Nguyên Tố Đại Lục

chương 130: 130: nhân sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tứ Du ngươi hỏi vậy để làm gì?

Dạ Trần không khỏi nghi hoặc nhìn đối phương.

Tự nhiên lại hỏi gốc gác người ta, không cần nghĩ nhiều cũng biết nhất định là có chuyện rồi.

Mà hắn giờ đây thân còn lo không xong, đầu gối thì đau nhức, đâu rảnh quản chuyện người khác.

Nhưng nghĩ lại, đối phương cũng hết lòng vì bằng hữu lại không ngại nguy hiểm cùng bọn hắn đối chiến với kẻ địch mạnh hơn cả đám gấp nhiều lần.

Hắn phải xem xét lại đôi chút Tứ Du nói gì trước, rồi mới ra quyết định cũng không muộn, như vậy cũng đỡ mang tiếng vô tâm làm người ta mất lòng tin vào mình.

Cái này...!nên nói sao đây?

Tứ Du bị hắn hỏi ngược thì càng thêm bối rối hơn.

Chuyện của hắn không thể ngang nhiên kể cho người khác được.

Không lẽ...

Đối diện, Dạ Trần thốt lên kinh ngạc làm Tứ Du vội liếc đôi mắt không hiểu chuyện gì nhìn lại đối phương.

Ngươi định mai mối cho ta.

Dạ Trần trợn mắt bật thốt lên.

Hi hi...!Khả Nhi ở một bên cảm thấy buồn cười vội lấy tay che miệng.

...!Tứ Du có chút không biết phải làm sao, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Dạ Trần còn đang tự cho mình là đúng.

Không phải sao? Ngươi hỏi thân thế của ta, không phải định mai mối cho ta với tiểu thư nhà nào đó à!

Dù sao nhìn người tuấn tú phong lưu như vậy.

Nhất định quen biết nhiều tài nữ đi.

Dạ Trần không tự chủ gật đầu đánh giá lại đối phương.

Một đầu tóc dài búi cao lên, mặt trắng môi hồng mắt như sao.

Toàn thân khoác lên bạch y trắng ngần tựa thư sinh từ trong tranh bước ra, từng cử chỉ thái độ nho nhã làm người nhìn vào dễ mến.

Chưa kể đến, bên cạnh lại còn dẫn theo một vị cô nương cũng thanh tú động lòng người không kém các mỹ nhân đương thời là bao.

Cả hai hợp lại một đôi, đúng là tuyệt phối trời cho.

Ngươi nhìn...!gì vậy?

Tứ Du bị Dạ Trần nhìn chằm chằm có chút không thoải mái.

Không nhìn thì sao biết được ngươi sinh ra hình dáng là tròn hay là méo!

Dạ Trần không quan tâm thái độ của đối phương.

Hắn hai chân quỳ dưới đất, tay chống cằm như cao nhân đã lâu không ra ngoài gặp được điều gì đó thú vị, đôi mắt thì liếc ngang liếc dọc không kiểng nể người ta một chút nào.

...!Tứ Du bây giờ mới hiểu được lí do tại sao Linh Lung lại hận người trước mắt như thế.

Mỗi lần nhắc đến đối phương trước mặt nàng ta, không nghiến răng nghiến lợi cũng là hoả khí xung thiên.

Người xinh đẹp được sinh ra chính là để cho người đời ngắm nhìn từ đó sinh ra lòng ngưỡng mộ và ghen tỵ.

Mỹ nhân mà không để cho người khác ngắm nhìn, thì cũng chỉ là cỏ dại mọc ven đường mà thôi.

Dạ Trần khẽ lên tiếng cảm thán, âm thầm nhắc nhở đạo hữu không hiểu sự đời trước mắt.

Vậy ý của ngươi là công tử nhà ta là cỏ mọc ven đường sao?

Khả Nhi ngón tay chỉ miệng vô cùng khả ái, nàng nhíu mày suy ngẫm một lúc liền lên tiếng hỏi lại.

Ây, sao lại nói vậy!

Dạ Trần liếc mắt khinh thường nhìn đối phương.

Trình độ như vậy cũng đòi hố hắn, tu luyện thêm trăm năm nữa đi.

Hừ...!ngươi là đồ đáng ghét!

Khả Nhi bị Dạ Trần chọc tức đến hậm hực giậm chân tại chỗ.

Ánh mắt đối phương như vậy là có ý gì? Chê nàng là đồ ngốc sao?

Dạ Trần bỏ qua thỏ con đang hậm hực nhìn chằm chằm vào mình kia.

Hắn nhìn Tứ Du như sinh vật lạ khẽ nói: Tứ Du có ai đã từng nói với ngươi.

Ngươi đẹp có chút quá mức không? Đến ta trời sinh ngọc thụ lâm phong cũng phải ghen tỵ.

Dạ Trần cả nghĩ, nếu như kiếp này mình là nữ nhân, có khi đem lòng yêu đối phương cũng không chừng.

Chuyện này...

Dạ huynh quá lời rồi! Ta còn chưa đến mức đó.

Tứ Du bị Dạ Trần khen ngại ngùng không thôi.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn được người khác khen một cách trực diện, không kiêng dè như thế.

Không cần khiêm tốn.

Nếu như ta mà là nữ nhân, ta cũng sẽ đem lòng yêu ngươi.

Đúng là nhân sinh như một giấc mộng, làm ngươi ta tiếc nuối à!

Dạ Trần bĩu môi khinh thường, hắn ngẩng đầu lên trời thét to cảm thán thế sự vô thường, nhân sinh không được như ý.

Suỵt.

Tứ Du nghe hắn hét to mà hãi nhiên, hắn vội thủ thế im lặng, đôi mắt vội ngó tây ngó đông.

Có gì mà phải sợ chứ! Dạ Trần không thèm quan tâm, khinh thường lên tiếng.

Miệng là của hắn, hắn nói gì mà chả được.

Cũng đâu có đụng đến ai mà phải sợ.

Tứ Du huynh đệ cũng quá nhát gan đi.

Dạ Trần thầm nghĩ.

đôi mắt hắc bạch phân mình lại một lần nữa đánh giá lại đối phương.

Dạ huynh à! Lời này mà để Lân Diễm nghe được.

Nàng ta sẽ chém ta ra làm đôi đó.

Tứ Du nhìn đối phương gấp nói.

Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mới đi nói chuyện với tên bất cần đời, nghĩ gì nói đó trước mắt.

Có khi ngày nào đó, đầu mình rời khỏi cổ cũng không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra.

Mà hắn cũng tin chắc một điều, đối phương dám làm điều đó.

Đừng tưởng đối phương ngày thường nhu thuận, ngoan ngoãn.

Đó chỉ là đối với tên trước mắt mà thôi, còn người ngoài thì chỉ có trong mơ mà thôi, lạnh hơn cả tảng băng vạn năm.

Dạ Trần nghe đối phương nói vậy, cũng vội liếc nhìn xung quanh xem sao.

May mắn...!không có ai!

Dạ Trần thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mà thôi.

Ở đây cũng không có chuyện gì.

Tứ Du ngươi có chuyện gì thì đi làm đi, không cần quan tâm đến ta.

Dạ Trần dùng ánh mắt cảm tạ nhìn Tứ Du khẽ nói.

Được nói chuyện thoải mái một lúc cũng đã đủ rồi.

Đối phương cũng là người nhiều việc quấn thân, tốt nhất không liên làm tốn thời gian của ngươi ta nữa.

Ân càng nặng thì càng khó trả, hắn vẫn ghi nhớ rõ điều này.

Được rồi.

Vậy ta đi trước, Dạ huynh...!cực khổ rồi!

Tứ Du thở dài không thôi, khẽ lên tiếng.

Không cực, không cực...!Dạ Trần nghe vậy liền cười đáp.

Lêu lêu...

Khả Nhi vẫn còn tức giận, trước khi rời đi nàng vội quay lại làm mặt quỷ với tên chết tiệt làm nàng sinh khí kia.

Hư...!Dạ Trần cũng bĩu môi đáp lại, vội giả bộ không thèm quan tâm xoay mặt ra chỗ khác.

Trước khi quay đi, Dạ Trần cũng cố ý dùng đối mắt tràn đầy khiêu khích khẽ liếc đểu đối phương một cái.

Ta...!ta...!Khả Nhi mặt đỏ bừng, tay chỉ thẳng đối phương, miệng há to nhưng khó nói lên lời.

Nàng chưa bao giờ gặp một người nào vô lại như người trước mắt.

Đến chết cũng không quên cắn nàng một miếng.

Hi hi...!Dạ Trần thấy vậy vội làm mặt quỷ đáp lại đối phương.

Rồi rồi, đi thôi!

Tứ Du kéo áo Khả Nhi, vội dẫn nàng ta rời đi.

Chờ đã, công tử...!Chờ...

Thanh âm hậm hực, không phục của Khả Nhi truyền lại.

Dạ Trần chăm chú lắng nghe.

Hắn khoái trí ngẩng đầu nhìn trời cao, rồi lại vội cúi đầu thở dài.

Nhân sinh thật thảm à! Hắn không khỏi cảm thán.

Thời gian sao lại trôi chậm như vậy.

......!

Diệt Ma Hội, trong một căn phòng nhỏ.

Nơi này vậy mà sắp mở ra rồi sao? Thanh âm kinh ngạc của Tiểu Mỹ vang lên.

Đúng vậy.

Sao...!ngươi sợ rồi sao, Tiểu Mỹ? Một thanh âm khiêu khích khác truyền lại.

Tiểu Mỹ không quan tâm đối phương, nàng chăm chú nhìn tờ giấy trong tay khẽ nói: Nơi này mở ra cũng không phải chuyện tốt lành gì đối với những người như chúng ta.

Mọi người nên nhớ, đã bao người vì sự kiện này mà phải tiếc nuối rời đi Diệt Ma Hội.

Đám người xung quanh nghe nàng nói không tự chủ gật đầu.

Khi ở tầng một, đội ngũ của họ giám sát bị diệt bởi ma thú hoặc tự tan rã thì họ còn có cơ hội tìm kiếm đội khác để nâng cao thành tích.

Nhưng một khi đã lên tầng hai đổ lên thì cơ hội đó sẽ không còn nữa.

Đội ngũ họ giám sát bị diệt thì họ cũng phải rời đi.

Cho dù có không phục đi nữa thì cũng chỉ câu nói tất trách, không hỗ trợ tốt cho Diệt Ma Giả gây lên thất bại đáp lại bọn họ bằng một cách khinh bỉ và vô tình mà thôi.

Diệt Ma Hội tài nguyên tập trung lại được rất nhiều nên nguồn nhân lực không bao giờ cạn kiệt.

Chính vì vậy, họ không cần những kẻ vô dụng đã từng làm đội ngũ Diệt Ma Giả bị tiêu diệt được phép ở lại làm hỏng đi thanh danh của Hội..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio