Có rất nhiều phương án để giải quyết, nhưng phỉa tạo điều kiện thuận lợi cho cả hai bên, Minh Vũ quan niệm có bánh ít đi qua thì sẽ có bánh quy đi lại, trên đời này không ai cho không ai bất kỳ điều gì cả, tất cả đều có cái giá của nó.
Trong mỗi cuộc đàm phán, kẻ mở lời trước sẽ là kẽ thất thế, vì thế Minh Vũ lấy bất biến ứng vạn biến.
Nhìn thấy hai người ăn cá rất ngon lành, nên bụng hai người Siik và Ston cũng kêu lên ùng ục
“ Vũ thủ lĩnh! Chuyện hôm trước!” Siik mở lời.
“ mấy hòn đá kia ta rất thích! Ta sẽ dùng túi thức ăn đổi lấy một túi đá!” Minh Vũ ép giá thảm thương.
“ không được a! mấy viên đá đó rất nặng, lấy cũng rất khó!” Ston lớn tiếng nói.
“ nặng lại khó lấy, tại sao các ngươi mang tới đây, chúng không có ăn được à!” Minh Vũ nắm bắt ngay điểm yếu.
Ston có chút im lặng, mấy viên đá kia vì có một chút kỳ lạ, cũng rất là dễ nhặt, nên hắn mới cho người mang theo, xem có đổi được thứ gì hữu ít không, chứ bộ lạc bọn họ quá đói rồi tìm một chút hi vọng có thức ăn hắn cũng làm.
Quả thật cái giá một túi đá một túi thức ăn là cái giá hắn không hề nghĩ đến. nhưng hắn lại muốn được thêm, đặc biệt là cái loại vũ khí khủng bố kia, có thể giết người hơn cả trăm bước.
Ston nghĩ nếu có thứ vũ khí kia trong tay, bộ lạc hắn sẽ đi đến vùng đồng cỏ, săn thú nơi đó sẽ dể dàng hơn.
Nhưng hắn không có ngờ tên thủ lĩnh nhỏ tuổi kia lại khó chơi như thế, chỉ nói một câu đã biết được sự tình của hắn.
“ ta không biết mấy viên đá kia là thứ gì, nhưng ta biết thứ đó rất tốt. chỉ có bộ lạc bọn ta mới biết thứ này ở đâu!” Ston cương quyết.
“ ta muốn thứ vũ khí kia của ngươi!”
“ không được, cho dù ta đổi với bộ lạc các ngươi, các ngươi cũng không sử dụng được!” Minh Vũ lắc đầu.
“ ta có thể dùng thức ăn đổi, thậm chí là nồi để đổi! các ngươi cũng thấy, bộ lạc ta có nồi, nồi có thể biến thức ăn một người thành ngươi ăn, ăn rất no và ngon.!” Minh Vũ ngã giá.
“ Một cái nồi này, bỏ thức ăn của người vào, sau đó cho thêm nước, nấu cho đến khi nướng trong nồi nổi bong bóng, là sẽ ăn được!”
“ ta không tin!” Ston nói.
“ tuy hay không tùy ngươi! Nhưng đồ bộ lạc ta không dễ lấy!” Minh Vũ lạnh giọng.
“ ta biết bộ lạc các ngươi thiếu ăn! Ta sẽ dùng lương thực đổi! Exp mang một túi bột khoai ra đây!” Minh Vũ phân phó cho Exp.
Exp cũng thấy qua mấy viên đá kia, nàng cũng nghi hoặc đó có phải là thứ kia không, nhưng nàng không dám hỏi, chỉ biết thoe lệnh mà làm.
Rất nhanh Exp mang ra một túi da thú, bên trong chưa đây một thứ bột trắng đục, vón vòn thành rất nhiều cục.
“ đây là bộ khoai!” một túi này có trọng lượng bằng một túi thịt khô. Một túi bột khoai đủ cho người bộ lạc các ngươi ăn no”
“ cái gì! Ston cùng Siik không tin vào tai mình! Hỏi lại một tiếng thật to.
“một túi bột các ngươi kia làm phần, cho vào cái nồi, sau đó đổ nước vào đầy hồi, dùng lửa đun cho nó sôi lên, trong khi đó các ngươi dùng gậy khuấy cho thật đều. các ngươi có thể cho vào rau cỏ mà các ngươi thường ăn vào, hương vị sẽ tăng cao, nếu có muối thì càng tốt.”
“ bộ lạc ta không có muối!” Ston nói.
“ bộ lạc ta có, bộ lạc có nhiều muối, không sợ thiếu, chỉ cần các ngươi cho ta đá kia, thức ăn, muối, nồi các ngươi sẽ có.!” Minh Vũ dụ hoặc.
“ không ta muốn thứ vũ khí kia!” Ston cắn răng, nhưng ý chí của hắn đã có một chút lung lay.
“ vậy các ngươi đi về! thứ đó ta không đổi được!” Minh Vũ cười khẩy
“ xưa giờ trả giá anh chưa kém ai.” Hắn thầm nghĩ.
Cảm giác hai bên không có một chút ý tứ hợp tác trao đổi Siik có chút gấp. bộ lạc hắn thiếu thức ăn, nếu có những thức ăn kia, bộ lạc hắn sẽ không cần người đi đổi. bộ lạc sẽ nhiều người, không sợ thú dữ.
Thế nhưng thủ lĩnh lại như thế, hắn thấy một túi đá đổi lấy hai túi thức ăn kia, cái giá thật quá hời, một túi đá chỉ cần viên là đủ, hơn nữa đá kia thật để lấy, một ngày hắn có thể lấy tới thậm chí là nhiều hơn.
“ Thủ Lĩnh! Ta thấy hai túi thức ăn đổi một túi đá, cá giá đó được rồi, nhưng thứ vũ khí kia chúng ta lấy không được!” Siik nói với Ston.
Ston cắn răng phải đồng ý cái già này sau đó hắn ta nói.
“ bộ lạc ta rất thiếu thức ăn, bộ lạc ta cần nhiều thức ăn, nhưng đá bọn ta mang đi không nhiều lắm!”
Ý tứ của Ston là khoảng cách từ bộ lạc hắn tới bộ lạc Đá Lớn là rất xa, một khi bộ lạc hắn đi trao đổi thì tính cả đi cả về là gần tháng, như vậy bộ lạc hắn sẽ chết hết.
Đây cũng mà vấn đề Minh Vũ lo lắng, đi lại và vận chuyển hàng hóa trong thời đại này rất khó khăn, mang tiếng là đi hai tháng, nhưng khoảng cách cả đi cả về cùng không quá km. nhưng do chủ yếu là đi bộ và đường rừng núi cực kỳ khó đi. Không thề nào di chuyển nhanh cho được.
Minh Vũ đã nghĩ đến phương tiên đi trên nước, đó chính là thuyền bè. Thuyền thì bây giờ sẽ không có khả năng chết tạo vì không có đủ công cụ.
còn bè thì dễ làm. Nhưng không đủ chất lượng, vì bè cột bằng dây rất nhanh hỏng. bè hỏng thì không sao, nhưng một khi bè hỏng thì hàng hóa trên bè sẽ chìm hết. như vậy càng rách việc hơn.
“ gần bộ lạc các ngươi có suối?” Minh Vũ chợt hỏi một câu không có một chút liên quan tới cuộc trao đổi.
Ston không hiểu nhưng vẫn trả lời “ Có, cách bộ lạc không xa có một dòng suối, bọn ta theo dòng suối kia để đi tới đây!” Ston chỉ về một con suối cách đó không xa, đây là một trong con suối chảy về hồ Móng Gấu.
“ ngươi biết đây la gì?” Minh Vũ lấy ra một con cá đã nướng chín. Da cá đã chín vàng, để lộ ra từng thớ thịt màu trắng xung, mùi thơm phát ra nhè nhẹ.
“ biết đây là cá!” Ston trả lời.
“ bộ lạc ta có phương pháp bắt cá trong mùa xuân và mùa đông. Chỉ cần bộ lạc ngươi mang đá này cho bọn ta, bọn ta sẽ dạy các ngươi là cái này, thậm chí là muối cùng những thứ khác.!” Minh Vũ cũng đã ngã bài.
Hắn thật sự là muốn dùng biện pháp tốt nhất để bộ lạc phát triển, nhưng những bộ lạc hắn lại đi lên trên xương máu những bộ lạc khác mà phát triển, hắn không muốn, nhân tính hắn vẫn còn.
Thời đại nguyên thủy, con người đã rất ít,nếu không phải vì xung đột lợi ích, hoặc ảnh hưởng đến sinh tồn của bộ lạc hắn, hắn sẽ không muốn đánh đánh giết giết cả.
Ston cùng Siik có chút không tin vào tai mình, như sự thật trước mắt bọn chúng, đó là cá, bá không thể bắt vào mùa này. Nhưng bộ Lạc Đá Lớn là có thể.
“ được! bọn ta đồng ý!” Ston ngay lập tức gật đầu.
“ nhưng ta không tin bọn ngươi, ta sẽ cho những thợ săn bọn ta đi theo các ngươi về bộ lạc, đến lúc đó bọn ta sẽ chịu trách nhiệm bắt cá cho chác ngươi, tìm thức ăn cho các ngươi. Nhưng bộ lạc các ngươi phải lấy đá cho bọn ta!” Minh Vũ muốn thật chắc chắn, tuy hắn thương người, nhưng muốn ăn không đồ của hắn thì không có dể như thế.
Hai tay Ston không ngừng chà xát, bộ lạc thức ăn rất quan trọng,nhưng cho người của bộ lạc khá tới sống cùng với bọn họ. bọn họ sẽ rất là nguy hiểm.
“ chết đói cũng là chết, bị giết cũng là chết, bộ lạc hắn đã không còn gì nữa rồi. Ston cắn răng quyết định.
“ được! ta đồng ý, nhưng các ngươi không được cướp, giết bộ lạc ta!”
“ được!” Minh Vũ cũng thở phào nhẹ nhỏm. xem như đây là một bước tiếng không tệ đối với bộ lạc.
Theo như cái giá qui định vừa rồi, bộ lạc Đá Lớn dùng thức ăn cùng nồi để đổi lấy đá xanh kia. Đồng thời phân nửa phụ nữ và trẻ em nữa, số này không phải là để trao đổi thứ ăn mà là dùng để làm con tin. Nếu như bộ lạc Oro không làm theo hiệp ước số người này sẽ biệt giết, đồng thời cả bộ lạc Oro cũng bị chôn cùng.
Còn nếu như người bộ lạc Oro làm đúng như hiệp ước thì số người này sẽ trở về bộ lạc sau hai mùa đông.
Đó là trên lý thuyết thôi, thế nhưng hai năm sau đám người kia bị nuôi cái con sâu tham ăn trong bụng đến mức mập mạp và kén ăn thì bọn họ làm sao có khả năng mà về được.
Những điều kiện được coi như khá là hà khắc với bộ lạc Ston, tuy bọn họ có được lợp cá để bắt cá, nhưng lại trong sự giám sát của những thợ săn bộ lạc, hắn sẽ phái ra không ít người đi đến bộ lạc Oro, đồng thời thành lập một căn cứ tạm thời nơi đó, nếu thời cơ thích hợp sẽ sát nhập bộ lạc Oro vào bộ lạc Đá Lớn luôn.
Chương thứ hai, còn chương.
Ta hận, donate nhiều vào, biết vậy sau đám cưới mới thông báo.