Ta là bằng hữu của Dạ Trần đó! Ngươi ra tay với ta.
Nếu hắn biết được, ngươi không sợ hắn sẽ thất vọng về ngươi sao, Lân Diễm? Linh Lung không trả lời câu hỏi của đối phương, ngược lại hỏi lại đối phương một câu.
Nghe Linh Lung nói, ánh mắt Lân Diễm khẽ nhảy nhưng rất nhanh nàng liền cười lạnh nói: Ta sẽ nói cho chàng ấy biết.
Linh Lung ngươi trí lớn, cảm thấy Dạ Lân Linh không phù hợp.
Nên đã nhân cơ hội tiến vào Ma Đồ để rời đi...!không gây khó khăn cho mọi người!
Còn về chuyện chàng ấy có biết được việc ta đang làm hay không? Linh Lung ngươi thử nghĩ xem.
Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, NGƯƠI CHẾT RỒI LIỆU CÓ NGƯỜI THỨ BA BIẾT ĐƯỢC? Lân Diễm cười tà nhìn đối phương khẽ nói.
Lân Diễm ngươi quá đề cao mình rồi! Ngươi nghĩ ngươi đánh lại ta sao? Linh Lung ánh mắt lạnh lùng nhìn vào đôi mắt tràn ngập sát khí của đối phương đáp lại.
Những chiến trận khốc liệt của Dạ Lân Linh diễn ra ở Giới thành đều được các Diệt Ma Giả ghi lại và nhận xét.
Họ cũng đã lập ra một bảng xếp hạng chiến lực thực sự của năm thành viên trong đội, được dán ngay trên bảng thông báo nhiệm vụ của Diệt Ma Hội đây.
Xếp thứ năm: Nghịch Mệnh Ngũ Kiếm.
Ma lực: .
Xếp thứ tư: Dạ Ma.
Ma lực: .
Xếp thứ ba: Ám Y Phong Tứ Du.
Ma lực:
Còn về vị trí đầu, không phải ai khác chính là nàng, Quang Không Thần Linh Lung.
Mặc dù nàng không quan tâm về mấy vấn đề này lắm.
Nhưng không thể không phủ nhận, trong những trận chiến với Cao cấp Ma giả, nàng đều là người đóng phải trò quan trọng nhất trong việc đánh lui mấy ma giả mạnh mẽ này.
Lân Diễm cười nhạt lắc đầu khẽ nói: Ta sẽ cho ngươi biết, ai mới là người mạnh nhất Dạ Lân Linh!
Nghe nàng ta nói vậy, Linh Lung ánh mắt trở lên nghiêm túc: Thiểm Quang Thuật.
Vù..!!
Nàng ta biến thành tia sáng di chuyển vô cùng nhanh chớp mắt vòng qua sau lưng Lân Diễm.
Thiểm Quang Kiếm.
Quang chi lực hội tụ trong lòng bàn tay biến thành một thanh kiếm màu vàng, Linh Lung siết chặt dứt khoát chém xuống.
Ở phía trước, Lân Diễm gặp nguy không hoảng, khoé miệng còn khẽ nhếch lên tràn ngập sự khinh thường.
Vù..!!
Nàng đưa đại kiếm ra sau lưng đỡ lấy một chiêu kiếm bất ngờ của đối phương.
Keng..!
Ánh lửa chớp hiện.
Vù...!Lân Diễm xoay người một chiêu vung kiếm phản kích chém ngang thân đối thủ trước mắt.
Hừ...!Thấy vậy, Linh Lung cắn răng cũng một kiếm chém ra.
Keng keng....
Hai người không ngừng vung kiếm, mỗi một chiêu kiếm chém ra đều là chí mạng.
Lân Diễm sử dụng đại kiếm thành thạo, đã vậy kiếm trong tay nàng còn là một trong Thập Đại Thần Binh nổi danh Đại Lục, uy lực phát ra tất nhiên mạnh hơn nhiều quang kiếm trong tay Linh Lung.
Lân Diễm mạnh mẽ không ngừng áp sát đối phương.
Nàng huy kiếm không ngừng nghỉ, một kiếm lại một kiếm tràn đầy uy lực đánh ra.
