Nguyên Tố Đại Lục

chương 288: 288: chuyện lạ nơi con hẻm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngươi quay về đi, ta còn có chuyện cần làm! Thanh âm Dạ Trần vang lên.

Rõ! Đối diện y, một thân ảnh tay cầm trường thương khẽ khom lưng lên tiếng trả lời rồi vội xoay người rời đi ngay.

Dõi mắt nhìn thân ảnh đối phương biến mất trong màn tối mới rời, Dạ Trần khuôn mặt nghiêm tức liền biến chuyển tỏ ra vui vẻ, vô cùng ung dung bước chân về phía quán bán bánh bao ở ngay cạnh bên vẫn còn đang bốc lên hơi nóng.

Thật thơm à! Ngửi mùi thơm bánh bao lan tỏa ra, Dạ Trần thầm khen.

Ông chủ, lấy cho hai cái! Dạ Trần lấy ra một đồng ma kim kêu lớn.

Có ngay, có ngay...!! Đối diện, một trung niên nhân ngoài tứ tuần vội lên tiếng đáp lại.

Soạt..!! Đối phương gói hai chiếc bánh bao vào tờ giấy dày thô ráp rồi đưa cho Dạ Trần cầm lấy.

Đa tạ! Dạ Trần tiếp nhận vội cầm lấy một chiếc bánh bao lớn đút thẳng vào miệng ăn một cách nhồm nhoàm.

Cảm nhận sự mềm mại và ngon ngọt của từng miếng bánh mang lại, Dạ Trần không khỏi khen tiếp: Nóng vẫn là ăn ngon nhất!

Chớp mắt y liền ăn xong một chiếc, chiếc còn lại cũng nhanh chóng rơi vào miệng đối phương.

Soạt!

Vù!

Dạ Trần miệng ngậm bánh bao, hai bàn tay thì vo tròn tờ giấy còn thừa rồi ném sang một bên cho đỡ phiền.

Hử! Ánh mắt của y vậy mà vô tình say đắm đường cong trên không của cục giấy nát bị chính bản thân không chút suy nghĩ vứt bỏ để rồi đối phương quay lại hấp dẫn, kéo đi tầm nhìn mà không hề hay biết gì.

BỤP! Thanh âm khẽ va chạm vang lên, điều này không khỏi làm cho Dạ Trần phải nhíu mày.

Tiếng động này...!quái lạ! Dạ Trần nghe thấy mà không khỏi nghi hoặc thầm nghĩ.

Thanh âm tờ giấy bị vo tròn rồi ném xuống mặt đất, đáng lẽ phải bõm một cái mới phải, sau giờ lại giống như ném trúng đồ vật mềm vậy!

...!Dạ Trần mang theo nghi hoặc tiến lên phía trước.

Không bao lâu, một ngách tối liền xuất hiện trước mắt đối phương.

Nó là một khoảng không gian tối tăm và eo hẹp, ấm áp không có chút nào nhưng âm u và lạnh lẽo lại dày đặc xen kẽ nhau mà tồn tại, điều đáng sợ nhất là không được chút ánh lửa ban đêm nào chiếu tới, khiến cho nơi đây một màu đen tối làm cho người ta không tự chủ được mà suy nghĩ những điều này sợ sẽ từ trong bóng tối vô tận kia nhảy ra bắt lấy tâm can họ!

Ta không có sợ ma đâu! Dạ Trần mở to mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt tỏ ra khinh thường khẽ mở há miệng thầm nói.

Có...!người...!sao? Thanh âm chán nản kéo dài kèm theo một loại cảm xúc kì lạ đột nhiên khẽ vang lên.

Trong đôi mắt khẽ mở của nữ hài, Dạ Trần thân ảnh dù cho bị màn đêm đen tối che mờ đi nhưng lúc này đây, thân ảnh nhỏ bé đó lại sáng hơn bao giờ hết, sáng hơn tất cả những gì bản thân trước đây từng được thấy.

Thật...!đẹp! Nữ hài cười thảm nói ra.

Một tia hi vọng nhỏ nhoi, dù chỉ là vô tình đi nữa nhưng nó cũng đã chiếu sáng màn đêm bao phủ suốt bấy lâu nay, ánh trăng trên cao như đồng cảm với nữ hài mà làm trái lệnh Thiên, đối phương mạn phép chiếu xuống một luồng ánh trăng sáng hơn bao giờ hết, nó còn sáng hơn cả ánh lửa rực rỡ ngoài kia, để soi rọi con hẻm âm u không được phép bén mảng tới này!

Khụ khụ...!! Nữ hài ho khan liên tục nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy để nhìn kĩ ai đang đến, dù cho người đó liếc qua bản thân thôi cũng được, nàng cũng đã hài lòng!

Nhưng Dạ Trần thì lại khác, ánh trăng giúp hai người nhìn rõ nhau hơn nhưng cũng làm cho Dạ Trần được một phen hú hồn hú vía hét toáng lên: Có quỷ!

Vù..!! Y thất kinh hoảng hốt không biết phải làm sao nên chỉ có thể vơ được cái gì dùng cái đó, thành ra Dạ Trần không chút suy nghĩ ném thẳng chiếc bánh bao đang cắn dở trong tay về phía thân ảnh nhem nhuốc đột nhiên xuất hiện.

Bốp! Thanh âm vang dội truyền ra, bánh bao vậy mà trực tiếp in lên một bên má của nữ hài.

...!Nữ hài ngơ ngác nhìn lại Dạ Trần, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Hóa ra đối phương cũng giống như những người kia! Nữ hài mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng vẫn không thể kìm nén được nỗi thất vọng đối với sự thật.

Tránh xa ta ra! Đối diện, Dạ Trần vội nhảy sang một bên bờ tường, hai tay y ôm chặt đầu lại rồi thất thanh la lên.

Ta rất...!rất mạnh, ngươi mà dám...!đến...!đến đây, ta sẽ đánh...!ực...! đánh ngươi đó!" Dạ Trần thanh âm vang vảng nhưng không hiểu sao càng về sau thì càng nhỏ lại.

HỬM..!! Một lúc sau vẫn không thấy có chuyện gì xảy ra với bản thân, tất cả vẫn còn nguyên vẹn đầy đủ, Dạ Trần nghi hoặc lấy một hơi dài từ từ mở mắt ra nhìn cảnh sắc đối diện đang như thế nào!

Thân ảnh nữ hài một lần nữa hiện trong mắt đối phương, may mắn lần này đã có chuẩn bị từ trước nên rất nhanh Dạ Trần đã tiếp thu được tình hình.

Đây không phải là tên ăn mày sáng ngày sao? Cảm thấy đối phương có chút quen quen, Dạ Trần nghĩ lại liền nhớ ra thân phân của người ta.

Nhớ lại được liền sinh ra hiếu kì, quan sát đối phương một lần nữa, thấy đối phương từ cằm rơi xuống những hạt nước, Dạ Trần không khỏi ngây dại: Đừng nói là....!do ta làm ra nha!"

Không cần nghĩ nhiều cũng biết đó là nước mắt rồi.

Vì chính muội muội của hắn Băng Ánh Nhi cũng khóc nhiều không kém đâu, nhờ đó mà chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay.

Nhưng mọi chuyện trên đời đều tồn tại hai mặt tốt và xấu, tốt thì có trước đó rồi, xấu chính là muội muội của hắn khóc quá nhiều thành ra Dạ Trần hắn sợ luôn rồi.

Mọi khi nhìn thấy nước mắt lăn dài là không hiểu sao, đáy lòng cứ run lên bần bật, chỉ muốn chạy ngay đi cho đỡ phiền!

Vị tỷ tỷ này...!ngươi không đau chứ? Ta xin lỗi, xin lỗi.

Tại ta...!bất cẩn! Chuyện bản thân đã làm ra thì không thể bỏ chạy lấy người được, Dạ Trần từ tốn vừa chầm chậm lại gần đối phương vừa nhỏ nhẹ nói ra.

Thấy đối phương không đáp lại, vẫn lặng im ngồi đó, Dạ Trần gấp muốn chết!

Làm sao đây? Làm sao đây? Dạ Trần đại não vận động hết mức có thể.

Những quyển sách trước đó đã đọc, nữ nhân tâm, ôm chân nữ, bắt tâm kế, cách làm nữ nhân vui, Tam thập lục cảnh chiều nữ...!đều được Dạ Trần nhớ lại một hồi.

Nhưng đối phương có vẻ nhầm lẫn một chuyện rồi!

Nếu như hôm nay, chuyện này đồn ra ngoài, bảy phần nam nhân xấu xa trên đời đều sẽ giơ ngón tay cái khen Dạ Trần một chữ HẢO!

Chuyện này...!? Một bụng kinh văn tuyệt luân thì đã làm sao, dính phải tình cảnh trước mắt, kinh nghiệm mới là điều đáng nói đến nhất cho nên Dạ Trần tuổi còn trẻ, kinh nghiệm còn chưa đủ, chỉ có thể một mặt bối rối, ngại ngùng lén nhìn đối phương.

Ta...!không...!sao..!! Nữ hài nức nở thốt lên lời.

Ta...!! Dạ Trần tâm như bị dao cứa, có chút cắn dứt lương tâm nhìn vào nữ hài nhưng không biết phải nói lời gì cho phải.

Ném bánh bao còn nóng hổi lên mặt con gái người ta, sự sỉ nhục trắng trợn này còn nói được cái gì nữa.

May, người ta tính tình tốt, không giết đi lên đã là tốt lắm rồi!

Ngươi đi đi...!! Nữ hài nhỏ giọng lên tiếng.

Dạ Trần không khỏi thất sắc, nghe sao mà giống như Ngươi cút đi vậy!

Dạ Trần bất lực cười, hàm răng khẽ cắn.

Nếu như đã không thể vậy thì dùng sát chiêu.

RẦM..!!

Thanh âm đột nhiên vang lên, nữ hài không khỏi giật mình vội ngẩng đầu nhìn lại.

Xoẹt! Thiên địa xuất hiện dị tượng, tử quang chớp ngang trời.

Dạ Trần hai đầu gối quỳ mạnh xuống mặt đất, nét lạnh lùng mang theo sự cao ngạo trời sinh ẩn dấu trên khuôn mặt biến mất thay vào đó là sự chân thành hiếm có, lưng thẳng thì khẽ khom, miệng nhỏ thì hét lớn: Tiểu đệ mới sinh không hiểu chuyện, xin tỷ tỷ tha lỗi, nhất định sẽ không có lần sau nữa đâu.

Đệ xin thề với ông trời đó!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio