Các ngươi còn thời gian ở đây khen lẫn nhau sao?
Thật là thú vị, thú vi!
Thanh âm cười đùa đột nhiên vang lên.
Một thanh niên tuấn tú mặc bạch y khí chất không hề thua kém những thiếu gia Đại gia tộc mau chóng hiện thân.
Nghê Tiểu Bạch.
Tuyên Nghi và Kim Mộng híp mắt nhìn người mới đến, đồng thời cùng lúc lên tiếng.
Người đến không kém bọn hắn là bao, Nghê gia Nghê Tiểu Bạch một trong Tứ Đại Gia Tộc ở Giới thành.
Mặc dù đối phương tuổi nhỏ nhất trong số Tứ Thiên Thiếu người ta đặt cho bọn hắn nhưng một thân ma lực của y không thể coi thường được.
Nghe nói Nghê Tiểu Bạch một chân đã bước vào Cao cấp rồi.
Còn thực hư ra sao thì chưa rõ lắm.
Có vẻ Tứ Thiên Thiếu chúng ta tập trung đông đủ rồi ha!
Nghê Tiểu Bạch liếc nhìn đám người cười rạng rỡ nói.
Tuyên Nghi, Lục Ba, Kim Mộng và Nghê Tiểu Bạch hắn, bốn người đều là những gương mặt đại diện riêng cho Đại gia tộc ở Giới thành.
Thường ngày cũng hay gặp mặt nhau, quan hệ bên trong mặc dù có chút phức tạp nhưng cũng coi như là quen biết lẫn nhau.
Từng người bọn họ có gia thế hiển hách, tư chất cũng không kém đều là thiên tài của Giới thành, nên mọi người thường gộp bọn họ lại gọi chung là Tứ Thiên Thiếu.
Lần này tiến vào Ma Đồ Sơn Động không tránh được một chút xích mích nhỏ.
Nên đi chào hỏi nhau một tiếng trước cho phải đạo, không cả đến lúc đó lại nói: Trở mặt vô tình, không giảng tình nghĩa ngày xưa!
Đừng gộp ta lại với ba người các ngươi.
Lục Ba bất mãn lên tiếng.
Lục huynh nói như vậy là có ý gì? Không lẽ ngươi coi thường chúng ta, không xứng đứng chung một hàng với ngươi.
Nghê Tiểu Bạch nhìn đối phương không thèm để ý lại mình cười nói.
Tự hiểu là được!
Lục Ba cũng không thích nói nhiều với bọn hắn, nói xong câu này hắn liền đi tới chỗ đám người Dạ Trần.
Hửm!
Ba người còn lại không khỏi nhăn mày đánh giá hành động của đối phương.
Hắn đến đây làm gì? Thấy đối phương trong tình cảnh nhạy cảm tiến đến chỗ đội ngũ mình, Lân Diễm không hiểu khẽ lên tiếng hỏi.
Ta có lẽ đoán được ý định của hắn!
Linh Lung nhìn nàng cười nói.
Thấy đối phương hai mắt mở to nhìn mình, Linh Lung nói tiếp: Ngươi xem, đám người đến đây cũng chỉ tầm một nửa mà thôi.
Còn có một đám người nữa vẫn còn đang đứng ở vị trí trung tâm.
Mà tên đang đi đến thì sao? Linh Lung hỏi dò đối phương.
Ngươi mau nói à! Úp úp mở mở.
Lân Diễm khẽ gắt đáp thẳng thừng Linh Lung.
Tứ Du bên cạnh thấy vậy cười làm hoà nói: Ý của Linh Lung là hắn muốn đến gia nhập vào đội chúng ta đi.
Ta nghĩ chắc cũng không sai đâu.
Tứ Du vừa dứt lời, thanh âm của Lục Ba liền truyền đến: Tại hạ Lục Ba ngưỡng mộ Dạ Lân Linh đã lâu.
Lần này Ma Đồ mở ra bất thường nên tại hạ đến đây...
Lục Ba ngươi định chống lại chúng ta sao!
Lục Ba còn chưa nói hết, Tuyên Nghi ở đối diện đã lạnh giọng lên tiếng.
Chống lại các ngươi?
Lục Ba liếc mắt nhìn lại thân ảnh hai mắt đang hằm hằm nhìn hắn kia.
Xung quanh đối phương, đám người đi theo cũng không làm ngơ ai nấy đều sát khí đằng đằng hướng về phía hắn.
Đặc biệt là tên Tuyên Thương kia, ánh mắt rất không tốt.
Không rõ là hướng về phía hắn hay là về phía đám người gần hắn đây.
Chúng ta đều là những người dẫn đầu gia tộc chuyến này tiến vào Ma Đồ.
Đáng lẽ phải kết minh với nhau, cùng tiến cùng thối mới phải.
Ngươi bây giờ lại đi ngỏ lời với Dạ Ma, tên người ngoài kia.
Vậy là có ý gì? Ta đang hỏi ngươi đó!
Tuyên Nghi ý vị thâm trường nhắc nhở Lục Ba.
Hắn muốn nói cho đối phương biết, muốn tìm người đồng hành cũng phải là người Đại gia tộc như bọn hắn.
Nếu không phải thì thôi, còn cố sẽ bị coi như là phản bội, sẽ bị ba người còn lại bọn họ liên kết lại xem như là kẻ địch mà đối đãi theo tình hình lúc đó.
Nói chung là không phải chuyện tốt, dù sao bọn họ cũng chiếm ưu thế về nhân số và chiến lực đỉnh phong.
Lục Ba nhíu mày nhìn đối phương nghiêm túc lên tiếng: Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Hừ...! Tuyên Nghi cười lạnh đáp lại: Ngươi nghĩ sao là chuyện của ngươi? Nên suy nghĩ thật kĩ trước khi hành động đó, Ba Nhi à!
Ha ha ha...!Lục Ba trước ánh nhìn nghi hoặc của mọi người ngửa đầu lên trời cười to.
...!Dạ Trần cách hắn không xa ánh mắt đăm chiêu như đang nghĩ gì đó.
Xem ra Tuyên Nghi định ép Lục Ba, không cho hắn vào đội của Dạ Lân Linh kia.
Dù sao Lục gia cũng có hai Cao cấp Ma giả à! Một thân ảnh cao lớn đứng đằng xa híp mắt nhìn đám người phía trước lên tiếng.
Ta không ngờ đến, ngươi cũng có lúc biết động não.
Thân ảnh nhỏ gọn bên cạnh kinh ngạc nhìn đối phương lên tiếng.
Hừ...!Đừng khinh thường người khác.
Đối phương bất mãn không nhẹ vội lên tiếng đáp trả.
Xem ra đối thủ của chúng ta lần này có chút nhiều.
Cao cấp tham gia cũng không ít!
Một thân ảnh ngồi trên cành cây phía trên đám người khẽ nói.
Đâu chỉ là ít.
Còn có nhiều kẻ thú vị nữa.
Một thanh âm phấn khích khác phát ra.
Ma Đồ lần này mở ra có chút khác lạ.
Tự nhiên hấp dẫn nhiều người đến.
Chúng ta cũng phải đề cao cảnh giác một chút.
Đặc biệt là đám người đang xem chuyện vui kia!
Thân ảnh lên tiếng ánh mắt sắc bén nhìn vào đám người mặc huyết sắc áo bào.
Có kẻ hình như đang theo dõi chúng ta.
Đối diện, một thân ảnh mặc huyết sắc áo bào trên mặt có một vết bớt màu đỏ khẽ lên tiếng nói thầm với người bên cạnh.
Mặc kệ lũ chuột nhắt đó.
Thân ảnh bên cạnh lạnh lùng đáp lại.
Cũng đúng! Đối phương nghĩ một chút cũng cảm thấy có lí liền gật đầu đáp lại.
Chỉ cần chiếm được thứ đó là được.
Mọi chuyện còn lại không cần quan tâm!
Trước mắt đối phương, Lục Ba nhìn Tuyên Nghi lắc lắc đầu nói: Ngươi có lẽ có chút hiểu nhầm.
Lần này người dẫn đội Lục gia không phải ta?
Nghe hắn nói, Tuyên Nghi ánh mắt khẽ nhảy.