Linh Lung không ngừng lùi lại ra sau.
Mỗi lần nàng kéo dãn khoảng cách với đối phương liền đánh ra một kiếm hoa mỹ lướt ngang để lại quang ảnh kiếm chợp chờn lao về phía đối phương.
Lân Diễm không thèm để ý mấy chiêu thức tầm thường này, nàng một kiếm quét ra liền sạch, hoả diễm trên thân kiếm cũng theo đó bốc lên.
Tam Thức Kiếm.
Lân Diễm khẽ nói.
Vù..!!
Đại kiếm ánh lửa rực cháy chém về phía Linh Lung.
Linh Lung thất kinh vội dùng quang thuật tránh sang một bên.
ẦM..!! Phiến đá sau lưng Linh Lung bị chém tan tành.
Quang Chớp! Linh lung nâng ngón tay lên chỉ vào thân ảnh Lân Diễm hung mãnh kia.
Đừng hòng! Lôi chi lực trên người Lân Diễm hiện lên, ánh tím chớp hiện phản chiếu lên khắp vách sơn động.
VÙ..!! Lân Diễm như biến thành lôi điện chớp mắt xuất hiện trước mặt Linh Lung, nàng cười lạnh nhìn đối phương, chân phải ra lực quét ngang thân thể mềm mại kia.
Ầm..!!
Linh Lung không kịp phản ứng lại, nàng bị Lân Diễm chân quất trúng vào vùng eo, lực trùng kích đem lại cũng đánh bật nàng ra phía đối diện, toàn thân đập mạnh vào vách đá cứng rắn.
Khục khục...!! Linh Lung hô khan, nàng không dám chậm trễ nén đau đứng dậy nhưng thân ảnh Lân Diễm vung kiếm quá đầu đã đến.
Vù...!Lân Diễm không chút do dự một kiếm chém thẳng xuống.
LÂN DIỄM!
Linh Lung phẫn nộ hét to nhưng đại kiếm trong tay Lân Diễm không vì thế mà dừng lại.
Dịch Chuyển! Linh Lung ánh mắt đỏ hoe bật thốt.
Ánh sáng bạc trên người nàng chớp hiện, Linh Lung hư không biến mất tại chỗ.
Vù...! Thân ảnh Linh Lung xuất hiện đã cách sau lưng Lân Diễm một trượng có hơn.
Nàng kiếm trong tay một lần nữa xuất hiện, lao thẳng về phía thân ảnh kia.
Chém vào khoảng không, Lân Diễm nhíu mày cảm nhận liền vung kiếm ra đằng sau ngay lập tức.
Keng..!!
Đại kiếm và quang kiếm đánh vào nhau.
Hự! Linh Lung bị uy lực của đại kiếm phát ra đánh bật ra đằng sau, bàn tay nàng cầm kiếm không ngừng run lên.
Không hổ là Thập Đại Thần Binh! Linh Lung hậm hực nói.
Có Thần Binh mạnh mẽ trong tay, lại trong khoảng không gian chật hẹp khó di chuyển này.
Nàng Quang hệ và Không Gian hệ chú trọng vào tốc độ không phát ra tác dụng lớn lao gì.
Nhất định phải rời đi chỗ này, nếu không hôm nay nàng sẽ là ma dưới kiếm Lân Diễm.
Quang mang hiện lên, Linh Lung biến thành tia sáng bay ra ngoài hang động.
Ai cho! Hiểu rõ mục đích của đối phương, Lân Diễm liền hét lên, Lôi chi lực hiện lên bao phủ lấy thân thể nàng.
XOẸT!
Lôi điện màu tím chớp mắt đuổi kịp tia sáng màu vàng, Lân Diễm không chút chần chừ một kiếm chém đến.
Phập..!!
Hự..!!
Thanh âm khó chịu phát ra, tia sáng bị chém bay đi nhưng nhờ thế mà thoát khỏi sơn động nhỏ hẹp này.
Nhìn vết máu trên mặt đất, biết nàng ta đã bị thương, Lân Diễm liền vận ma lực đuổi theo.
Phải giết nàng ta! Không thể để cho nàng ta sống mà rời khỏi nơi này được! Lân Diễm thầm nghĩ.
Một tia sang bay ra ngoài hang động.
Linh Lung ngoảnh đầu nhìn lại.
Nàng biết rõ, Lân Diễm sẽ truy đuổi nàng không bỏ.
Nghĩ lại những gì vừa trải qua Linh Lung thở dài không thôi.
Ban nãy còn là bằng hữu thân thiết, còn đích thân xắn tay áo lên nấu cho mình ăn.
Chớp mắt tình hình biến chuyển lại trở thành kẻ địch vô tình, sự thật này làm cho nàng khó mà tiếp nhận được.
Nhìn vết thương bên hông rỉ máu, Linh Lung liền lấy một viên đan trị thương ra đưa vào trong miệng nhỏ.
Phù...
Tiếng thở dài vang lên trong vùng băng tuyết lạnh giá.
Ngươi không sợ chết sao? Sao còn không chạy? Thanh âm lạnh lùng của Lân Diễm vang lên.
Nhìn vào thân ảnh mới vừa từ trong sơn động phi thân ra, Linh Lung hít sâu một hơi liền cười nói: Ta ngược lại muốn xem...!ngươi mạnh đến đâu!
Đối phương thực lực cũng không thua kém mình bao nhiêu.
Hệ nguyên tố tốc độ nàng có Quang hệ, đối phương lại có Lôi hệ, cho dù chạy được bao xa cũng sẽ bị đối phương đuổi kịp mà thôi.
Chạy cũng là tốn công vô ích, còn tiêu tốn ma lực.
Chưa kể đến ở vùng băng tuyết đầy rẫy nguy hiểm này, đi không có mục đích càng nguy hiểm hơn.
Hắc Ngục Thiên Giáp...!ra đây! Lân Diễm cười lạnh khẽ nói.
Quang mang sáng trưng lấy nàng làm trung tâm mà toả sáng ra xung quanh.
Một bộ giáp màu đen tuyệt mĩ khoác lên người Lân Diễm.
Ma Đấu Khải hoàn thiện sao? Linh Lung nhíu mày nhìn lại đánh giá.
Nhìn lại bộ giáp bao trọn cơ thể mình, Lân Diễm tự tin nhìn thân ảnh phía trước khẽ nói: Có nó, giết ngươi như giết Tuyết Lang vậy!
Ta cũng muốn thử xem, nó mạnh đến nhường nào! Linh Lung nâng quả cầu trong tay lên, nhìn Lân Diễm trong Hắc Ngục Giáp cười lạnh nói.
LÊN! Cả hai cùng lên tiếng.
Quang cầu trong tay Linh Lung bắn ra, chớp mắt đã to hơn một trượng lao về phía thân ảnh vô cùng nhỏ trong mắt nó.
Ha ha ha...!Thấy quang cầu khổng lồ tiến đến, Lân Diễm không sợ hãi ngược lại cười điên cuồng.
Cảm nhận ma lực cuộn trào trong cơ thể, cùng với sức mạnh vô tận của Hắc Ngục Thiên Giáp mang lại.
Lân Diễm hai chân tụ lực bật mạnh về phía trước.
Ầm..!! Phạm vi mặt tuyết sau lưng nàng bị sức mạnh từ Lân Diễm phát ra hất tung lên, tuyết bay đầy trời.
Nhìn vào quang cầu trước mắt, Lân Diễm tụ tập toàn bộ ma lực vào cánh tay trái, một hư ảnh hắc thủ liền xuất hiện.
Nàng lấy tay làm kiếm hất mạnh vào quang cầu trước mắt: Cút!
BINH..!!
Quang cầu bị nàng chém bay lên không trung trước con mắt ngỡ ngàng của Linh Lung.
Chiến lực cũng phải tăng lên gấp hai lần rồi! Linh Lung thầm nghĩ.
Hừ! Nàng nhanh chóng hừ lạnh một tiếng, hai tay hai quang kiếm lao lên phía trước.
Keng..!!
Ba thanh kiếm va chạm vào nhau.
Hai đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhau..