Nguyên Tố Thao Khống Sư

chương 119: kế hoạch của khủng long pháp sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nhược, anh thật sự quen với Lý Lan Lam lắm hở?”

Đến mười giờ trưa, rốt cục Hiểu Hiểu cũng không nhịn nổi sự tò mò trong lòng, bèn trượt ghế đến trước bàn làm việc sát vách với mình, nhìn chằm chằm vào kẻ đang dúi đầu trong đám hồ sơ - Tần Nhược, hỏi ra câu hỏi đã nghẹn trong lòng cô đến hơn hai tiếng đồng hồ. Mặc dù cô không phải là dạng nữ trí thức thích chơi game, nhưng cũng không có nghĩa là cô không quan tâm gì đến chuyện trong đó. Một số nữ đồng sự hay bàn về những chuyện thú vị trong Vinh Quang, cô ngồi cạnh cũng sẽ nghe lọt tai đôi chút, dần dà, cô cũng có một mức hiểu biết nhất định về Vinh Quang.

Từ sáng sớm hôm nay, đề tài mà hầu hết các đồng sự trong công ty bàn luận đều giống nhau, trong đó còn tiện thể nhắc đến kẻ đang ‘thấp bé’ nhất đội hình là Tần Nhược nữa. Chuyện này lập tức gợi lên lòng tò mò của Hiểu Hiểu ngay, cô bèn đi lân la hỏi, mới biết rằng ngày hôm qua Tần Nhược đã tỏa sáng chói lọi, đóng vai trò là một nhân vật khá quan trọng trong đội hình.

Cho dù phần lớn các đồng sự đều không nhìn thấy bóng tên này trên chiến trường, nhưng trong số những người được hắn cứu lại có Vua Miệng Rộng Vương Đạt - kẻ thiện nghề ‘truyền gió’ nhất trong công ty, đồng thời còn có mười tên đồng sự của phòng ban khác nữa, cho nên dưới sự tán dương của họ, rất nhanh, toàn Căn Cứ Địa đã biết rằng ngày hôm qua Tần Nhược đã có xuất hiện, không những dẫn theo hai người bạn cứu hơn hai mươi tên đồng sự mà đồng thời còn dùng một ít kỹ xảo cực kỳ bình thường để giúp họ xử lý hơn ba mươi tên chấp pháp của Bát Thần Chúng nữa.

Có điều điều khiến Hiểu Hiểu chú ý lại chính là, theo lời mấy đồng sự thì Lý Lan Lam bên phòng tài vụ và em gái của cô ta là Lý Hinh Thấm hình như rất thân quen với Tần Nhược, hai bên có vẻ hiểu rất rõ nhau.

Với sự hiểu biết của Hiểu Hiểu về Tần Nhược, cô biết Tần Nhược sẽ không nảy sinh lòng hứng thú với những người con gái ‘lạnh tựa núi băng’ như Lan Lam, cho dù Lan Lam thật đúng là một cô gái rất xuất sắc...

Có điều, cuối cùng Hiểu Hiểu vẫn không thể nén nổi sự tò mò đang càng lúc càng bành trướng trong lòng mình, bởi vì cô biết rằng nếu một cô gái thích một người nào đó, sẽ rất có khả năng cô ấy sẽ thay đổi tính tình vì người ta - vừa nãy cô cũng đã ghé qua phòng tài vụ xem thử rồi, xác nhận rằng bộ dạng lạnh lùng của Lý Lan Lam dường như có một chút thay đổi so với thường ngày. Điều này khiến cô phải nhớ lại một ít chuyện ngày mà hôm qua Hinh Thấm đã hỏi cô, và những kiến nghị mà cô đưa cho Hinh Thấm...

Một sự bực bội kỳ lạ nào đó dâng lên trong lòng, khiến cô không thể an tâm làm việc tiếp được.

Bị Hiểu Hiểu kéo ra khỏi đống hồ sơ cao như núi, Tần Nhược mát-xa đôi mắt có phần mỏi mệt một chút, sau đó quay đầu qua hỏi: “Việc này không phải ngày hôm qua tôi đã nói rồi hay sao?”

“Cho nên tôi mới hiếu kỳ đấy.” Hiểu Hiểu chớp chớp đôi mắt đang ‘lấp lánh’ ánh hào quang kỳ dị của mình: “Anh đoán thử xem liệu Mỹ Nhân Băng Giá có thật sự nảy sinh tình cảm với anh không nào?”

“Có mà nảy sinh tình cảm với cô ấy.”

Tần Nhược lườm Hiểu Hiểu một cái rồi quay đầu qua, định tiếp tục vùi đầu vào đống hồ sơ của mình. Hôm nay là thứ Sáu, là cuối tuần rồi, lượng công việc có phần lớn hơn ngày thường, hắn định xử lý xong một cách nhanh chóng để buổi chiều khỏi cần đi làm nữa, tranh thủ thời gian về nhà luyện cấp.

