LÔI..!!
Dạ Trần ánh mắt còn lạnh hơn đối phương, nghiến răng nói.
Hào quang tím ngắt chớp hiện.
Xoẹt...!xoẹt...!Lôi chi lực lúc ẩn lúc hiện truyền nhiễm ra xung quanh.
Á á á...!Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Phạm vi xung quanh Dạ Trần vô cùng đặc sắc, màu tím chiếm lĩnh cả một khoảng không gian rộng lớn.
Mọi người trong đó nhún lên nhún xuống, giật không ngừng...!có vẻ vô cùng thích thú khi khiêu vũ cùng ánh tím sắc sảo đột nhiên ngang trời xuất hiện.
Ầm ầm...!Roẹt roẹt...!Tạch tạch...
A a a...!Ư...
Âm thanh, màu sắc, hành động đều đủ cả, không thiếu một thứ gì.
Làm cho đám người đằng xa nhìn vào trợn mắt há hốc mồm hâm mộ không thôi.
May mắn nhất chính là người cầm lấy tay Dạ Trần, lôi điện chi lực mạnh mẽ không kiêng dè truyền sang làm râu tóc hắn dựng ngược cả lên, khuôn mặt như được bôi thêm một lớp nhọ nồi lâu năm chưa được đánh đi.
Hự...!Đối phương cắn chặt răng rên rỉ.
Chuỷ thủ trong tay cũng theo đó khựng lại.
Dạ Trần vội chớp lấy thời cơ.
Hắn không những lùi xuống mà còn tiến mạnh lên.
Đôi chân lấy mặt đất làm điểm tực, hắn nhún người bật mạnh lao thẳng về phía trước như một quả đạn pháo.
Đến lượt ta...!Dạ Trần gào thét.
Tay hắn uốn thành trảo, ám chi lực hiện thân chớp mắt quấn lấy bàn tay muốn giết người của Dạ Trần.
Ầm ầm...!bịch bịch...!Dạ Trần một trảo đánh đến vị trị đối phương, nơi hắn lướt qua người ngã ngựa đổ.
Tặ...!tặc...!tặc tử to...!gan.
Đối phương có chút khó khăn bật thốt.
Lôi điện đánh cho tê người, làm hắn muốn làm gì cũng cảm thấy bó tay bó chân.
Xoẹt...!Dạ Trần không đáp lại hắn chỉ lạnh lùng vô tình cho hắn một trảo coi như qua đáp lễ lại mà thôi.
Hừ...! Trước ngực của đối phương nhanh chóng xuất hiện năm vết rách cào xé, thấm cả máu tươi ra xung quanh y phục, làm cho đối phương không khỏi kêu nhẹ lên một tiếng.
Vù...!Người phục kích Dạ Trần có chút kiêng dè vội bật lùi ra sau.
Kéo dài khoảng cách với tên nguy hiểm mang bộ mặt ngây thơ trước mắt.
Lôi hệ nguyên tố...!khốn kiếp...!Ổn định lại được tình hình, người phục kích Dạ Trần thầm mắng một tiếng.
Chỉ một chút nữa thôi là hắn đã thành công.
Vậy mà thịt đã dâng đến tận miệng còn để bay mất...!làm sao hắn cam lòng cho được.
Có vẻ như người phía sau ngươi không nói cho ngươi biết.
Ta còn có một hệ nguyên tố Lôi nữa nhỉ!
Đối diện với hắn, Dạ Trần cười nói.
Đối phương nghe vậy liền nhíu mày.
Dạ Trần thấy hắn cắn câu liền thở dài nói: Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, các hạ thật là...
Đời người có được mấy khi đây..!! Khuôn mặt Dạ Trần tỏ rõ vẻ tiếc nuối không thôi.
Hắn nói như vậy vì hắn biết rõ một điều, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, người trước mắt nhất định sẽ chết.
Nên nhớ nơi đây là do Diệt Ma Hội quản lí.
Ngươi dám tại địa bàn của người khác ám sát khách nhân của người ta.
Hành động này chả khác gì đang khiêu khích quyền uy, bôi nhọ danh tiếng của Diệt Ma Hội ngày đêm không ngừng xây dựng cả.
Mà những thế lực lớn, họ thường coi trọng nhất là bộ mặt.
Danh tiếng nhiều khi còn quan trọng hơn tính mạng của họ.
Không cần biết là lí do gì, do ai sai khiến, chủ mưu...!người trước mắt hắn trước sau nhất định sẽ bị lôi ra chém, để giết gà doạ khỉ nhằm lấy lại uy nghiêm.
Cũng như tiện cảnh cáo luôn đám người đang có ý đồ xấu xa với họ trong bóng tối.
Đối phương nghe Dạ Trần cảm thán có chút lửa nóng trong lòng.
Đôi mắt hắn khẽ nhoè đi, sóng mũi có chút cay cay.
Là một kẻ sát thủ, chuyên đi ám sát người khác.
Có thể tìm được một người cảm thông cho mình thật là khó, đã vậy còn là đối tượng mình phải giết nữa chứ.
Chỉ tiếc chúng ta là kẻ địch...!Nếu không....!Nói đến đây, đối phương có chút ngập ngừng.
Hắn biết rõ, nhân viên của Diệt Ma Hội toạ trấn nơi đây sắp chạy đến rồi.
Mà hắn cũng đã thất bại ở lần ra tay đầu tiên, đối phương cũng đã biết đến sự hiện diện của hắn.
Tỉ lệ thành công có lẽ đã là con số không.
Hắn...!cũng phải CHẾT.
Ngươi đi đi.
Tiếng nói của Dạ Trần ở đối diện đột nhiên vang lên.
Đối phương tưởng mình nghe lầm, mở trừng mắt nhìn lại người vừa mới lên tiếng.
Thấy vậy, Dạ Trần chỉ nói: Ta sẽ không ngăn cản ngươi.
Còn lại...!phải dựa vào chính bản sự của ngươi rồi.
Ngươi tưởng ta không biết ngươi định giở trò gì sao? Cho dù ngươi có làm vậy.
Ta vẫn sẽ đến tìm ngươi lấy mạng.
Đối phương không nhận tình ngược lại lạnh lùng đáp trả.
Hắn hằng ngày sống như đi trên lưỡi đao, sơ xuất một chút là mất mạng.
Tự nhiên có thể nhìn thấu mấy mưu kế đơn giản mua chuộc lòng người.
Nếu như dễ tin người, có lẽ hắn đã biến mất trên cõi đời này từ lúc nào cũng không hay.
Ta rất rảnh.
Lúc nào đến cũng được.
Dạ Trần bật cười nói.
Hừ...
...
Đôi phương nhìn kĩ Dạ Trần một lúc liền hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Hắn còn có cửa ải sinh tử phía trước.
Mỗi một thời khắc đều quý báu không thể trì hoãn mãi ở nơi này được.
Thấy đối phương lạnh như khối băng rời đi, Dạ Trần khẽ liếc mắt nhìn.
Giản đan nhưng lại rất hữu dụng nha.
Hắn thầm cười nói.
Bỏ qua kẻ vừa mới rời đi, Dạ Trần xoay người ra sau nhìn đám người đang chết lặng, đứng ở đằng sau xem chuyện vui nãy giờ.
...
...
Toàn diễn võ trường rơi vào trầm lặng.
Hai bên như người thân lâu ngày không được gặp nhau, đến khi gặp lại chỉ biết ngại ngùng từ xa đứng nhìn mà thôi.
Một bên thoải mái, một bên ngược lại có chút e thẹn như gái vừa mới về nhà chồng.
Đội ngũ Bình Sơn, cho dù là người đội trưởng đứng đầu có chút cảm xúc thái quá với Dạ Trần lúc nãy cũng trở lên thành thật không ít.
Nhưng hắn đang nghĩ gì thì ai cũng không biết được.
Hì hì...!Dạ Trần cười tươi đáp lại.
Uỵch...!Ầm...!Nhiều người bất ngờ, căng thẳng quá độ, thoải mái quá nhanh, không kịp thích ứng liền lăn quay ra mặt sàn.
Dạ Trần chớp chớp mắt nói: Các ngươi...!cũng dính lôi của ta sao?
...! Đám người nghe vậy khoé miệng khẽ giật, liếc nhìn đám người sùi bọt mép nằm sau lưng hắn liền ngậm thật chặt miệng không dám đáp lại.
Quá đau tim đi.
Cảm nhận được những ánh mắt sắc bén từ trên lầu hai đang nhắm vào mình, Dạ Trần quay sang phải nói: Đi thôi.
Dạ Trần chậm rãi rời đi.
Để lại một đám người ngơ ngác ở lại.
Khả Nhi ở phía xa cũng mau chóng lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo.
Dạ...!đội trưởng, ngươi không sao chứ? Khả Nhi vội tiến lên, đi sau Dạ Trần có chút lo lắng hỏi.
Tình huống lúc nãy quả thật làm cho nàng sợ chết khiếp.
Nàng có chút buồn bã vì bản thân mình yếu đuối không giúp gì được cho đối phương.
Dù sao Dạ Trần cũng rất quan tâm đến những người xung quanh, không vì nàng thân phận thấp hèn mà xa lánh khinh bỉ như nhiều người mạnh mẽ không kém Dạ Trần chút nào mà nàng đã từng gặp.
Sao lại không sao được chứ! Dạ Trần méo miệng nói.
Hắn vội khoe ra chiếc cổ trắng nõn kèm theo những vết loang nổ màu đỏ như bị bôi son cho Khả Nhi xem, ở trên đó xuất hiện một vết vắt ngang thật dài.
A...!Ngươi không sao chứ? Khả Nhi thấy vết máu liền kinh hãi giật nảy mình vội hỏi.
Nàng mau chóng lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng từng li từng tí lau đi vết máu đang không ngừng chảy ra từng chút một, dần dần thấm đẫm ra một mảng lớn xung quanh.
Là Tứ Du bảo Khả Nhi cô nương xuống đây sao? Để mặc cho Khả Nhi làm gì thì làm, Dạ Trần khẽ hỏi.
Đúng vậy.
Khả Nhi vội gật đầu nói.
Vậy...
Bớt nói đi chút! Không chờ Dạ Trần nói hết, Khả Nhi gắt gỏng đáp.
...!Dạ Trần muốn nói điều gì đó nghe vậy chỉ có thể câm nín.
Ai bảo người ta đang giúp mình đây..