng.
Một con khủng long ở trên bờ, không có nơi chôn cất sẽ cô đơn hơn khi được ở cùng các bạn mình.
Một lần nữa, đám Kantus cảm thấy mình thật may mắn.
Vì thế, Mạnh Cửu Chiêu và Louis vừa ngồi xuống lại bị liếm lấy liếm để mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu tiên là bị Tiểu Hoa liếm, sau đó Alan cũng chạy ra liếm hai người bọn họ một cái, tiếp theo, tất cả Kantus đều chạy tới cống tặng chút nước miếng, đám nhóc này liếm xong liền bỏ chạy, chẳng nói chẳng rằng lấy một câu!
Qua một lúc lâu, Mạnh Cửu Chiêu mới hiểu được đây là phương thức cảm ơn đặc biệt của đám Kantus con: “Liếm yêu”.
Được rồi, khi còn bé sống giữa một đám Kantus, Mạnh Cửu Chiêu đã biết về việc này, khi đó, thấy một con gà con mập mạp lanh lợi chạy nhào vào lòng cha, liếm liếm yêu cha mình, trông mới đáng yêu làm sao!
Lúc ấy, Mạnh Cửu Chiêu mơ ước cũng sẽ được một con Kantus con chạy tới thực hiện nghi thức dâng tặng nụ hôn như thế. Nhưng hôm nay khi đã đạt được…
Tại sao…
Lại cứ cảm thấy không giống tưởng tượng chút nào vậy?
Nước miếng của bọn Tiểu Hoa vừa ướt vừa khô, gió rét thổi ngang qua người Mạnh Cửu Chiêu, rét thật.
Tuy nhiên, chuyện của Mạnh Cửu Chiêu cũng không hoàn toàn là chuyện sợ bóng sợ gió.
Do lo lắng nếu cứ ở mãi chỗ này sẽ gặp chuyện không hay, bọn cậu nhanh chóng rời khỏi vùng đất này, mãi tới khi Mạnh Cửu Chiêu ra hiệu bảo mọi người có thể nghỉ ngơi, đám Kantus này mới đặt mông ngồi xuống, yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Lo lắng việc đóng băng, Mạnh Cửu Chiêu bảo mọi người đem tháo sợi dây làm từ túi ra, trải xuống bên dưới, ngày hôm nay bọn cậu còn phải nhờ vào mấy tấm da này để tránh rét qua ngày đó ~
Vừa lúc ấy, có con Kantus giũ ra từ trong túi của mình ra một vật thể lạ.
“Cá!”
Chuyện là lúc trước, Mạnh Cửu Chiêu bảo mọi người thả túi xuống cứu Tiểu Hoa và Alan, không nghĩ tới túi lại có thêm công dụng trở thành lưới bắt cá, nhờ thế mà mò được một con cá!
Còn là một chú cá rất béo nữa ~ vừa nhìn đã thấy ngon miệng rồi ~
Trong khoảng thời gian tiếp theo, không đợi Mạnh Cửu Chiêu nhắc, tất cả Kantus đều phấn khích lật túi của mình ra tìm ~
Tuy không đảm bảo túi nào cũng có cá, nhưng bọn cậu cũng thu hoạch được không ít.
Vì thế, theo dự định, đám Kantus sắp tới sẽ chẳng có gì bỏ bụng nào ngờ ngược lại, bọn chúng lại được thưởng thức thịt cá ngon nhất cuộc đời.
Chuyện này khiến bọn nó nảy ra một ý tưởng, từ đó về sau, mỗi ngày bọn nó đều đục một lỗ trên mặt băng, sau đó thả túi xuống, tuy không đủ ăn no nhưng không đến mức chết đói.
Túi papa đưa cho mình, quả nhiên có nhiều ý nghĩa sâu xa —— tối hôm đó, miệng vừa nhai món cá mỹ vị nơi biển sâu, Mạnh Cửu Chiêu lại lần nữa nhớ các papa.
Túi đeo vô cùng tiện lợi, vừa bọc được đuôi, vừa làm chăn đắp, đến giờ, còn có thể dùng để bắt cá… Papa, các người thật đáng được vinh danh!
Lúc này, Black và White:
Tìm kiếm một hồi trong hang vẫn không thấy đồ, White chạy ra hỏi bạn đời của mình, “Thân ái, cái túi mua hàng trước đấy anh làm đâu rồi? Sắp tới ngày trao đổi hàng hóa của bộ lạc, chúng ta có thể phải mang về rất nhiều đồ đó.”
Black im lặng.
Mãi một lúc sau, hắn mới mở miệng.
“Cái túi ấy em đựng hành lí cho Louis và Cục Cưng rồi, không có túi chuẩn bị trước, đành phải dùng cái ấy…”
Nhắc tới con, đôi chồng chồng lại bắt đầu ủ rũ, ôm đầu khóc nức nở một lúc lâu, Black mới lau nước mắt.
“Con chúng ta nhất định sẽ tìm được đường trở về.”
“Ừ! Nhất định là thế, anh còn lén bỏ áo len từ lông của em vào bên trong.”
“Ừ! Em cũng lén bỏ poo poo của ba vào nữa!”
Sau khi đối chiếu những thứ lén lút bỏ vào, Black và White mới phát hiện nhân lúc người kia không chú ý, bọn họ đã bỏ vào trong túi của các con không ít đồ hay ho.
Nhiều thứ “mùi vị” nồng nàn như thế, các con nhất định có thể tìm được đường trở về!
Nhờ thế, hai con Kantus mới vui vẻ trở lại.
Nên, sự thật chứng tỏ Mạnh Cửu Chiêu đã nghĩ xa quá, cậu đi ra ngoài, các papa chỉ thuận tay chuẩn bị ít đồ thôi, bên trong còn chứa cả đống thứ thú vị đang đợi cậu khám phá.