Hắn đã đoán ra được điều gì đó.
Ngươi có vẻ bị bỏ rơi nhỉ! Hắn cười một tiếng, ánh mắt mang theo sự giễu cợt nói với đối phương.
Như vậy càng tự do tự tại!
Lục Ba không thèm quan tâm, hắn vô cùng thoái mái đáp lại.
Mặc kệ hắn đi.
Ý của Dạ huynh như thế nào? Hắn không thèm để ý đám người nhiều chuyện này nữa liền quay sang hỏi ý kiến Dạ Trần.
Đôi mắt hắn vô cùng chân thành, trong vắt như ánh mắt trẻ con, không có một ý nghĩ vẩn đục nào ở bên trong.
Hắn cũng đã nói như vậy, đối phương cũng đã hiểu ý hắn đi.
Hắn không khỏi mỉm cười nhìn đối phương.
Người này có thể kết bạn đồng hành trong Ma Đồ.
Nhân phẩm của hắn tốt nhất trong bốn người kia, ta chắc chắn điều này.
Cũng chưa từng nghe việc xấu nào liên quan đến hắn ta.
Nếu như ngươi định tìm thêm đồng minh.
Lục Ba là một lựa chọn tốt.
Tứ Du liếc nhìn đối phương một cái, rồi lên tiếng góp ý cho người quyết định trong Dạ Lân Linh.
Vậy cũng được nhau.
Chúng ta vào bên trong cũng bớt phần nguy hiểm.
Linh Lung cũng gật đầu nói.
Lân Diễm và Ngũ kiếm không nói gì.
Chỉ nhìn xem Dạ Trần quyết định như nào mà thôi.
Dạ Trần nghe hai người kia nói nhẹ gật đầu.
Đôi mắt hắn nhíu lại, nhìn đối phương một lúc liền nói:
Ta từ chối!
Dạ Trần thẳng thừng đáp lại đối phương.
...!Lục Ba kinh ngạc, hai mắt loé tia sáng nhìn vào Dạ Trần.
Đám người Tuyên Nghi ở xung quanh cũng kinh ngạc không kém.
Đồ ngu, không biết sống chết.
Tuyên Nghi cười gằn, thầm nói.
Hắn còn đang lo Lục Ba tham gia vào Dạ Lân Linh làm cản trở kế hoạch của hắn đây.
Dù sao cũng là một truyền nhân thế hệ này của một Đại gia tộc, nếu vô duyên vô cớ mất tích, bọn hắn cũng không thiếu phiền toái quấn thân khi ra ngoài.
Lân Diễm cũng kinh ngạc nhìn Dạ Trần.
Mặc dù không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng ủng hộ hắn.
Ngươi không cần lên tiếng.
Nàng khẽ nói.
Linh Lung định mở miệng nói gì đó, tự nhiên bị nàng ta nói như vậy, cũng chỉ có thể trợn mắt nuốt ngược vào.
Hi vọng có duyên gặp lại.
Lục Ba nhìn đối phương một lúc liền lên tiếng.
Nói xong, hắn liền đi mất, như cơn gió chớp mắt biến mất trong tầm mắt mọi người.
Người Diệt Ma Hội đến rồi!
Dạ Trần cũng không để ý lắm, nhìn không gian đột nhiên phát sang Dạ Trần khẽ nói.
Tất cả mọi người tập trung lại.
Thanh âm vang dội từ vị trí trung tâm truyền ra.
Đám người Tuyên Nghi định nói gì đó nhưng nghe thanh âm vừa phát ra liền biến sắc.
Không nói nhiều lời liền rút đi.
Chúng ta làm gì tiếp đây? Linh Lung thở ra một hơi liền nói.
Kiếm một chỗ là được.
Không cần phải gấp làm gì.
Mọi người cũng lên tinh thần thôi.
Dạ Trần hứng thú bừng bừng đáp lại.
Bốn người xung quang cũng mỉm cười.
Bọn họ cũng chờ mãi thời khắc này đây.
Ở phía xa, một thân ảnh lén la lén lút nhìn vào đám người bọn họ.
Hi vọng có cơ hội! Thân ảnh thần bí thầm nói..