Edit: Nhiên Nhiên Vi Vũ (PKDB)
Beta: Mimi, Ame
May mà Ames còn nhớ rõ những cái hố đã đào lúc trước.
Dắt theo một đám Utahraptor bám sát sau mông, nó chạy như điên về khu vực đã đào bẫy rập!
Bọn Utahraptor không mảy may nghi ngờ, cứ thế bám riết lấy nó —
Á—
Con chạy ở đầu hàng đã trúng chiêu!
Thụt chân một cái, con quái ngã mạnh xuống cái hố đầu tiên. Hố mà Ames đào có kích thước tương đương với thân thể nó, chi trước yếu ớt không thể giúp ích gì trong trường hợp này, vì thế con khủng long bị giam cầm điên cuồng dùng chân sau đạp lên mặt đất. Thế nhưng tất cả chỉ là phí công, bẫy của Ames quá sâu, nó hoàn toàn không thể nhảy ra được!
Hai con Utahraptor kế tiếp lần lượt ngã vào hai cái hố liền nhau. Chỉ có con truy đuổi sau cùng nhìn thấy tình thế không ổn cho nên không dám tiếp tục đuổi theo nữa, mà rống hai tiếng với đồng bọn đang đau khổ gào thét ở trong hố. Cuối cùng nó chạy trốn.
Sau khi sống sót qua đại nạn, Ames hổn hển thở dốc một hồi.
Lát sau, hơi thở của nó rốt cuộc cũng bình ổn lại. Nó ngẩng đầu nhìn về phía xa, kế tiếp lại vì cảm nhận được xúc cảm mềm mại khi lông mao dán sát vào lưng mình mà đột ngột quay đầu. Ngay sau đó, nó thấy thỏ ba ba và thỏ anh trai đã ở ngay bên cạnh.
“Con không việc gì.” Ames nhẹ nhàng vuốt lông của ba ba và anh trai.
“Chúng ta cùng nhìn lại thành quả của mình một chút nào.” Không quên con mồi vừa bẫy được, Ames thật cẩn thận đến gần một trong số những cái hố ở trên mặt đất. Con Utahraptor to lớn bị giam bên dưới hố phát hiện Ames đang tiến lại càng lúc càng gần, lập tức rống lên một tiếng đầy giận dữ, há cái miệng toàn là răng nanh sắc nhọn để trực tiếp đối diện với Ames.
“!” Ames nhũn chân, thân mình đổ về phía sau, không khỏi ngã ngồi xuống bên cạnh hố.
“Thật là đáng sợ…” Trống ngực đập thình thịch, nó run rẩy từng hồi, toàn thân nổi hết da gà da vịt. Nhưng rất nhanh nó phát hiện, thân thể mình không ngừng run rẩy, hoàn toàn không phải do trận chạy chối chết vừa nãy gây nên, mà bởi một cảm giác hưng phấn rất mơ hồ.
“Vậy mà chúng ta lại có thể bắt được con mồi bự như thế!” Ames kích động nói, “Hơn nữa, những ba con –”
“Quả nhiên bọn Black nói thật, đám quái vậy kia không hề khó săn một chút nào!” Thành công bắt được con mồi khiến cho Ames tự tin hơn không ít. Sau khi xác định những cái hố này đủ sâu, con mồi sẽ không dễ dàng nhảy ra được, Ames mới phát hiện một vấn đề:
“Ơ kìa? Black và White đâu rồi?”
Không có bọn họ mà chỉ dựa vào bản thân mình thì làm sao có thể làm thịt mấy con mồi này được nha! Vừa vui sướng chúc mừng thành quả mới gặt hái được, Ames lại lập tức lâm vào u sầu do chính thành quả này tạo ra.
Đúng vào lúc ấy, nó nhìn thấy Black và White đang từ một chỗ không xa đi tới. Dưới ánh mặt trời, bọn họ tựa như hai chấm đen nho nhỏ, mà ở đằng sau còn kéo theo một chấm đen lớn hơn.
Ames vội vã vẫy vẫy tay chạy tới.
“Chỉ bắt được một con…” White ra hiệu bảo Black tự mình kéo con mồi rồi dùng giọng điệu có phần uể oải, nói với Ames một câu như thế.
“Không sao~” Ames cong cong khóe miệng, giống như đang tiết lộ một bí mật động trời mà nhỏ giọng thì thầm, “À… Tôi bắt được ba con nha!”
Ames đắc ý dạt dào chỉ cho bọn họ ba con Utahraptor bị nhốt bên trong bẫy rập. Trong nháy mắt nhìn thấy đám quái vật xui xẻo không thể động đậy dưới hố… Black và White lại cảm thấy hình tượng của Ames dường như cao lớn vĩ đại thêm.
Bên mình phải cần hai người mới bắt được một con, mà Ames chỉ có một mình lại có thể bắt những ba con, thật là lợi hại!
Kiếm được thịt rồi, còn phải chế biến thành món ăn.
Bởi vì White phụ trách trông coi con mồi, cho nên Black và Ames cùng đi hái trái cây ở khu vực xung quanh. Thời điểm nguyên liệu nấu ăn đầy đủ cũng là lúc tất cả mọi người đều đói bụng rồi, thế là bọn họ liền nướng hai con Utahraptor.
Quả thật Ames cực kỳ thành thạo việc nướng thịt! Dùng nước quả và cỏ crunch bôi qua loa lên bề mặt, sau đó nó đem nướng đều cả hai mặt trái – phải của miếng thịt. Dưới tình huống không có gia vị, thế nhưng thịt nướng lên lại có hương vị rất giống thịt dê xiên que mà kiếp trước Mạnh Cửu Chiêu từng được ăn!
“Chẳng biết đám quái vật kia lớn lên như thế nào mà thịt lại cứng như vậy nữa!” Ames một bên dùng sức nhai thịt Utahraptor, một bên tranh thủ bình luận mấy câu, “May mà trước kia tôi đã từng xử lý một loại thịt tương tự, chứ nếu để người khác làm, phỏng chừng thịt nướng rồi mà nhai vẫn có thể rụng răng!”
Mạnh Cửu Chiêu liên tục gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhai nhai những miếng thịt Black nhét tới. Càng lúc cậu càng cảm thấy, đầu bếp của bộ lạc Awash thực sự cần phải đổi người.
Nhưng mà, một con thỏ nhỏ lại am hiểu cách xử lý thịt như vầy, ngẫm lại cũng quỷ dị quá đi.
Nhìn vào bộ dáng ăn như hổ đói Mạnh Cửu Chiêu và Louis, Ames ra vẻ đại gia, hào phóng đưa thịt nướng của mình qua cho bọn cậu.
“Thích thì ăn nhiều một chút, về sau tôi sẽ tiếp tục bắt Utahraptor cho đám nhóc các cậu ăn! Nhiều thì không có! Nhưng đảm bảo đủ!”
Mạnh Cửu Chiêu bày tỏ: Khi Ames nói những lời này, nhìn qua thật sự là cường hãn, bá đạo, lãnh khốc và tràn đầy khí thế.
Tóm lại, hôm nay cứ tiếp tục khiến nó vui vẻ thêm chút đi.
Tổng cộng có bốn con Utahraptor, hai con đã bị bọn họ ăn sạch, còn lại hai con thì bị Black và White lôi từ cạm bẫy ra rồi cắt cổ. Thời điểm dùng bữa, bọn họ đã thương lượng với Ames, Utahraptor ăn không hết thì sẽ mang về bộ lạc, coi như lương thực dự trữ cho tất cả mọi người.
Trời sắp sáng rồi, bọn họ đã tranh thủ đêm tối để mò mẫm ra ngoài, vì thế cho nên phải trở về sớm một chút.
Ăn no uống đủ, cũng mang theo đủ cỏ crunch cho ba ba và anh trai, Ames bắt đầu lên đường quay về bộ lạc. Chỉ là lá gan to ra vì bức ép lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, dọc đường nó lo lắng bồn chồn không gì sánh được, mãi đến khi nhìn thấy một đống hang ổ của bộ lạc, tim nó mới từ cổ họng trượt về vị trí ban đầu.
Đem thi thể hai con Utahraptor bỏ vào phòng bếp của Carat, bọn họ liền trở về hang ổ của mình. Sau khi nhóm một đống lửa nhỏ, các thành viên của hai gia đình mới có được một giấc ngủ ngon.
Không một ai phát hiện hai gia đình nhỏ này đã biến mất vào tối qua.
Ngày hôm sau, vẫn được phân vào tổ đi hái trái cây như lúc trước, Black và White hái về tất cả những trái quả và thực vật có thể ăn ở khu vực xung quanh bộ lạc. Thế nhưng nơi này vốn đã bị đóng băng cho nên đất đai rất cằn cối, sau vài ngày hái liên tục, thực vật có thể ăn cũng dần dần ít đi. Thân là những người vừa được đánh chén một bữa lớn – Black và White không cảm thấy có vấn đề gì. Kantus ăn một bữa nhưng sẽ tiêu hóa rất lâu. Hôm qua bọn họ đã hấp thu đầy đủ dinh dưỡng rồi, vì thế có thể chống đỡ được mấy ngày.
Nhưng bọn Sita thì lại hơi hơi lo lắng.
Khi tổ đi săn trở về bộ lạc, nỗi lo lắng này lại càng tăng thêm.
Hôm nay nhóm thợ săn chỉ mang về một con cá heo trắng ().
() Cá heo trắng: kỳ thực con này không phải cá heo màu trắng, mà là con chim cánh cụt, nhưng người ở mành đại lục trong không biết, chỉ thấy nó màu trắng béo như heo và bơi dưới nước nên gọi là ‘cá heo trắng’. Chap sau, bé Chiêu sẽ nhận diện đc nó.
“Cả ngày không gặp được một con mồi nào, phải mạo hiểm đi sang bên kia dòng sông băng, Sall mới bắt được cái thứ này ở trong nước.” Andy nhíu mày, chẳng biết là vì không buộc kín phần bụng trước khi xuống nước hay vì nguyên nhân nào khác mà hiện tại bụng hắn lại không được thoải mái lắm.
“Gừ!” Sall gầm nhẹ một tiếng.
“Sall nói, cá heo trắng để cho bọn trẻ con ăn, trước hết chúng ta ăn tạm trái cây đi!” Feendi phụ trách phiên dịch lại lời thủ lĩnh.
“Nhưng mà… Hôm nay trái cây hái được cũng rất ít…” Sita nói ra chỗ khó khăn.
Sall rơi vào trầm mặc.
Ngay lúc bọn họ đang suy nghĩ đối sách, cách đó không xa lại truyền đến mùi cái gì đó cháy khét quen thuộc cực kỳ.
“Carat! Để ý nồi kìa, lại khê cái gì rồi…” Như một phản xạ có điều kiện, Sita lập tức quát lên với Carat, đợi cho đến khi quát xong cô mới phát hiện ra: phòng bếp đã sớm trống rỗng, lượng thực phẩm duy nhất đang ở ngay trước mặt cô đây, vậy thì Carat đang nấu cái gì?!
Chẳng lẽ tài nấu ăn của Carat đã tiến bộ đến mức nước cũng có thể nấu thành thức ăn được?
Trong tuyệt vọng Sita đã nghĩ như thế. Sau đó cô lại nhìn về phía nhà bếp của Carat, lúc này mới phát hiện: cái nơi mà tất cả thành viên bộ lạc vẫn tụ tập để dùng bữa mọi ngày, thế nhưng lại xuất hiện mấy cái nồi to. Cảnh tượng như thế chỉ khi săn được thật nhiều con mồi cô mới bắt gặp, mà cũng đã rất lâu chưa được nhìn thấy rồi. Mấy hôm nay thực phẩm bọn họ kiếm được càng ngày càng ít, một cái nồi cũng chẳng thể nấu đầy, hiện tại là sao đây?
Komachi – một giống cái tộc sói chạy tới chỗ bọn họ, cười cười bảo, “Mất hồn cái gì? Chuẩn bị đi ăn cơm thôi.”
“Hả?” Sita sửng sốt trong chốc lát, nhưng mà mọi người xung quanh đều vội vội vàng vàng, cho nên cô cũng chỉ đành mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi mà đi theo.
Có lẽ là Carat đã đem rất cả nồi ra đây, bảy cái đều đang sôi ùng ục, khí nóng tỏa ra khiến cho tuyết ở chung quanh tan chảy không ít. Có điều cái dấu hiệu có thể được ăn no này đã làm tâm tình tất cả thành viên bộ lạc trở nên tốt đẹp hơn. Mọi người đều lộ ra vẻ mặt mong chờ, đợi Carat tuyên bố bữa ăn bắt đầu.
“Được rồi, có thể ăn.” Carat nếm thử một chút, sau đó giương đôi mắt vô hồn tuyên bố bữa cơm chính thức bắt đầu. Gần như ngay tại thời điểm hắn dứt lời, mọi người liền ùa tới, nhanh tay lẹ mắt vây quanh một cái nồi bất kỳ rồi hung hăng vớt thịt lên!
“Ế!” Mặc dù có chút buồn bực, nhưng mà có thịt không ăn thì đúng là kẻ ngu, tuy Fendi đến trễ nhất, nhưng lại là người mò thịt nhanh nhất. Hắn nhanh chóng lao tới vớt một miếng xương còn dính chút thịt ở đầu, vô cùng phấn chấn mà gặm, sau đó —
“Răng của tôi —” Ôm lấy quai hàm, Fendi ai oán kêu lên một tiếng, nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn không buông tha cho phần thịt đang ngậm ở trong miệng. Dùng một tay xoa xoa khớp hàm, tay còn lại đỡ lấy miếng thịt thiếu chút nữa bị rớt ra ngoài, hắn cau mày, kiên nhẫn gặm gặm khối thịt hiếm khi mới có được.
Có trời mới biết hắn đã nhai cỏ mấy ngày rồi, nếu còn tiếp tục như vậy chắc hắn sẽ biến thành tuần lộc mất thôi!
“Cứng quá! Không biết Carat lấy lương thực dự trữ ở đâu, cứng đến độ này, cũng chẳng hiểu hắn đã rã đông cẩn thận hay chưa nữa…” Sita cũng vớt một miếng thịt lên và bắt đầu ăn. Cô cẩn thận chừa lại thịt cho Black, White và Ames, lúc những thành viên khác tranh cướp thịt, ba người này vẫn luôn đứng ở bên cạnh, có điều, với thân thể nhỏ bé của bọn họ thì có thể tranh được với ai!
“Black, nào, mau tới đây ăn!” Sita nhiệt tình quan tâm đến gia đình Black, thuận tiện cũng gắp một miếng thịt cho thủ lĩnh của bộ lạc.
Sall nhìn miếng thịt Sita để trước mặt mình, cả nửa ngày mới thử cắn một miếng. Đúng như Fendi nói, miếng thịt này cực kỳ cứng, với tư cách một thợ săn nhiều năm kinh nghiệm, Sall đã ăn hầu hết các loại thịt ở quanh đây, nhưng cảm giác mà loại thịt này mang lại… vô cùng xa lạ..
Song, chung quy có đồ ăn vẫn là chuyện tốt. Nhìn vào bộ dáng còn chưa ăn no nhưng cũng không lấy thêm thực phẩm của Fendi, hắn liền lặng lẽ đưa hết chỗ thịt chưa ăn cho đối phương, sau đó đặt con cá heo trắng vừa săn về vào tay Sita.
“Gừ!” Đây là đồ ăn cho trẻ em.
“Đã biết!” Tiếp nhận con cá heo trắng, Sita nhìn theo bóng dáng lặng lẽ rời đi của Sall. Mà hắn cũng không đi xa, chẳng qua là tới gần ranh giới bộ lạc, lẳng lặng nằm xuống tự gánh vác trách nhiệm của một vệ binh.
Sita cũng không ăn hết thức ăn của mình mà đem phần thịt quý giá còn lại cho đứa em trai Holstein. Sau đó, để ý thấy mấy em bé của bộ lạc đã sắp gặm hết thực phẩm cố định, cô dứt khoát vác con cá heo trắng lên vai, lại xách thêm một cái nồi rỗng chỉ còn sót một chút nước thịt, rời đi. Cô quyết định nấu một ít thức ăn dành cho bọn trẻ.
Cứ thế, Sita đi tới một chỗ không xa, việc mà cô phải làm bây giờ chính là đổ hết nước trong nồi đi, sau đó nấu thêm một nồi nước mới với con cá heo trắng này.
Trong lúc ngâm nga mấy tiếng, tầm mắt cô lơ đễnh nhìn xuống chiếc nồi, nước trong nồi càng ngày càng ít, đồ vật dưới đáy cũng theo đó mà chậm rãi lộ ra.
“A a a a a a!!!!!” Lúc vật thể dưới đáy nồi hoàn toàn hiển hiện trước mắt, tiếng hát véo von trong miệng Sita lập tức ngưng bặt, thay vào đó là tiếng hét thảm thiết của cô!