Hiểu Hiểu hậm hực phồng miệng lên, hiển nhiên là rất bất mãn với câu trả lời vừa rồi của Tần Nhược. Cô định gặng hỏi thì đột nhiên có một người bước vào từ ngoài phòng, sau đó tiến đến bên này.

Hiểu Hiểu giật mình, cho là quản lý đang đi tuần tra, bèn vội vàng lui về chỗ của mình.

Đột nhiên!

“Tần Nhược!”

Một thanh âm vang lên bên tai của hai người. Tần Nhược và Hiểu Hiểu cùng đồng thời kinh ngạc nhìn về phía người mới tới...

“Sao anh lại qua đây?”

Tần Nhược đẩy ghế lùi về phía sau một chút rồi đứng lên. Người kia có thân hình cao cao gầy gầy, là trợ lý của phòng tài vụ - La Thiên, cũng là kẻ vừa mới chiến đấu chung với Tần Nhược hồi rạng sáng - Khủng Long Pháp Sư. Thật không ngờ y lại đến tìm Tần Nhược vào giờ làm việc như thế này đấy.

La Thiên cười, sờ sờ mũi, sau đó kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống: “Ngồi xuống nói chuyện đi... Đầu giờ tôi có nhắn cho cậu mấy tin mà không thấy cậu trả lời cho nên mới qua đây xem xem sao đấy.” Câu này của y càng khiến Tần Nhược thắc mắc hơn: lão này tới tìm mình làm gì nhỉ?

“A, hôm nay công việc bận quá cho nên không để ý. Thế nào, có việc gì thế?” Tần Nhược hỏi.

“Bận à? Tốt, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.” Tiếp đó, La Thiên bắt đầu bàn về chuyện ngày hôm qua trong trò chơi với Tần Nhược. Tần Nhược nghe mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm than lão già này làm quản lý thật đúng là thiếu trách nhiệm quá, trong thời gian làm việc mà còn dám phân tâm chạy xuống lầu tìm mình để bàn về chuyện trong trò chơi như thế này nữa đấy, mà địa điểm lại còn là nơi mình làm việc kia!

Choáng!

Có điều điều khiến Tần Nhược phải kinh hãi chính là, La Thiên nói rằng y đã bàn bạc xong với một số đồng sự rồi, họ sẽ tập hợp toàn bộ người trong công ty lại để thành lập một chiến đội, sau đó phát triển lên thành gia tộc.

Tần Nhược nghe mà hai hàng lông mày nhíu thật chặt. Hắn thầm nghĩ, xem ra chuyện ngày hôm qua đã khiến La Thiên chịu một sự đả kích rất lớn rồi, nếu không cũng sẽ không hạ một quyết định như vậy. Dù sao thì, mọi người đều là thành phần trí thức có việc làm ổn định cả, mà chuyện thành lập chiến đội hay phát triển gia tộc thì phải là những người chơi hoặc công hội chuyên nghiệp mới có thể làm được, hạ xuống một bậc thì cũng phải là một ít người chơi có thời gian dồi dào mới ổn. Bắt những người chỉ có thể dành được chút thời gian buổi tối để giải trí như họ làm việc này, vậy cho dù có thành công đi nữa cũng chỉ là một cái giàn hoa mà thôi, thậm chí còn không bằng cả lũ Bát Thần Chúng nữa.

“Anh định thành lập gia tộc để ăn thua đủ với lũ Bát Thần Chúng à?” Tần Nhược nói toạc ra thâm ý của La Thiên ngay. La Thiên cũng không phủ nhận, y nghiến chặt răng, gật đầu: “Bọn tôi đều cảm thấy gia tộc Bát Thần Chúng hẳn phải bị trừng phạt.”

“Bọn chúng đã phải trả giá lớn cho hành vi của chúng rồi.”

“Chưa đủ, phải triệt để lật đổ chúng mới đủ!” La Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Nhưng y vừa mới nói xong thì Tần Nhược đã cười xòa một tiếng: “Mọi người vào chơi trò chơi chẳng ai là vì bị hành hạ cả. Theo tôi thấy, hiện giờ cho dù chúng ta có thành lập được một gia tộc đi nữa, cũng không có đủ thực lực để ăn thua đủ với Bát Thần Chúng, đúng không?”

Về mặt này, La Thiên hiển nhiên là đồng ý, cho nên y gật gật đầu, nói:

“Kế hoạch của tôi là như vầy, trong khoảng thời gian đầu chúng ta sẽ chỉ lo liệu phát triển, không gây xung đột với Bát Thần Chúng, cho dù có đụng phải cũng sẽ chủ động né tránh. Tôi biết chúng ta còn thua Bát Thần Chúng lẫn phần lớn các gia tộc rất nhiều, nhưng chúng ta cũng có một ưu thế mà không ai có, đó chính là người của chúng ta đều làm chung với nhau, hiểu rõ nhau, quen thuộc và tín nhiệm lẫn nhau! Chính vì sự tín nhiệm ấy mà tôi tin rằng một khi chúng ta thực sự cố gắng thì chắc chắn sẽ trưởng thành nhanh hơn những gia tộc khác rất nhiều!”

