Nguyên Tố Đại Lục

chương 167: 167: con chuột phá đám dạ trần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hì..!!

Dạ Trần đáp lại sự giận giữ của đối phương bằng một tiếng cười.

Tên khốn! Kim Hồn nhìn thấy liền tức điên lên hét to.

Siết..!!

Bịch bịch...

Hắn siết chặt trường đao trong tay liền như một con trâu nổi điên chạy thục mạng đến chỗ Dạ Trần.

Thấy đối phương thành ra như vậy, Dạ Trần không khỏi mỉm cười.

Hắn chậm rãi nâng bàn tay lên, ma lực thuần tuý màu trắng trong suốt nhanh chóng xuất hiện tạo thành một quả cầu nhỏ.

Ta không rảnh chơi với ngươi, đại hán cầm đao! Dạ Trần híp mắt cười nói với đối phương đang lao đến.

Vù...! Dạ Trần ném quả cầu trong lòng bàn tay ra xa, miệng thì hô to: Mọi người cẩn thận, đám người Đại gia tộc phản kích.

Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng mới được!

ẦM!

Hắn vừa nói xong, một tiếng nổ lớn liền vang lên.

Khói bụi chớp mắt nổi lên, theo làn gió vô danh không biết từ đâu tới mau chóng tản ra làm cản trở tầm nhìn của mọi người.

Dạ Trần chớp lấy thời cơ mau chóng chạy sang một bên.

Mẹ kiếp! Là ai dùng Phong chi lực vậy! Muốn giết người sao?

Khụ khụ! Mắt của ta...

Trước mắt là khói bụi bay ngập trời, vậy mà còn dám dùng Phong hệ.

Tên nào thế...!não bị nước vào sao?

Nhìn màn khói bụi trước mắt, Kim Hồn liền nhíu mày.

Tản ra cho ta!

Hắn một đao chém ra.

Vù...

Màn khói bụi trước mắt liền bị chém ra làm đôi.

Nhưng người hắn cần tìm thì không thấy đâu.

Tinh thần lực cũng không làm gì được ngươi.

Dạ Ma ngươi gian trá lắm! Kim Hồn phẫn hận nói.

Hắn cũng đã sớm thả ra tinh thần lực nhằm khoá lại thân ảnh đối phương để tiện truy đuổi.

Ai mà ngờ vừa chạm đến thân thể hắn ta thì như muối bỏ biển, dòng nước chảy về biển cả, chớp mắt liền không cảm nhận được gì.

Giống như lâm vào một mảnh hư vô, căn bản không thể nắm bắt.

Theo hắn đoán, nhất định đối phương có pháp bảo làm nhiễu loạn tinh thần lực.

Mà điều quan trọng hơn là ở trước mắt.

Người Kim gia...!để mạng lại.

Mọi người cùng nhau vây công Kim Hồn.

Ta không tin, chúng ta có hàng ngàn ma giả không đánh được một mình hắn ta...

Vô số thân ảnh tràn ngập phẫn nộ đang gào thét lao về phía hắn ta.

Ai nấy cũng nắm chặt binh khí trong tay, chỉ hận không thể xẻ thịt hắn ra ngay lập tức.

Tất cả những điều này đều là do Dạ Ma gây ra.

Còn hắn thì là người bất đắc dĩ phải đứng ra chịu tội.

Ngươi đừng có mà rơi vào tay ta! Kim Hồn ánh mắt trở lên lạnh lẽo gằn giọng thốt lên.

Ở đằng xa, Dạ Trần nhìn tình cảnh đám người Kim gia phải khổ chiến với dòng người như nước lũ liền mỉm cười mãn nguyện.

Bên cạnh hắn, Lân Diễm, Linh Lung và Tứ Du đã sớm tập hợp đông đủ.

Phong hệ của người thật là hữu ích, Tứ Du à! Linh Lung nhìn thân ảnh kế bên liền lên tiếng khen ngợi.

Nhờ có chút gió của đối phương mà họ có thể dễ dàng từ trong đám người rời đi mà không ai hay biết.

Thật là dễ dàng, không tốn chút sức lực nào.

Dù sao, họ cũng là những người hăng hái xông lên trước nhất, nếu như ngang nhiên rời đi nhất định sẽ làm cho nhiều người chú ý và không đạt được thành quả như trước mắt.

Không có gì! Tứ Du mỉm cười khiêm tốn đáp lại.

Chỉ là làm cho màn khói bụi Dạ Trần tạo ra nhanh chóng lan rộng và tăng thêm chút mù mịt mà thôi.

Đối với người có một thân Phong hệ nguyên tố như hắn...!thì quả thật là vô cùng dễ dàng, không đáng tự ngạo.

Khuấy động phong vân đã xong.

Chúng ta cũng nên vào thôi!

Nhìn ngọn giản trong tay, Dạ Trần khẽ nói.

Có khi, Ngũ Kiếm đang chán nản chờ chúng ta bên trong đó! Linh Lung nhìn mọi người cười nói.

Ha ha ha...!Nghĩ đến tình cảnh đó, mọi người không tự chủ mỉm cười.

Đi thôi! Thanh âm ở đằng trước truyền lại.

Vù...!

Dạ Trần như một tia sáng trắng không chút kinh động vòng qua đám người phía trước.

Ba người ở sau thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.

Ngươi là ai? Một đệ tử Kim gia bảo vệ ma trận nhìn thấy có người đến liền thất thanh kêu lên.

Dạ Trần không dừng bước, chớp mắt liền đứng trước mặt đối phương, tay cầm kiếm đâm thẳng về phía trước.

PHẬP!

Bóng hình thân ảnh dưới mặt đất bị một vật sắc bén đâm xuyên qua.

Có người! Mấy người Kim gia canh giữ ở kế bên nghe mà giật mình, liếc nhìn lại nơi phát ra thanh âm liền kinh hãi, vội hét toáng lên.

Im miệng!

Linh Lung giận giữ, một kiếm chém tới...

Cái gì! Đang chăm chú chiến với đám ma giả ở đằng trên, đột nhiên nghe được tiếng hét ở phía sau, Kim Hồn liền thất kinh vội quay mặt ra sau nhìn.

Dạ Ma...!lại là ngươi! Thấy rõ con chuột lén lút lẻn vào là ai, Kim Hồn rống to.

Dạ Ma tiến vào Ma Đồ rồi!

Dạ Ma tiến vào Ma Đồ rồi!

Mọi người nhanh chân lên!

Có ma giả ở gần đó nghe được lời hắn ta nói liền kinh hãi hét lên không ngừng.

Mọi người nghe đối phương nói liền trở nên gấp.

Dùng hết lực đi.

Chúng ta cũng phải mau tiến vào! Có người hét lên.

Nhanh chóng giải quyết đối phương...

Trận chiến xảy ra càng thêm khốc liệt, ai nấy cũng vận dụng hết tất cả ma lực mình có.

ẦM..!!

ẦM..!!

ẦM..!!

Lúc nãy không thấy có nguồn ma lực Cao cấp nào hiện lên trong trường hỗn loạn ngoài Kim Hồn nhưng hiện tại đã có thêm ba nguồn ma lực phát ra đạt đến cấp độ này.

Ta phải chém ngươi ra làm đôi! Kim Hồn không để ý đám người xung quanh nữa, hắn toàn thân ma lực bạo phát.

ẦM!

Một tiếng động lớn vang lên, Kim Hồn chẳng khác gì một viên đạn pháo được bắn ra lao thẳng về phía nhóm người Dạ Trần.

Không được để cho bốn người kia đi vào! Một nhóm mấy chục người trên ngực có chữ Kim từ xa vội vã đi đến, họ liếc mắt nhìn thấy nhóm bốn người khác lạ đang đứng trước ma trận liền vội hét lên.

ẦM...

Từng người từng người một cũng vội kích phát ma lực mau chóng chạy đến ngăn nhóm người kia lại.

Các người đi trước!

Đánh bay một kẻ bên cạnh ra xa, Dạ Trần nhìn ba thân ảnh mảnh mai vội nói.

Bịch...! Hắn đứng ra chặn trước đám người canh giữ ma trận nơi đây, ma lực trong người không ngừng truyền vào thanh trường kiếm trong tay.

Lân Diễm thấy hắn ra chặn đám người phía trước, cách chỗ này không xa lại còn có một đám người đang chạy như bay đến nữa thì lo lắng vội bước lên phía trước nói: Để ta cho, ta có Thiên...

Nàng đi trước đi! Dạ Trần lên tiếng ngắt lời đối phương luôn.

Thấy đối phương còn muốn nói tiếp, Dạ Trần cười nói: Ta là đội trưởng đó!

Đi thôi! Tứ Du cắn răng lên tiếng.

Hắn tiến lên kéo Lân Diễm đi vào ma trận.

Ngươi không được chết đó! Linh Lung nhìn đối phương khẽ nói.

Ha ha ha...!Dạ Trần cười.

Ma trận này là ma trận dịch chuyển, nhất định dịch chuyển mọi người đến cùng một vị trí.

Nên ngay khi bước vào Ma Đồ thì phải rời đi luôn đó! Dạ Trần lên tiếng nhắc nhở.

Biết rồi! Linh Lung tức giận nói.

Nàng mau chóng tiến vào cột sáng, trong lòng bàn tay xuất hiện ngọc giản.

Không được! Đám người Kim gia phía trước thấy vậy hét to vội lao lên ngăn cản.

Xeng...!Dạ Trần một kiếm đầy uy lực chém ra.

Bịch bịch...

Đám người sợ hãi vội lùi ra sau.

Trước mắt bọn họ, trên mặt đất xuất hiện vết chém thật dài cắt ngang.

Ngươi...!Người Kim gia nhìn vào Dạ Trần phẫn nộ kêu lên.

Đứng im đó một lúc.

Không thấy bằng hữu của ta đang có việc bận sao? Không được làm phiền...!CHẾT ĐÓ! Dạ Trần liếc nhìn đám người trước mắt một vòng rồi mới đáp lại.

XOẸT..!!

Ánh sáng trắng đằng sau lưng hắn loé lên bao trùm lấy ba người Lân Diễm đang lo lắng vào bên trong.

Không được! Kim Hồn thấy vậy vội giơ tay ra hét to.

Ánh sáng vụt tắt, ba thân ảnh đứng trong ma trận liền không thấy đâu nữa.

Tốt lắm! Dạ Trần liếc mắt nhìn lại liền mỉm cười nói.

Tốt! Tốt thật! Ăn lão tử một đao! Tiếng rống giận của Kim Hồn truyền đến.

Hắn giơ cao Thiên Yết Nhiếp Hồn Đao trong tay lên chém mạnh về phía Dạ Trần một đao.

XOENG!

Ánh đao sáng quắc phóng ra, Dạ Trần kiếm trong tay chém ngang.

ẦM..!!

Kiếm khí và đao khí lao vào nhau liền nổ tung.

Thân ảnh Dạ Trần bị đánh bật ra sau, khoé miệng đã chảy ra máu tươi.

Đỡ ta một chưởng! Không biết từ khi nào phía sau lưng Dạ Trần đã xuất hiện thêm một thân ảnh, hắn lòng bàn tay tràn ngập Hoả chi lực đánh thẳng ra.

Bàn tay đỏ rực dần dần phóng đại trong mắt Dạ Trần..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio