Dân cư nghe Vu nói là Elr bị trừng phạt bởi thần linh, nếu không lập tức cúng tế, Elr sẽ chết, thậm chí là bộ lạc cũng sẽ bị thần linh trừng phạt.
Người nguyên thủy không một ai không sợ thần linh, ngay lập tức các tộc nhân dừng tất cả các công việc đang làm, thậm chí là không thực hiện lời căn dặn của Thủ Lĩnh là phải tiếp nhận toàn bộ bộ lạc Nanh và bộ lạc Lửa.
Elr được đặt trước tại trung tâm lễ đàn, xung quanh hắn có đống lửa lớn được xếp theo hình ngôi sao năm cánh.
Còn Vu lão ta đứng trước biểu tượng đồ đằng không ngừng nhảy múa những điệu nhảy mà chưa từng được thấy. Vu gọi nó là vũ điệu bái tế thần linh.
Lão dùng hết sức mà nhảy, sau đó rống một tiếng thật dài rồi dập đậu xuống đất, trên trán lão chảy xuống từng giọt máu tươi nhưng lão không có một chút dừng lại mà còn vô cùng hăng hái giống như là một tín đồng cuồng tín đang lộ rõ sự trung thành đối với tín ngưỡng của mình.
Mấy tộc nhân đứng đằng sau củng không có hiểu gì cả, bọn họ chỉ biết dập đầu theo Vu dập tới nỗi đầu tung máu tươi.
Khoảng chừng năm phút, Vu lầm bầm trong miệng cái gì đó, giống như là vâng dạ nghe lời phân phó của thần linh.
Lão cứ thế cho đến khi những đống lửa xung quanh Elr cháy tàn, rồi lão mới đứng dậy với giọng vô cùng kiệt sức.
“ bộ lạc ta đã đắc tội thần linh! Không thể tha thứ được! Elr là người đầu tiên, sau đó là Ashi, Orc, Klu rồi toàn bộ bộ lạc ta!” giọng lão buồng tuổi rơm rớm nước mắt.
Sau đó lão lại gói với giọng cực kỳ cay độc và oán hận “ Thần Linh Chỉ Ý Vũ đã làm nỗi giận thần linh, chọc vào thần linh, thú vật là của thần linh, không phải là của bộ lạc chúng ta, chúng là vật hiến tế cho thần linh.! Không những thần lửa, mà thần nước, thần đất, thần núi cũng bị chọc giận!”
Nghe được Vu nói như thế, trên nét mặt mỗi người đều có sắc thái khác nhau, hoảng sợ có, hoang mang có, nhíu mày có, một số khác thì khịt mũi coi thường đưng dậy mà đi.
Trong đó có một bộ phận không ít là nhóm thợ săn, cung thủ, thợ thủ công, ngay cả những người từ bộ lạc Khô cũng đứng dậy bỏ đi.
Đã từ rất lâu, từ cái này mà Minh Vũ dẫn dắt mọi người chiến đấu chống lại bầy sói dữ muốn tàn sát bộ lạc, bộ lạc ăn thịt người, rồi tới trận chiến trong rừng kia. Trong lòng mọi người đã không còn cái hình tượng Vu và biểu tượng đồ đằng nữa rồi.
Trong mắt họ, hình bóng của Minh Vũ đã rất cao lớn, thậm chí ngay cả ngọn núi trước mắt kia cũng không thể nào so sánh.
Luc cùng Ashi bước ra ngoài đầu tiên đôi mắt đăm chiêu không biết suy nghĩ cái gì. con sói con không hiểu chuyện gì cứ ngoắc đuôi lon ton theo sau.
Dường như Ashi đang quyết định một chuyện gì đó, tâm lý nàng có chút bất an, nàng hít một cái thật sau để cho đầu óc thật sự tỉnh táo.
……………………………………………………………………………………………………………..
Quay trở lại hồ Mòng Gấu, cuộc thi đấu giữa các bộ lạc đang đến hồi kết, hằng ngày có không ít thú vật rừng bị săn giết rồi mang về lều trại bộ lạc mình. Đa phần là các loài vật nhỏ như gà, thỏ, thậm chí là một ít heo rừng cũng được mang về, thế nhưng số lượng không bằng mọi năm. Đơn giản vì mấy ngày qua Đá bộ lạc săn khá là nhiều để phục vụ cho việc ăn của của mình.
Còn riêng về bộ lạc Đá Lớn cùng hai bộ lạc khác là Oro và Syk thì săn thú trong rừng rất ít, chỉ là trong đêm tối bọn họ ra bờ suối bắt ít cá vào mà thôi.
Minh Vũ trong những ngày này nội tâm vô cùng bất an, hắn không biết tại sao nhưng mí mắt phải cứ giật liên hồi. trong lòng buồn bực không thể nói được với ai, thế nên Minh Vũ đi dạo quanh hồ để khuây khỏa một chút.
Exp cùng Melly cũng nhận ra được điều gì đó, nên cũng bỏ công việc của mình mà đi theo hắn. ba người một trước hai sau, bình lặng bước đi trên bãi cỏ xung quanh mặt hồ tĩnh lặng, không khí buổi chiều tà thời hoang sơ cực kỳ yên bình.
Có đôi lúc Minh Vũ tự hỏi tại sao mình đến được đây, thậm chí là mục đích tới đây để làm gì, hắn không thể nào giải thích cho những câu hỏi của hắn. Minh Vũ chỉ biết sống làm sao cho tốt, làm cách nào để cho những người thân thuộc của mình sống thật tốt, thế là đủ.
Hắn chỉ muốn nông nhàn, thiết thiết lập lập cái gì đó cho bộ lạc, rồi cũng có thể là người truyền lửa cho hậu thế sau này.
Thế nhưng thế cuộc không như hắn mong muốn, xung quanh bộ lạc của hắn có biết bao nhiêu điều hiểm nguy. Từ các bộ lạc lân cận cho đến nhưng tai họa đên từ thiên nhiên, hằng ngày hắn phải vật lộn đầu óc tính toán làm sao để cho bộ lạc có thể sinh tồn. nước, thức ăn, vũ khí, nhân khẩu, địch nhân, hung thú ngay cả tâm linh….
Từ lúc hắn đên đây dường như hắn đã già đi thêm mấy tuổi. cái bộ mặt non nớt của thiếu niên tuỗi đã không còn nửa, thay vào đó là một bộ mặt cương nghị, lành lùng trước gió sương thời thế.
Hắn chỉ muốn yên bình, nhưng mọi thứ xung quanh không cho phép hắn làm như thế. Một cảm giác bất an tuôn trào làm hắn vô cùng không yên.
Minh Vũ chợt nhìn thấy dưới mặt hồ, tại khu vực quanh bộ lạc Đá có rất nhiều ruột và nội tạng động vật, thậm chí là còn nhìn thất da lông đang thối rửa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mùi hôi thối cũng bắt đầu lan tỏa.
Nội tâm Minh Vũ cứng đờ, cảm giác nguy cơ càng dâng cao.
“ không được! phải trở về bộ lạc!” Minh Vũ lớn tiếng.
“ Vũ chuyện gì xảy ra!” Exp không nhịn được mà hỏi.
“ bộ lạc xảy ra chuyện rồi! cần phải trở về!” Minh Vũ cũng không có giải thích gì nhiều chĩ vội quay về lều trại để thông báo mệnh lệnh mà thôi.
Bất ngờ dưới quyết định của thủ lĩnh, nhưng tộc nhân đi thoe rất là ngơ ngác, đặc biệt là hai bộ lạc Syk và Oro. Vì theo như ước định là bộ lạc Đá Lớn sẽ mang theo vật phẩm trao đổi giữa hai bộ lạc. nhưng lại bất ngờ quay về nên bọn họ không có hiểu được.
Đối với bộ lạc Oro mà nói, đây chính là một con dao hai lưỡi của bộ lạc Đá Lớn, đáng lẽ Minh Vũ phải cho Klu hay một ai đó đủ sức áp chế bọn họ, nếu quay trỡ về bộ lạc ngay lúc này, lòng tin sẽ mất, sau này khó mà tiếp tục trao đổi được.
Thế nhưng rất may, sau khi nghe tin Minh Vũ sẽ trở về bộ lạc ngay chiều hôm nay, Melly đã quyết định là phụ giúp bộ lạc Đá Lớn dựa theo đúng như những gì hai bên đã kết minh.
Klu cùng chiến binh bộ lạc Syk sẽ cùng Ston và Siik trở về bộ lạc Oro, còn Melly cùng Elo và chiến binh khác sẽ đi theo Minh Vũ trở về bộ lạc Đá Lớn. số còn lại thì tiếp tục ở lại hồ Móng Gấu tiếp thục phần kết thúc lễ hội mùa xuân.
………………………………………
Bảy ngày sau, bộ lạc Đá Lớn. Đập vào mắt Minh Vũ là một cảnh hoang tàn không chịu nổi, ngoài cánh đồng, suối nước, thậm chí là lò gạnh cũng không một ai. Trong không khí còn mang theo một mùi vị đặc trưng, mùi thối.
Lòng Minh Vũ lạnh như băng, như hắn linh tính bộ lạc gặp tai nạn, không phải là tai nạn bình thường mà là tai nạn khủng bố nhất lịch sữ nhân loại, cho dù là thời hiện đại, loại tai nạn này hằng năm vẫn cướp đi sinh mạng hàng trăm ngàn người “ Dịch Tả”
Tại khu nhà ở lúc này chỉ còn lác đác vài người đang chậm rãi bước đi, khi nhìn thấy đám người Minh Vũ, bọn họ không nhịn mà thét lên
“ Thũ Lĩnh trở về! Thủ Lĩnh trở về!”
Một số thì vui mừng đến phát khóc, một số thì hoảng sợ chạy vào hang đá.
Nhanh chóng Minh Vũ bước vào trong tường rào gạch đi vào bên trong, Ria nhanh chóng chạy tới Minh Vũ nói.
“ Thủ Lĩnh! Thần linh trừng phạt, mọi người sắp bị thần linh đi sinh mạng rồi!” hắn ta nói xong cũng không nhịn được mà khóc rống lên.
“ chuyện gì xảy ra!” Giọng Minh Vũ lạnh lẽo như mùa đông giá rét
Ria không ngừng khóc ngập ngùng mà nói.
“ mấy ngày trước Elr trở về rồi đi thần linh trừng phạt! Vu cúng tê mới biết được! Vu còn noi! Còn noi!” Ria ấp a ấp úng.
“ Vu nói cái gì!” Minh Vũ quát hỏi.
Ria chưa kịp trả lời thì phía trước Vu mang theo mấy người trên người bọn họ còn có không ít vũ khí, nhưng nhìn bộ dạng đám người kia thì cũng không có sức mà để sử dụng được những vũ khí đó.
“ ngươi là hiện thân của tà thần, ngươi đã chọc giận thần linh! Vì ngươi mà bộ lạc bị tai ương! Phải giết ngươi cúng tế cho thần Linh mới cứu được bộ lạc!” Vu mang thoe khí thế hùng hổ mà nói.
Máu nóng trong não Minh Vũ bắt đầu dâng trào, nhưng hắn vẫn có hết sức kìm nén lạnh giọng hỏi Ria.
“ ta hỏi ngươi chuyện gì xảy ra! Nói!” Minh Vũ quát lớn, chấn kinh tên Ria nhát gan.
Hắn hoảng sợ ngồi bệch xuống dưới đất, thoe chân hắn chảy ra một loại chất lỏng màu vàng tanh hôi vô cùng.