Từ trong cơn đau như búa bổ truyền lại Minh Vũ cố gắng mở đôi mắt mình ra, thế nhưng cố đến mấy vẫn không được, hắn nhớ hắn đang đi bộ trên đường thì bỗng nhiên từ trên không trung có một vật gì đập vào đầu hắn, khiến cho hắn choáng váng cả đầu óc. Tuy trong lúc đó hắn vẫn còn có thể cảm nhận được xung quanh, nhưng sau đó là một cơn buồn ngủ ập đến, hắn không nhịn được mà buôn bỏ ý thức của mình chìm vào trong giấc ngủ.
Và giờ đây hắn đã lấy lại ý thức, thế nhưng cho dù hắn cố gắn như thế nào nhưng hắn vẫn không thể mở mắt ra được. thế nhưng các giác quan của hắn vẫn cảm nhận được mọi sự vật.
Hắn có thể nghe được những âm thanh của nhân loại xem kẽ của dã thú, đặc biệt là từ mũi hắn truyền vào những mùi vị thật là khác lạ, có mùi của khói lửa, mùi của thịt nướng lẫn mùi hôi thối thoang thoảng truyền trong không khí.
Và điều đặc biệt khiến hắn càng thêm khó chịu chính là hắn đang nằm trên một đống rơm và bên trong có không ít bọ khiến cho toàn thân hắn ngứa ngáy không thể chịu được.
Đang lúc dùng giác quan cảm nhận mọi sực vật xung quanh, thì bỗn chốc hắn cảm nhận được thên thể mình đang được nâng lên, sau đó có một vật gì đó đự vào trong khoang miệng hắn. chốc lát sau một chất lỏng, không phải nói đúng hơn là máu đang không ngừng chảy vào trong khoang miệng hắn, một cỗ cảm giác tanh tưởi tràn ngập trong miệng hắn, sau đó xông thẳng lên tận não. Một cỗ cảm giác buồn nôn mãnh liệt dân lên.
Lúc này cơ thể không thể cử động được của hắn lại giống như có lại bản năng, hắn liền vận sức mà vùng lên, nôn ra hết những thứ gì có trong miệng.
Hắn không ngừng ho khan, lúc này hắn chưa kịp hoàn hồn thì, đập vào mắt hắn là một điều cực kỳ khủng bố đang diễn ra trước mặt hắn.
Trước mặt hắn là một tên dã nhân râu ria đầu tóc xồm xoàng, trên người hắn chỉ có một cái khố làm bằng da thú, ngực để trần lộ ra những vết sẹo khủng bố, hơn nữa trên cổ hắn còn đeo một cái sương sọ to bằng cái nắm tay, không biết là xương của loài vật gì.
Phía sau tên này có hơn tên dã nhân khác, già trẻ lớn bé đều có, đám dã nhân kia đang tụ tập xung quanh một đống lửa lớn, dường như là đang ăn uống.
Chưa biết khoai môn gì ra sao thì bỗng nhiên một cơn đau khủng bố tràn ngập đầu hắn, khiến hắn phải hét thảm một tiếng, toàn thân không ngừng co giật.
Thế nhưng sau khi cơn đau qua đi thì trong óc hắn lại tràn ngập ký ức về một tên thiếu nhi nhỏ tuổi người dã nhân.
Hắn Minh Vũ đang trọng sinh vào một cái thân thể dã nhân người cổ đại. cha cái dã nhân này là ai, hắn không biết, còn mẹ hắn thì đã chết vào sáng nay khi đang tìm kiếm thức ăn trong rừng thì bị một con sói nanh kiếm cắn chết, hắn may mắn được Klu cứu sống.
Trong cái trí nhớ rất ít ỏi của đứa nhóc dã nhân này thì nơi đây chính là một cái thời đại nguyên thủy, nơi mà loài người có thực lực vô cùng nhõ bé, luôn phải sống trong sợ hại bỡi các loại hung thú và các bộ lạc con người khác.
Bộ lạc hắn đang ở chính là một cái cỡ nhỏ bộ lại có hơn người, trong đó chỉ có là nam có thể tham gia sắn bắn, còn lại là phụ nữ, trẻ con và người già. Thực lực kém vô cùng, hơn nữa vị trí bộ lạc cũng là cực kỳ không thuận lợi cho việc tìm kiếm thức ăn, nhưng lại gần nguồn nước, nên bộ lại mới đóng tại đây mãi không đi.
Bộ lạc hắn mang tên là Đá Lớn bở vì trên cái hang này có một viên đá to cực đại hơn nữa vô cùng bằng phảng giống như có một ai đó đã cắt phiến đá lớn thành một cái mặt phảng cự đại.
Xung quanh bộ lạc đá lớn còn có hơn cái bộ lạc khác, bao gồm Lửa Bộ Lạc, Cây Bộ Lạc, Khô bộ lạc, Nanh Bộ Lạc và Đá bộ lạc. trong đó Đá Lớn bộ lại là nhỏ yếu nhất, mạnh mẽ nhất là Đá bộ lạc.
Đá bộ lạc mạnh mẽ nhất là bởi vì nơi trú đóng của bọn chúng có một mỏ muối, mà muối là thứ quan trong trong thời đại nguyên thủy này, nhờ có muối mà Đá bộ lạc có thể trao đổi được nhiều thứ ăn lẩn là nhân khẩu. chính vì vậy đá bộ lạc không ngừng lớn mạnh.
Còn Đá Lớn bộ lạc thì nhân khẩu không những ít mà còn không có tài nguyên lương thực để phát triển, nên đã yếu nay càng lụng bại hơn.
Nhìn thấy Minh Vũ phun ra máu tươi, trong lòng Klu rỉ máu, đây là máu, máu uống vào sẽ khỏe mạnh. Vậy mà tên này lại phun ra, thật là lãng phí. Trong lòng Klu vô cùng tiếc nuối.
Hôm nay hắn cùng các chiến sĩ đi săn mãi mới được một con chuột lớn, mới có thứ này cho tên nhóc con này uống, vậy mà hắn lại phun ra. Klu lầm bầm cái gì đó sau đó đi về phía đống lửa nói gì đó với một cái dã nhân già nhất ngồi tại vị trí cao nhất trong hang.
Thì ra cái vị dã nhân già nhất kia chính là Vu của Đá Lớn bộ lạc. lão khẽ nhìn quan Minh Vũ một cái rồi phân phó gì đó. Tiếp sau đó Klu mang đến cho Minh Vũ một cái đùi trước của một con gì đó, tuy đã được nướng chín thế nhưng mùi vị thật là nhạt nhẻo.
Minh Vũ cố gắn định thần lại, sau đó tiếp nhận miếng thịt nướng kia. Hắn cũng không có ăn vội mà suy nghĩ bước tiếp theo mình sẽ làm gì.
Hắn là một tên thanh niên sống tại thế kỷ , nhà làm nông, sau khi tốt nghiệp cấp thì trực tiếp lên thành phố học đại học với một giấc mơ thay đổi một cái nghề khác, hắn không muống giống như cha mẹ mình làm một cái nông dân, suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời.
Thế nhưng sau khi tốt nghiệp thì mọi mơ mộng của hắn đã bị tan vỡ vì sự thực quá là tàn khốc, trong lúc có ý định trở về làm nông thì biến cố lớn sảy ra.
Hắn không những làm nông mà còn làm những việc khủng khiếp hơn thế nữa. hắn phải làm mọi cách để sinh tồn trong cái thế giới nguyên thủy đầy hung hiểm này.
Mà trong thời đại này, thứ quý giá nhất chính là thực phẩm, chỉ cần có thực phẩm, thì có tất cả trong tay.
Theo như trí nhớ còn sót lại. thì nơi này một năm có mùa. Hiện tại bây giờ là gần cuối mùa thu, là thời gian để thu thập thức ăn dự trữ cho mùa đông khắc nghiệt.
Minh Vũ khẽ cắn răng, trực tiếp ăn ngấu nghiến cái miếng thịt dở tệ kia vào miệng, hắn phải quyết chí sống thật tốt tại cái vùng đất nguyên thủy này. Có thực mới dực được đạo, hắn thật không tin, với một kẻ mang kiến thức nhân loại thể kỷ lại không sống sót được tại nơi này thì đây là một điều vô cùng nhục nhã.
Bóng đêm tràng ngập trong không trung, bộ lạc Đá lớn chìm trong giấc ngủ, cả hang động chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe thoang thoảng tiếng hít thở cũng như là tiếng rên rĩ trong bóng đêm. Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm khi ánh bình minh ló dạng thì một ngày mới của bộ lạc Đá Lớn lại bắt đầu, sau khi ăn sáng mọi người trong bộ lạc bắt đầu công việc. nhóm thợ săn do Klu dẫn đầu đi vào trong rừng sâu tìm kiếm con mồi. các phụ nhân cùng mấy người già thì đi xung quanh bắt đầu hái lượm, mấy đứa nhỏ cũng đi theo nhặt về không ít thứ.
Trong hang đá lúc này chỉ còn Vu và Minh Vũ, vì ngày hôm qua hắn trong lúc trốn chạy nên đã bị thương nên cần được tịnh dưỡng nên không cần ra ngoài làm việc. thế nhưng hắn cũng không có ngồi yên một chỗ mà hắn phải khám phá xung quanh, xem thử có gì có thể tận dụng được.
Cái bộ lạc này thật là nghèo nàn, thức ăn chính là thịt trừ dã thú, ngoài ra còn có các loại hạt, quả,. Và công cụ chính là dao đá, rìu đá. Nói cách khác, đây chính là thời kỳ đồ đá sơ khai của loài người.
Hắn lên cái thên xác còn đau khắp cơ thể bước ra khỏi cái hang tràn ngập mùi khó ngửi.
Cửa hang là một có lỗ nhỏ rộng chừng nữa mét, thông ra bên ngoài, được chắn bằng một hòn đá lớn. khi lê lết ra được khỏi hang thì đập vào mắt hắn là một cái khung cảnh hùng vĩ, xung quanh là một mãng núi trong trùng điệp, tiếng chim kêu, vượng hú vang vọng.
Vị trí hang động khá cao, nên hắn có được tầm nhìn rộng lớn. hắn dựa theo con đường mòn bước xuống phía dưới.
Nơi trú ẩn của bộ lạc Đá Lớn có vị thế khá là hoàn hảo, một mặt dựa vào sườn núi, một mặt là một cái đồng cỏ lớn, còn có một dòng suối chảy qua, địa thế không những tốt cho việt tìm kiếm thứ ăn mà còn gần nguồn nước. thế nhưng hắn lại không biết tại sao bộ lạc đá lớn lại nhỏ yếu đến như thế.
Từ trên cao nhìn xuống hắn có thể nhìn thấy không ít đứa nhỏ cùng phụ nữa đang đào cái gì đó, cùng bắt giun dế trên đồng đỏ đang dần ngã sang màu vàng kia.
Trong lúc hắn đang quan sát xung quanh, thì bất ngờ có một bàn tay khô quắt vổ lên hai hắn. Minh Vũ bổng giật mình, nhưng sau đó định thần lại, vì người vỗ vai hắn là Vu.
Vu có một vị trí vô cùng quan trọng trong bộ lạc Đá Lớn, lão có một thân hình già khọm, thân gầy như que củi, trên tay cầm một cây quải trượng bằng xương trắng hếu.
“ ngươi! Đừng đau buồn! ngươi Trưởng thành! Giết sói! trả thù!” vu lắp bắp nói ra những từ lạ lùng, nhưng hắn có thề hiểu được Vu đang an ủi hắn.
Minh Vũ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía dòng suối ở dưới cánh đồng kia, chỉ chỉ, ý muốn hỏi Vu cho phép hắn đi xuống dưới đó.
Vu chớp mắt vài cái sau đó lộ ra vẽ trầm tư, rồi sau đó từ trong ngực móc ra một con dao được làm bằng xương trông cực kỳ thô sơ, thế nhưng nhìn qua cách lão cầm nó, hắn là thanh dao xương này quí giá đến cỡ nào.
Vu liền đưa cho hắn thanh dao xương dài hơn một gang tay, sau đó khẽ gật đầu.