Nguyên Thủy Tái Lai

quyển 2 chương 73

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Dlinh

Beta: Mimi

Ngày hôm qua, đám giống cái vì để tiếp cận Sita mà phải đến sạp hàng bộ lạc Awash mua rất nhiều thịt khô, mà trong thế giới thú nhân, thói quen hoang phí hoàn toàn không thể chấp nhận được, nếu đã mang đồ vật ra trao đổi, vậy nhất định phải tận dụng triệt để thứ được đổi về.

Do đó, sau khi trao đổi xong các cô nàng liền quay về thưởng thức những miếng thịt khô thoạt nhìn có màu sắc quỷ dị ấy.

Thật sự là khó ăn vô cùng —— sau khi nếm miếng đầu tiên, gần như tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy. Hương vị vừa đắng lại vừa chát, khiến người ta phải nghi ngờ thứ này rốt cuộc có ăn được hay không. Vì để xóa tan hương vị kì lạ trong miệng, không ít người đã lấy nước ra uống ngay lập tức.

Thế nhưng, thời điểm hương vị kì lạ được hòa tan, dư vị còn sót lại chỉ thoang thoảng, lại trở thành một thứ mùi vị vừa quen vừa lạ.

Mà đây cũng là thời khắc để chứng kiến uy lực của tiền tài.

Rốt cuộc, một giống cái trắng trẻo – xinh đẹp – giàu có của bộ lạc nào đó chép miệng mấy cái, rồi trợn tròn con mắt. “… Là vị mặn…. Đây là đá muối! Thế mà lại có đá muối!”

Chỉ một lời đã đánh thẳng vào điểm mấu chốt, tất cả thú nhân có mặt ở đó đều sợ đến ngây người!

Điều này, sao có thể?

Có người lập tức lấy đá muối ra, nhất thời chẳng ai nghĩ đến việc tiết kiệm nữa cả, các cô ấy nghiêm túc liếm hai cái, sau đó ngỡ ngàng nhận ra hương vị vừa ăn đúng thực là vị muối!

Đá muối rất quý giá, chẳng mấy ai có khả năng sở hữu một lượng muối ăn lớn đến như vậy, đó cũng là lí do vì sao phần lớn mọi người không thể nhận ra được vị muối có nồng độ đậm đặc cao. Mà giống cái ‘con nhà giàu’ phát hiện vị mặn trong thịt khô đầu tiên kia cũng bởi nhà cô có khá nhiều đá muối, bình thường ăn gì đều cho thêm một chút vị mặn vào, do đó mới có thể phát hiện ra!

“Cái này, đống thịt khô này là dùng đá muối để làm ra sao?” Một giống cái trừng mắt nhìn chằm chằm miếng thịt khô ở trong tay, lại nhìn sang phần của những người khác. Sau khi thận trọng cắt một miếng thịt khô nho nhỏ, cô liền đun một nồi nước rồi thả miếng thịt vào trong. Không đợi nồi nước đun sôi, cô đã bưng nồi lên uống một ngụm.

“Thực sự là muối! Đống thịt khô đó có lượng muối nhiều hơn cả đá muối của chúng ta!”

Buổi tối ngày hôm đó, chỉ cần bộ lạc nào có người mua được thịt khô của Carat cũng đều ầm ĩ sôi trào! Chỉ một lát thịt nhỏ cũng có thể nấu ra một bát nước muối lớn, hơn thế nữa, theo lời những người may mắn được ăn phần thịt còn sót lại sau khi luộc thì, thịt khô nấu chín có hương vị thực ngon!

Giá thành rẻ hơn so với đá muối rất nhiều! ← Có người dùng một sọt da lông liền đổi được một phần thịt!

Vị mặn đậm hơn so với đá muối! ← Chỉ cần đun một lát thịt nhỏ cũng thu được một nồi nước muối đủ cho cả một bộ lạc dùng trong hai ngày trời!

Hương vị ăn ngon hơn hẳn so với đá muối! ← Lời này đúng là vô nghĩa! Bạn đã từng thấy ai ăn một tảng đá chưa?

Vì mong muốn bổ sung lượng muối, ở thời điểm đá muối thạch quá khan hiếm rất nhiều bộ lạc còn đem cả đất sét chứa muối ra mà liếm, đất còn có thể ăn, thế thì thứ thịt khô kinh khủng Carat có là gì đâu!?

Và thế là, ngay buổi tối ngày hôm đó, người của tất cả các bộ lạc đều không tài nào ngủ ngon giấc, trời còn chưa sáng, đã kéo nhau chạy tới chỗ bày hàng của bộ lạc Awash. Các thú nhân giống cái vẫn nhớ rất rõ ~ trong sạp hàng của bộ lạc Awash không còn nhiều thịt khô, vậy nên tất cả người ở chỗ này vào hôm nay đều là đối thủ cạnh tranh hết!

Không chỉ là đối thủ cạnh tranh trong việc mua muối, mà còn là đối thủ cạnh tranh trong chuyện tìm chồng!

Phát hiện thịt khô đúng thật là dùng đá muối để ướp, Sita ở trong mắt các giống cái này lại càng xuất chúng hơn, chỉ trong nháy mắt cô đã biến thành một đấng lang quân toàn thân đầy muối!

Thịt khô của Carat bỗng nhiên bán chạy, thú nhân bộ lạc Awash đều sợ đến ngây người. Bọn họ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Thịt rất nhanh được trao đổi hết không còn một miếng, so với ngày hôm qua, một phần thịt càng đổi được nhiều thứ tốt hơn, tính đến bây giờ, bọn họ đã có ba mươi con dê, năm mươi con bò, ngoài ra còn có đủ các loại đồ vật linh tinh khác.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?” Sita buồn bực, đống thịt càng lúc càng được bán nhanh hơn, “Đừng chen lấn! Đừng xô đẩy!”

Nhìn đám giống cái đông đúc còn đang muốn chen lấn xông lên, Sita cảm thấy, không biết có phải mình bị ảo giác hay không mà hình như hôm nay cô bị người sờ soạng rất nhiều lần, đặc biệt là ngực và mông. Đang tiếc xung quanh toàn là giống cái, chắc hẳn chỉ là mọi người chen chúc tranh nhau mua hàng dữ dội quá nên đụng phải thôi nhỉ?

Mãi cho đến khi ——

“Sita! Tôi phải gả cho anh! Tôi sẽ sinh cho anh một bé voi ma mút ——” Một tiếng kêu phá trời vang lên, Sita giật mình kinh hãi.

“Sinh cái đầu cô ấy! Bà đây là giống cái —–” Nhất thời hiểu được chuyện gì đang âm thầm diễn ra, Sita đùng đùng nổi giận, cảm thấy hai ngày nay mọi nỗ lực của mình đều là uổng phí. Cô thế nhưng bị người hiểu nhầm thành giống đực, thảo nào chẳng có giống đực này tới gần bắt chuyện với cô hết!

“Bây giờ sẽ bắt đầu thực hiện đạo luật mới, thịt khô sẽ chỉ trao đổi cho giống đực, loại hình tôi yêu thích chính là thân hình cao lớn cơ ngực nở nang cùng phần mông cong vểnh, ai có điều kiện phù hợp thì mau mau tới đây đi!” Và cứ thế, Sita lập tức trở thành người nguyên thủy đầu tiên lợi dụng của công để làm việc tư.

Giấc mộng được gả vào nhà giàu của toàn bộ giống cái trong nháy mắt liền vỡ vụn!

Mà với giống đực …..

“Cưới cô ấy … thì cả đời không lo thiếu muối ăn….” Một giống đực thân hình cao lớn ngực nở mông cong thì thầm cùng với đồng bạn của mình.

“Đúng vậy.” Một giống đực khác cũng cao lớn ngực nở mông cong bình tĩnh đáp lại.

“Vậy anh muốn kết hôn với cô ấy không?” Giống đực thứ nhất tiếp tục nhỏ giọng hỏi.

“… Tôi thà cả đời không có muối ăn.” Đồng bạn của hắn nói chắc như đinh đóng cột.

Vì vậy, việc trao đổi hàng hóa liền tiến hành vô cùng có trật tự.

Toàn bộ thịt khô của Carat đều được bán hết, sau cùng chỉ còn dư lại cái đầu lâu của con Carcharodontosaurus mà thôi. Tuy rằng nó có hơi kinh khủng nhưng cũng chẳng ngăn được đám người xung quanh, cuối cùng cái đầu này được một người đàn ông thuộc bộ lạc nào đó dùng da thú trùm lên rồi vác đi.

Và thế là, tất cả hàng hóa đem bán của bộ lạc Awash đều được thanh lí toàn bộ vào ngày thứ hai của phiên chợ, bởi vì không muốn lãng phí năm ngày còn lại, các thú nhân giống cái quyết định tự do đi dạo xung quanh.

Mỗi người trong bộ lạc, chẳng phân biệt lớn hay nhỏ, Sita đều phát cho hai miếng thịt, đây là phần cô lén giữ lại.

“Mỗi người đều được đi mua những thứ mà mình thích.”

Louis cũng nhận được hai miếng thịt, thế nhưng việc đầu tiên hắn làm chính là chạy tới chỗ Mạnh Cửu Chiêu, chúi chúi cái đầu về phía trước, ý bảo cậu lấy hai miếng thịt trong miệng hắn ra.

Việc này sao mà giống giao nộp lương thưởng thế không biết chứ?

“Sặc —- tôi giúp cậu lấy ra rồi.”

Mạnh Cửu Chiêu chẳng mất bao nhiêu thời gian liền hiểu lí do khiến thịt khô bỗng nhiên bán chạy — thịt khô = muối nén!

Có điều, không biết Carat bỏ đã vào chỗ này bao nhiêu đá muối mà chỉ cần liếm qua một chút đã khiến người ta mắc ói đến chết rồi. Cầm miếng thịt nhét vào bên trong túi xách, Mạnh Cửu Chiêu tiện tay lấy một miếng da ra lau miệng cho Louis.

Sau đó chính là thời gian một nhà bốn người cùng đi mua sắm.

White tò mò nhìn khắp xung quanh, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy cái nơi người ta gọi là phiên chợ. Kể từ lúc sạp hàng của bộ lạc Awash buôn bán phát đạt, rất nhiều bộ lạc khác cũng thi nhau mở hàng, bởi thế hàng hóa trong phiên chợ vô cùng phong phú, mỗi bộ lạc lại có một loại đồ vật khác nhau, có cả những thứ mới lạ mà bọn hắn chưa bao giờ bắt gặp. Khác với bạn đời của mình, Black kín đáo hơn nhiều lắm, Mạnh Cửu Chiêu phải dựa vào tần suất Black ngoái đầu quan sát mới biết hiện tại vị ba ba này của mình cũng đang vô cùng kích động ———

“Cục Cưng, sạp hàng đằng kia có thứ gì có hình thù thú vị lắm, con có muốn qua xem một chút không? Được rồi, ba ba mang con qua đó nhé!”

Black bế Mạnh Cửu Chiêu lên, xoa xoa phần tóc ngu ngốc dựng lên của con mình, dứt lời liền vội vàng ôm cậu chạy về hướng quầy hàng.

Mạnh Cửu Chiêu được hắn ôm vào lòng thì chẳng biết nói gì: Muốn đi thì cứ đi đi ~ không cần phải nói là con muốn đi đâu. Ài, rụt rè mất tự nhiên như thế, Black nhất định là hậu duệ của một vị quý tộc Kantus.

Ba con Kantus + một con người rất nhanh đã đến phía trước gian hàng.

Cái làm Mạnh Cửu Chiêu ngạc nhiên chính là quầy hàng này lại bán đồ chơi trẻ em!

Trên sạp hàng bày rất nhiều những quả cầu tròn bằng da, thoạt nhìn khá giống trái bóng cao su, kích cỡ có thể lớn hơn so với trái banh đá bình thường. Mạnh Cửu Chiêu tò mò chọc chọc một một tý, liền phát hiện bên trong không phải là rỗng ruột, thế nhưng chẳng biết chủ hàng đã cho cái gì vào trong mà quả bóng lại rất có tính đàn hồi.

“Đây… chính là đồ chơi cho trẻ em. Nó có thể được ném đi rất xa, trẻ nhỏ đều thích chơi cả.” Mọi người ở đây, chủ yếu là trao đổi những vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày, đồ ăn thức uống cùng đá muối mới là thứ được quan tâm hàng đầu, mấy cái tỉ như đồ chơi trẻ em này nọ quả thực không dễ bán buôn!

Thì ra hai ngày qua đều không có lấy một người ghé vào sạp hàng này, hôm nay rốt cuộc cũng có một vị khách, chủ quầy ban đầu còn bị vẻ ngoài của Black và White làm cho lóa mắt, tuy nhiên sau đó hắn lập tức thanh tỉnh trở lại, bắt đầu giới thiệu sản phẩm của mình.

Giống như trẻ con ở Trái Đất đến một độ tuổi nhất định sẽ thích chơi xếp hình, thú nhân còn non ở nơi đây đến một tuổi nào đó sẽ thích việc chơi đùa đá sút đồ vật. Hiện tại những lúc không có việc làm Louis cũng thích đá mấy thứ linh tinh, hắn sẽ sút vào một viên đá ở ven đường sau đó lại lon ton chạy tới rồi vui vẻ đá viên đá đó trở về. Ban đầu Mạnh Cửu Chiêu còn tưởng đây là bản năng xây tổ bộc phát của Kantus, thế nhưng rất nhanh sau đó cậu liền nhận ra: chẳng qua là Louis vui đùa với mấy hòn đá đó mà thôi ==//

Không chỉ Louis, ngay cả Black và White thỉnh thoảng cũng có loại hành động như vậy. Mạnh Cửu Chiêu không thể không nghi ngờ, phải chăng bóng đá là trò chơi yêu thích của chủng tộc Kantus, thảo nào kiếp trước phong trào đá bóng lại thịnh hành trên toàn vũ trụ đến thế.

Nghĩ tới đây, Mạnh Cửu Chiêu không khỏi ngẩng đầu nhìn hai vị ba ba nhà mình.

囧: Quả nhiên là thế!

Nhìn thấy trái banh, đôi mắt của Black và White đều tỏa sáng lấp lánh: “Nhìn thật là thích quá đi!” —– Trên mặt của bọn họ rõ ràng đang hiện lên mấy chữ này đấy.

“Chiếp ~~~~~” Louis cũng trắng trợn biểu lộ sự yêu thích của mình.

Có cửa làm ăn! Chủ sạp lập tức quấn lấy bọn họ, bắt đầu giới thiệu giá cả. Song cái giá hắn đưa ra tuyệt đối không rẻ một chút nào. Bởi vì đã được Mạnh Cửu Chiêu khai thông đầu óc, ba tên Kantus đều có những hiểu biết sơ bộ về giá cả, tính toán một lúc thì Black bỗng nhiên trở nên do dự.

Hắn và White liếc nhìn nhau một cái.

“… Chúng ta… không cần!”

Thời điểm Black nói ra lời này, ngay cả Mạnh Cửu Chiêu cũng thấy được sự buồn bã chán nản ẩn chứa bên trong.

“Hôm nay, trước hết phải mua quần áo cho Cục Cưng và Louis, hai ngày vừa rồi, em thấy đám nhỏ của các bộ lạc khác ăn mặc rất dễ nhìn~”

Mấy ngày nay Black và White đã gặp được rất nhiều thú con của các bộ lạc khác, cũng thấy đủ loại quần áo làm bằng da thú ở trên người bọn chúng, đám đứa nhỏ kia ăn mặc nhìn mới linh hoạt và tràn trề sức sống làm sao! Y phục của bọn chúng chia làm hai phần trên và dưới, trong đó phần dưới được gọi là quần, quần có thể che chắn “chim chim” cùng ‘trứng trứng’. Đứa nhóc nhà bọn hắn quá ít lông, khi chơi đùa ở bên ngoài thường xuyên xước xát chân tay này nọ, thỉnh thoảng còn ảnh hưởng tới cả bộ phận đặc biệt bên trên. Mỗi lần chứng kiến, hai vị ba ba đều đau lòng đến chết đi được (mà hết lần này tới lần khác Cục Cưng đều nghiêm cấm không cho bọn họ liếm liếm cái vị trí kia 囧), điều này khiến cho Black và White không thể không động tâm trước cái thứ gọi là quần nọ!

Toàn bộ thịt khô phải giữ lại để mua quần cho Cục Cưng và Louis ← Đây là chuyện mà hai vị ba ba đã thương lượng xong từ hôm qua.

Mạnh Cửu Chiêu ngẩn người, trong phút chốc liền hiểu rõ suy nghĩ của hai ba ba nhà mình, vì thế cầm lòng chẳng đặng mà rơm rớm nước mặt.

Phắc – lại làm cho cậu cảm động rồi!

Rõ ràng bản thân hai người bọn hắn vẫn còn là hai đứa trẻ, hiểu chuyện như thế để làm cái khỉ gì nhaaaaaa!

Nhận được sự yêu thương của hai vị ba ba suốt một quãng thời gian dài, lòng dạ Mạnh Cửu Chiêu bất tri bất giác thay đổi từng chút một. Cậu thực sự cho rằng mình là con non của hai Kantus này, vì thế có thể lăn qua lăn lại làm nũng mà không cảm thấy ngại ngùng một chút nào.

Nhưng mà thỉnh thoảng nhìn thấy hai ba ba không coi trọng bản thân, chỉ để tâm đến con cái, Mạnh Cửu Chiêu cũng sẽ có cảm giác đau lòng, nhịn không được mà nảy sinh cảm giác muốn yêu thương hai tên Kantus ngốc nghếch này.

Hiện giờ, Mạnh Cửu Chiêu chính là đang không nhịn được.

Tự vả cho mình một cái, sau đó cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Jina và Bora lúc khóc nhè, Mạnh Cửu Chiêu cứng ngắc nằm vật ra mặt đất, ra sức mà lăn lộn.

(囧 ← mời nhìn thử biểu cảm của tác giả đại nhân và quần chúng vây xem)

“Không đâu! Không muốn mặc quần đâu! Con muốn bóng da cơ! Con chỉ muốn bóng da thôi cơ!” Những cục đá trên mặt đất khiến da đầu cậu có chút đau, nhưng hết lần này tới lần khác cậu vẫn không dừng lại, một bên khóc một bên lăn lộn đủ các kiểu, quả thực chơi đến chính mình cũng cảm thấy phi thường xấu hổ!

Thế đó, chỉ vì mấy quả bóng da, tâm hồn già nua năm có lẻ của Mạnh Cửu Chiêu đã triệt để đánh rớt chút liêm sỉ cuối cùng.

Tác giả có lời muốn nói: Dường như tác giả đại nhân nghe được thanh âm vỡ nát của một thứ gì đó….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio