Sau khi một hồi giải thích thì Minh Vũ cũng đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Hằng năm bộ lạc vào mùa khô có ít nhất khoảng – người bị bại liệt do độc chất từ cây khoai mì là cyanhydric. Thế nhưng số người này được cho là tai họa, là kẻ bị thần linh trừng phạt, vì thế vào cơn mưa đầu tiên, bọn họ phải lên ngọn đồi kia để thần linh trừng phạt. mà theo lời Roa cùng các tù trưởng trước kia đều cho rằng nơi ngọn đồi kia là nơi trừng phạt của thần linh dành cho những kẻ phạm tội. chỉ cần thông qua trừng phạt kia sẽ đi lại như bình thường.
Nhưng không may từ trước tới giờ không một ai sống sót cả. hơn nữa sau mỗi lần thần linh trừng phạt kia bọn họ đào đất trên ngọn đồi kia sẽ phát hiện ra nhưng khối đá kỳ lạ màu trắng kia.
Minh Vũ xâu chuỗi tất cả dữ liệu một hồi cuối cùng hắn đã nhìn ra mấu chốt của vất đề.
Thứ nhất là vì địa hình xung quanh nơi này đều là đồng bằng, chỉ có duy nhất cái đồi kia có địa hình cao, hơn nữa còn có một gốc cây thật là cao. Chính vì lẽ đó nơi đó sẽ trở thành một cái cột thu lôi tự nhiên.
Chỉ cần khi vực này có sấm sét thì hết phần sét sẽ đánh lên ngọn đồi đó.
Thứ hai vì nguyên nhân tự nhiên này tộc nhân bộ lạc này sẽ cho rằng thần linh trừng phạt và nơi kia là nơi hành hình. Thế nên mới có suy nghĩ nơi đó là pháp trường của bọn họ. cũng như là một tia hy vọng mong manh cuối cùng để đi lại như bình thường.
Thứ ba cũng là thứ mà Minh Vũ chú trọng nhất, những khối đá màu trắng xám trong tay Baba.
Nếu như Minh Vũ đoán không nhầm đó chính là nhôm. Nhôm trong tự nhiên đều tồn tại dưới dạng quặng Boxit có màu nâu đỏ tương tự như màu đất đỏ, nhưng có tính chất khác mang thuộc tính kiềm.
Việc tồn tại nhôm ( Al) trong tự nhiên là hơi hiếm có. Bởi vì muốn từ quặng boxit luyện hóa thành nhôm phải thông qua quá trình điện phân cực kỳ phức tạp.
Nhưng tư nhiên cực kỳ huyền bí, những tia sét đánh kia lại thúc đầy, thậm chí tham gia vào trong quá trình hình thành nhôm trong tự nhiên.
Tay Minh Vũ run run, hắn liền cướp mấy khối hôm trong tay Baba quan sát thật kỹ, thậm chí hắn còn cắn vài phát lên khối nhôm kia.
Nhôm chính là một kim loại mềm và nhẹ, hơn nữa nhiệt độ nóng chảy rất thấp chỉ khoảng – độ mà thôi. nhôm còn dễ nung chảy hơn đồng. vì tính chất vật lý mềm dẽo, thế nên nhôm không được dùng nhiều trong sản xuất vũ khí. Nhưng có thể ứng dụng nhiều trong chế tạo các vật tiêu dùng hằng ngày. Như nồi chảo. hơn nữa chất lượng rất tốt, khó bị hỏng do bị oxi hóa
Đầu óc Minh Vũ vận chuyển cực nhanh,trong mắt hắn lóe lên hai vầng hào quang, đồng thơi xem cái ngọng đồi kia chình là một cái mỏ nhôm để cho hắn khai thác.
“ baba! Những thứ này các ngươi thi thập có nhiều không?” Minh Vũ hít thở có chút không thông hỏi.
Baba vẫn giữ thái độ trầm lắng như trước nói “ có! Rất nhiều! sau khi thần linh trừng phạt, trên núi rất nhiều có thể đào lấy”
Minh Vũ hít một ngụm khí lạnh sau đó giọng điệu trở nên nặng nề rất nhiều.
“ những khối đá này! Quả thật là do thần linh tạo ra! Nhưng chúng ta phải thu thập những khối đá này trước khi di dời! nếu không ngay cả bộ lạc ta cũng phải gặp tại ương!” Orc, Klu, Melly nghe Minh Vũ nói vậy cũng cực kỳ sững sốt, thậm chí Orc tham ăn cũng bỏ khúc xương đang gặm xuống chăm chú nhìn Minh Vũ.
Chỉ có Melly lại nhìn hắn bằng một cái ánh mắt khác, nàng cũng tiếp một khối nhôm trong túi Baba quang sát, sau đó lại có chút cười cười xem Minh Vũ diễn trò.
………………………………………………………
Một đêm không hề yên bình đối với tất cả mọi người, chỉ trừ hai kẽ riêng biệt là Minh Vũ cùng Melly cả hai dang quần nhau trong căn lều được dựng tạm bợ.
“ Vũ mấy hòn đá kia là thứ gì! Ta thấy giống như đồng nhưng lại có màu sắc khác!” sau khi Melly ăn no nàng bắt đầu dò hỏi Minh Vũ.
Minh Vũ cực kỳ bất ngờ dưới sự sắc xảo của Melly, người ta thường nói ngực to không não. Nhưng Melly ngực không những to, mà não còn cực kỳ tốt, nàng có thể từ những biểu hiện cũng như sắc thái kia mà phán đoán được sơ bộ phần nào của câu chuyện.
Mấy khối đia được gọi là nhôm, làm một kim loại tương tự giống đồng, nhưng mềm nhẹ và kém bền hơn đồng rất nhiều.
Nhưng muốn tạo ra nhôm lại không dễ dư đồng, quặng đồng có thể nung chảy mà tạo ra, còn nhôm phải dùng sét đánh xuống mới tạo thành được.
Minh Vũ cũng không ngần ngại mà giải thích cho Melly biết.
“ vậy còn nước nơi này là sao? Lần đầu tiên ta nhìn thấy nước có vị như vậy, thật là khó chịu, giống như là nhựa cây!” Melly tiếp tục hỏi.
“ là do đất nơi này bị nhiễm độc! nước dùng vào thật sự sẽ chết!” Minh Vũ khẳng định nói.
Melly hít một ngụm khí lạnh. “ Vậy như thế chúng ta ăn rất nhiều! có chết không?”
Minh Vũ khẻ vỗ đầu nàng một cái “ không chết được đâu! Hơn nữa nhôm là kim loại nặng! còn nước chúng ta dùng là nước cất! không có vấn đề gì cả!”
Nhận được xác nhận của Minh Vũ Melly mới thỡ phào nhẹ nhỏm, sau đó nàng khẽ quay sang ngang ôm Minh Vũ một cái thật chặt, bộ ngực sữa áp lên mặt hắn làm cho hắn có chút hít thở không thông. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…………………….
Sau một đêm, cuối cùng Roa cũng đã quyết định rời khỏi nơi này gia nhập bộ lạc Đại Việt để nhận được sự bảo hộ của Tổ Tiên Đại Việt Bộ Lạc.
Tổng dân số bộ lạc lên đến người, vì không có số đếm, thế nên Minh Vũ phải tự mình an bài phần phân người thành từng nhóm.
Hẳn là do nguyên nhân độc tố từ cây khoai mì, nên dân số già rất ít. Độ tuổi trên chỉ khoảng người, số còn lại là trẻ em, phụ nữ lại chiếm phần đa số lên đến người. số còn lại là đàn ông trưởng thành chiến còn lại. dân số như thế này là một nguồn nhân lực cực lớn cho bộ lạc.
Nơi này rất ngheo, vì thế vật mang theo chỉ đa phần là da thú cùng một ít thịt khô mà thôi. một số muống mang theo củ khoai mì. Thế nhưng Minh Vũ không cho phép, bảo rằng những thứ này cũng đã bị nhiễm tà khí không cho mang theo.
Miệng thì nói thế, nhưng Minh Vũ đã cho tộc nhân của mình nhổ vào và chấc đầy xe kéo thân cây khoai mỳ.
Bời vì số lượng người di dân rất là lớn, thế nên được phân theo hai nhóm, nhóm thứ nhất bao gồm trẻ em, phụ nữ và một ít chiến binh đi trước, số còn lại tiếp tục thu dọn hành trang cũng như lên quả đồi kia tìm kiếm nhôm mang về cho Minh Vũ.
Minh Vũ cực kỳ chú trọng việc này, thế nên hắn tự tay đốc thúc chỉ đạo công việc.
Sau ngày ròng rã, nhóm người thứ Klu mới trở về mang theo chiếc xe kéo để vận chuyển vật tư. Trong đó có hai xe là nhôm rồi. quả thật trong nhiều năm tích lũy, ngọn đồi kia đã tự luyện ra không ít nhôm. Với số nhôm kia trong tay Minh Vũ có thể tự tin chế tạo ra nhiều thứ cực kỳ hữu dụng giúp ích cho bộ lạc.
………………………………………………………………………….
Hơn một tháng sau, cuối cùng Minh Vũ đã trở lại đầm lầy bìa rừng, nơi bọn họ lần đầu tiên chạm tráng cá sấu khổng lồ đầm lầy, cũng là nơi Luc bị thương ở chân, cũng như chấm dứt con đường chiến binh của hắn.
Ban đầu đi chỉ với con trâu cùng chưa đầu chiến binh bộ lạc, vật tư mang theo cực kỳ ít ỏi. thế nhưng lúc này đoàn người bọn họ trở về với hơn người, hơn nữa còn kéo theo phía sau chiếc xe kéo một bầy ngựa cùng vô số vật tư như da thú, áo giáp da cá sấu, thịt khô, gỗ, nhôm. Và đặc biệt là thuốc mục đích đầu tiên khi hắn đến đây.Giống cây khoai mỳ, cùng một ít sản vật khác.
Nhìn thấy nơi quen thuộc, tạo cho hắn một cảm giác dường như mình sắp về nhà. Nghĩ đến từ nhà lòng Minh Vũ có một chút mất mát, giống như đang nghĩ về nhà của mình tại một phương xa nào đó.
Cảnh vật nơi này thay đổi cực kỳ rỏ rệt, dòng suối đã khô cản, những vũng bùn đọng lại dưới các trũng sâu đã bị ánh mặt trời khô cạn lộ ra từng vết nứt khủng bố.
Cả một cánh rừng lúc này chỉ thấy một màu vàng nâu làm chủ đạo, không khí cực kỳ oi bức, ngột ngạt đến kinh người.
Khi vào rừng cây, những chiếc xe kéo trở thành một gánh nặng cho cả đoàn người, xe dùng rất tốt ngoài vùng đồng cỏ, vì ít ra đồng cỏ là một vùng đất bằng phẳng, cùng lắm chỉ có cỏ cản đường mà thôi.
Nhưng khi về tới rừng rậm, những gốc cây, những khối rễ cây chằng chịt, khiến cho những chiếc xe kéo chỡ đầy hàng hóa khó mà vượt qua. Mọi người phải cùng nhua gắng sức mới có thể lăn từng chiếc đi qua những chướng ngại vật.
Tưởng chừng ngày sau sẽ về tới bộ lạc. nhưng vì những chiếc xe kéo đã kéo dài lên đến hơn ngày.
Chương đã được chỉnh sữa. đẵ thêm một số tình tiết.
Nguyên Thủy Thời Đại - một tác phẩm của Hoàng Kỳ Phương
bạn có thể bàn luận cùng chia sẽ thông tin bộ truyện tại đây. mong được sự ủng hộ của đọc giả.
Thân!!!