Biểu tình của Tần Nhược dần dần giãn ra. Lão La Thiên này nói thật cũng không phải không có lý, hơn hai trăm tên đồng sự trong công ty nếu chia sẻ tin tức với nhau về trang bị, cấp bậc, bản đồ phụ, đồng thời còn có thể cùng khai quật với nhau một cách tin tưởng hoàn toàn thì quả thật rất có khả năng sẽ như La Thiên nói vậy, thực lực của mọi người sẽ tiến bộ vượt bậc trong khoảng thời gian thật ngắn!

Nhưng...

Muốn thật sự làm được điều này thật khó khăn lắm, cũng phiền phức nữa! Mà điều khó nhất chính là chính sách phân phối ích lợi...

Không ngờ trải qua một đêm, La Thiên đã cân nhắc được không ít, Tần Nhược vừa mới đề cập đến những chuyện này thì y đã đưa ra phương án giải quyết rất kỹ càng tỉ mỉ, và cũng rất thích đáng ngay. Mà điều khiến Tần Nhược phải tán thán chính là, trong đó La Thiên thậm chí còn vận dụng chức vụ của mình trong công ty để cất nhắc những người có năng lực nổi trội, đưa họ đảm nhiệm một ít chức vụ trong gia tộc nhằm hoàn thiện chế độ nữa.

Chỉ ngắn ngủi mấy câu hỏi đáp, một mô hình gia tộc đại khái đã được phác thảo ra, khiến ngay cả người không rõ lắm là Hiểu Hiểu mà cũng mùi mẫn nghe, có đôi khi còn lộ ra biểu tình suy ngẫm, sau đó liên tiếp gật đầu nữa.

Sau khi trút hết toàn bộ ý tưởng của mình rồi, La Thiên mới kích động hỏi Tần Nhược: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Tần Nhược trầm ngâm một lúc, rồi mới nghiêm túc gật gật đầu:

“Nếu có thể thuận lợi thực hiện được thì đúng là có thể thành công. Có điều... Tôi chỉ sợ không có nhiều thời gian đi với mọi người mà thôi.” Hắn hiện giờ vẫn chưa thể đặt hết tâm tư vào chuyện phát triển với mọi người được, bây giờ đi theo nhóm Lục Tâm kiếm tiền mới là điều cần thiết nhất, nếu vì kiến thiết gia tộc mà làm trễ nải chuyện ấy thì thật là được không bằng mất!

“Yên tâm, chuyện của cậu Vương Đạt đã nói với tôi rồi! Lúc thường, cậu có thể một mình hành động, chỉ có khi quan trọng lắm thì chúng tôi mới cần đến năng lực của cậu thôi.” La Thiên rất thông minh, hiện giờ trong công ty trừ Vương Đạt và Lan Lam ra cũng chỉ có một mình y là biết được sự quan trọng của cảm giác nguyên tố nước mà Tần Nhược sở hữu, cũng như thực lực thật sự của Tần Nhược mà thôi, cho nên y dự định sẽ mời Tần Nhược vào những lúc gặp môi trường phức tạp, như thế có thể phát huy được tác dụng mà nhiều người không thể làm được.

“Năng lực gì thế?”

Hiểu Hiểu mở to đôi mắt xinh đẹp của mình nhìn Tần Nhược, hiếu kỳ chen vào một câu.

La Thiên là thành viên thâm niên của công ty, dĩ nhiên là biết Hiểu Hiểu rồi. Y nhìn qua cô, lắc lắc đầu nói: “Chuyện này không thể nói được, tôi đã đồng ý với người ta là giữ bí mật rồi, không thể nói ra cho ai khác biết được... Muốn biết thì tự hỏi tên này đi nhé.”

“Cô ấy không chơi game, nói cô ấy cũng không hiểu đâu.”

Tần Nhược vừa nói ra khỏi miệng thì Hiểu Hiểu đã lập tức bất mãn ngay, cô nàng chu miệng lên hậm hực nói: “Ai nói tôi không hiểu? Chờ tan giờ tôi lập tức đi mua mũ trò chơi ngay, buổi tối nhớ dẫn tôi đi luyện cấp à!”

“Được, chỉ cần cô tới là được.” Tần Nhược biết mỗi tối Hiểu Hiểu đều phải tập thể dục thể hình, sau đó là chăm sóc sắc đẹp, cuối cùng còn phải ngủ đúng giờ để bảo dưỡng làn da nữa, cho nên không thể nào có thời gian đi chơi trò chơi với hắn được.

Quả nhiên, nghe thấy Tần Nhược trả lời một cách sảng khoái như thế, Hiểu Hiểu lập tức quay sang nơi khác ngay: “Thèm vào mà đi lêu bêu với các anh í.” Hiển nhiên, cô đã quên mất chuyện phải hỏi về Lý Lan Lam rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio