Giao thứ đó ra đây!
Tiểu Mỹ nhìn đối phương chằm chằm nói.
...!Dạ Trần gãi gãi đầu có chút không hiểu thấu.
Thứ đó là thứ gì? Hắn có rất nhiều đồ nha.
Biết giao thứ gì ra bây giờ.
Ngươi không hiểu? Hay cố tình không hiểu?
Thấy đối phương mãi không có động tĩnh gì, Tiểu Mỹ nhăn mày khó chịu lên tiếng.
À...!Nhìn biểu cảm của đối phương, Dạ Trần linh quang chợt chớp hiểu ra ngay.
Nói sớm không phải được sao? Thứ đó đệ không thiếu!
Dạ Trần phất tay vào không trung, nhìn Tiểu Mỹ xinh đẹp phía trước cười gian như ta hiểu ý ngươi rồi.
Cái gì?
Tiểu Mỹ nghe hắn nói mà kinh hãi bật dậy.
Ngươi...!ngươi có rất nhiều? Nàng khuôn mặt biến sắc, e dè lên tiếng hỏi lại.
Dạ Trần mũi ngẩng lên trời cao ngạo nói: Tất nhiên rồi!
Tỷ cầm lấy!
Nói xong, hắn lấy ra một chiếc nhẫn đặt lên trên bàn.
Thứ này...!Tiểu Mỹ tay run run cẩn thẩn cầm lấy chiếc nhẫn đặt ở trên bàn.
Thứ đó ở bên trong sao? Nghe hắn nói có rất là nhiều.
Nàng tim đập thình thịch thầm nghĩ.
Có thứ này nàng sẽ giải quyết được rất nhiều việc.
Thầm liếc mắt nhìn Dạ Trần, nàng cảm thấy tên này thật thuận mắt.
Đủ cho tỷ ăn sung mặc sướng cả một đời!
Tiếng nói đắc ý của Dạ Trần truyền lại.
Hứ...!Tiểu Mỹ nghe hắn nói mà lâm vào màn sương mù.
Cái gì ăn sung mắc sướng chứ? Bạo Đạn có thể ăn sao, có thể mặc lên người sao? Đúng là tầm bậy tầm bạ.
Nàng thầm nghĩ.
Ma lực nhẹ nhàng truyền vào trong chiếc nhẫn.
Một hào quang sáng chói chiếu vào mặt nàng.
Thật là nhiều! Nàng bật thốt lên.
Còn phải nói! Dạ Trần hai tay chống eo tự ngạo nói.
Một toà núi lớn ma kim, sao không nhiều cho được.
Hắn tin chắc cho dù là bất cứ ai nhìn thấy, cũng bị sự toả sáng của núi ma kim làm cho choáng váng đầu óc.
BỐP!
Ai da...!Tiếng kêu đau của Dạ Trần vang lên.
Hắn vội lấy hai tay ôm lấy trán của mình.
Tinh tinh...!Chiếc nhẫn Dạ Trần lấy ra lúc nãy, lăn dài trên mặt sàn.
Nhìn nhẫn của mình rơi trên mặt đất, Dạ Trần hai mắt trở lên sắc bén liếc nhìn đối phương khẽ nói: Ngươi có ý gì?
Đây chính là lòng thành của hắn.
Vậy mà bị người ta ném vào mặt, lăn cộc lốc trên mặt sàn đá cứng ngắc.
Bịch...!Tiểu Mỹ bị hắn nhìn có chút sợ hãi lùi ra sau.
Nàng quên mất, người trước mắt mình là ai? Nàng cũng thầm kinh hãi, nàng vậy mà bị vẻ bất cần đời của đối phương lừa đi mất tầm nhìn, chỉ nhìn vào mặt thiện lương mà không nhìn vào mặt tối còn lại của hắn.
Nàng có chút sợ hãi người trước mắt rồi.
Đây không phải là thứ ta cần! Nguyên Tiểu Mỹ lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt đối phương nói.
Dạ Trần cúi người nhặt lên nhẫn không gian.
Phù thổi đi bụi bẩn dính phải.
Hắn khẽ lên tiếng: Vậy ta không còn thứ gì có thể đưa cho ngươi rồi!
Tiểu Mỹ lắc đầu chắc chắn nói: Không! Ngươi vẫn còn một thứ.
Ngươi không đưa Bạo Đạn cho ta.
Ta sẽ không nói cho ngươi biết!
Nguyên Tiểu Mỹ nói thẳng ra luôn.
Đây mới chính là thứ nàng cần.
Có nó trong tay, Dạ Trần vẫn là một biến số lớn.
Nàng cũng chả chắc chắn được phần nào, khi đối phương bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung.
Dạ Trần ánh mắt trở lên lạnh lùng đối diện với đôi mắt tràn đầy sự quyết tâm của đối phương.
Xeng...! Ánh sáng trắng loé lên, phản chiếu hàn quang lên đôi mắt xinh đẹp và tràn đầy dũng khí không chịu khiêm nhường của Nguyên Tiểu Mỹ.
Mặc dù sợ hãi, nàng cũng không chịu lùi bước.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời có người dám uy hiếp trắng trợn với nàng như vậy.
Ngươi giết ta, ngươi không rời khỏi được Giới thành đâu!
Thiên Lão thủ đoạn thông thiên cũng không cứu được ngươi!
Nguyên Tiểu Mỹ cười lạnh nói.
Đây là bộ mặt thật của ngươi sao? Nguyên Tiểu Mỹ, con gái của Thành chủ Giới thành Thiên Phương.
Dạ Trần cười gằn đáp lại.
Không sai! Băng Dạ Trần của Băng gia Thánh thành Thiên Phương.
Nguyên Tiểu Mỹ cũng cười đáp lại.
Thừa một chữ rồi!
Dạ Trần có chút chán ghét.
Lúc nãy xung đột ngoài kia, nghe người khác nhắc nàng họ Nguyên hắn đã sớm nhận ra thân phận thật của nàng.
Vì ở Giới thành chỉ có một nhà họ Nguyên, mà cũng chỉ có một nhà đó được phép mang họ Nguyên trong thành mà thôi.
Chính là đám người họ Nguyên, sống ở phủ thành chủ thực lực tổng hợp lại còn mạnh hơn các Đại gia tộc khác một bậc.
Do Nguyên thành chủ Nguyên Thanh dẫn đầu.
Nguyên Tiểu Mỹ ngồi xuống ghế, ánh mắt tràn ngập thích thú nhìn Dạ Trần nói: Sao ngươi lại nhận ra được, ta là con gái của Thành chủ Giới thành.
Là thứ này! Dạ Trần chỉ tay vào con mắt của nàng.
Khí chất của ngươi khác biệt so với những người ở bên cạnh ngươi.
Hắn nói tiếp.
Nghe đối phương nói, Nguyên Tiểu Mỹ kinh ngạc vội lên tiếng hỏi: Chỉ như vậy?
Con người thường bị chính suy nghĩ của mình làm rối trí.
Suy nghĩ đơn giản chút, kết hợp với phán đoán từ đôi mắt nhìn thấy được...!Vậy là đủ rồi.
Dạ Trần cười lạnh không thôi.
Đơn giản nhiều lúc lại vô cùng hữu dụng.
Đây là câu nói lúc trước ngươi chỉ cho ta!
Nguyên Tiểu Mỹ cảm thán.
Nàng không thể không công nhận lời nói của đối phương vô cùng có đạo lí.
Nhiều khi bớt suy nghĩ lại, lại thành ra tốt.
Vừa bớt đau đầu vừa không bị rối loạn, rơi vào trầm mê.
Cho dù ngươi nói vậy đi nữa.
Không giao ra thứ kia, ta sẽ không giúp ngươi.
Nguyên Tiểu Mỹ nhìn hắn cười gia xảo nói.
Có ai từng nói với ngươi.
Ngươi quá thông minh chưa?
Dạ Trần nhìn chăm chăn đối phương lên tiếng.
Không chờ đối phương đáp lại, Dạ Trần đã lấy ra một chiếc lệnh bài.
Đừng quên...!Ta có thứ này trong tay!
Nguyên Tiểu Mỹ mím chặt môi, đôi mắt sắc lạnh nhìn hắn nói: Ngươi được lắm!
Vậy ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì?
Đối phương đã sớm nhận ra, không cần thiết phải cùng nàng nhiều lời như vậy đi.
Tất nhiên có việc phải nhờ đến nàng rồi.
Nàng mở mắt mong chờ nhìn đối phương.
Trong đôi mắt tràn ngập ý cười.
Chỉ cần đối phương mở miệng lên tiếng trước, nàng sẽ nắm quyền chủ động.
Lợi thế sẽ theo đó nghiêng về phía nàng.
Chỉ là thấy vui mà thôi.
Chơi đùa với ngươi một chút cho đỡ nhàm chán! Khác với những gì nàng dự đoán, Dạ Trần không có vẻ gì là quan tâm lắm.
Ngược lại ý cười trong mắt hắn càng đậm.
Ngươi dám lấy ta ra trêu đùa!
Không ai nói cho người biết, độc nhất là lòng dạ đàn bà sao?
Nguyên Tiểu Mỹ trở lên vô cùng nguy hiểm đối diện trực tiếp với Dạ Trần.
Ha ha ha...
Ngươi đang tự chửi chính mình sao?
Dạ Trần cười to hỏi lại.
Nguyên Tiểu Mỹ không vì thế mà tức giận, ngược lại nụ cười trên môi càng đậm.
Không dài dòng nữa.
Ngươi có điều gì cứ nói!
Nguyên Tiểu Mỹ thần tình trở lên nghiêm túc đáp lại.
Dạ Trần thấy vậy cười.
Ta có chút lạnh sau lưng! Ngươi có thể giúp ta không? Dạ Trần nghiêm túc nói.
Cái này không khó!
Nguyên Tiểu Mỹ phất nhẹ tay.
Thoải mái hơn chưa? Nàng dịu dàng hỏi lại.
Dạ Trần gật nhẹ đầu: Tốt hơn rồi!
Ngươi nói được rồi chứ?
Nguyên Tiểu Mỹ ánh mắt lấp lánh hàn mang nhìn hắn cười tươi nói.
Dạ Trần bước lên, lại gần chiếc bàn Nguyên Tiểu Mỹ đang ngồi.
Hai người mắt đối mắt khoảng cách không quá một bước chân.
Ta giúp ngươi lên ngôi Thành chủ Giới thành! Dạ Trần khẽ nói.
Đôi mắt tự tin của hắn làm người ta không dám nghi ngờ.
Ngươi giúp ta làm sao?
Nguyên Tiểu Mỹ ánh mắt khẽ nhảy, nàng thần tình trở lên lạnh như băng, đôi mắt nóng rực liếc nhìn chăm chăm đối phương khẽ hỏi.
Ta sẽ giết Nguyên Vô Chiến giúp ngươi!.