Trình Nghi Triết bị Bạch Nặc Ngôn lôi đến một khu chợ mua thức ăn, thức ăn sau khi bị cô mua, đều ném vào tay anh. Cô coi anh như một lao động chân tay giá rẻ, Trình Nghi Triết vừa hay thấy vậy. Thế nhưng có lẽ những chỗ như thế này, anh chỉ dám đứng xem, vì quả thật vô cùng bẩn thỉu. Trong chợ có bán cá, sau khi làm sạch cá, vảy và nội tạng cá bị vứt bỏ tùy ý, người bán hàng chỉ dội qua một lần nước là xong, quán ăn vặt ở khắp nơi, những thức ăn bị đông lạnh trong tủ đá không biết bao nhiêu ngày đều được bày bán la liệt.
Thứ duy nhất có lẽ khiến Trình Nghi Triết cảm thấy hài lòng là bánh bao cỡ nhỏ trong cửa hàng bán bánh bao, ít nhất đây là loại thức ăn người có thể nuốt được.
Bạch Nặc Ngôn biết nấu ăn, điều này khiến Trình Nghi Triết phải mở to mắt ngạc nhiên, nhưng dù sao anh cũng thấy rất vui vẻ.
Lúc cô làm cơm, anh đều đừng trước cửa bếp ngắm cô nấu nướng.
Cũng có khi cô sẽ sai khiến anh, bắt anh rửa rau, bóc toi..
Những món ăn cô nấu, không hiểu sao anh đều thấy ăn rất ngon miệng, có lẽ mấy ngày qua sống ở đây bị hành hạ về mặt vị giác quá lớn, anh chỉ có thể tự giải thích như vậy.
Cô còn giặt quần áo cho anh.
Nhưng mỗi lần sử dụng bột giặt, lòng bàn tay cô bị đau giống như đang sưng tấy, cả bàn tay đều đỏ rần, cô sẽ cảm thấy nhồn nhột vô cùng khó chịu. Còn anh chỉ nhàn nhã xem TV, anh không biết rằng cô giặt quần áo sẽ đau đớn như vậy. Hẳn anh càng không biết, cô đã từng thề với bản thân, ngoại trừ người thân trong gia đình, cô sẽ chỉ giặt quần áo cho người mình yêu.
Anh chẳng hề biết bất cứ chuyện gì.
Ban ngày, giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, mà người sai là cô.
Đi trên đường, họ bắt gặp một người nổ bỏng ngô, cứ phút một nồi, mỗi khi xong một nồi sẽ vang lên một tiếng nổ lớn. Cô đòi nhất định phải nổ được một nồi, Trình Nghi Triết cũng không tỏ thái độ phản đối. Nhưng hôm đó, đường rất đông người qua lại, Trình Nghi Triết bảo cô tối quay lại xếp hàng mua, nhưng cô nhất định không chịu, người xếp hàng mua bỏng rất đông, Trình Nghi Triết luôn không thích lãng phí thời gian vào việc chờ đợi vô ích như thế này, anh nhất định đòi đi, Bạch Nặc Ngôn nhất định không cho anh đi.
Trình Nghi Triết rất bực, họ phải đứng đó đợi hơn giờ đồng hồ. Nhưng đến lúc đó Trình Nghi Triết vẫn chưa nổi cáu với cô. Chuyện khiến anh thật sự nổi giận đó là, họ đợi đến lúc chạm được đến bánh xe bán hàng, cô đột nhiên lại không muốn ăn bỏng nữa, cô kéo anh về nhà.
Trình Nghi Triết rất muốn đập cô chết tươi ngay tại chỗ.
Anh không biết rằng, cô chỉ muốn anh luôn luôn đứng bên cạnh cô như vậy, họ không cần nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, chỉ có hai người họ, cứ đứng như vậy thôi, trò chuyện vu vơ một chút, ngắm nghía xung quanh một chút, nhìn dòng người qua lại trên đường một chút.
Những chỗ như thế này chắn chắn không phải những nơi anh thích đến, chính bản thân cô cũng không thích.
Nhưng có lẽ đây chính là thói quen sinh hoạt, chính là hoàn cảnh sống của cô.
Từng hơi thở trong khoang miệng đều mang theo hương vị quen thuộc.
Đến buổi tối, Trình Nghi Triết vẫn chưa thèm nói với cô một câu nào, cho đến khi Trình Nghi Triết xoay người ôm cô, cô đẩy anh ra, Trình Nghi Triết mới nhận ra sự kỳ lạ của cô, anh bật đèn lên.
Cô nằm co quắp, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, tay ôm hờ bụng, môi mím lại thành một đường thẳng.
- Làm sao vậy?
Anh dùng tay lau những giọt mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán cô.
Cô lắc đầu.
- Em không sao.
Anh nhíu mày, cô rõ ràng không giống với người không có chuyện gì một chút nào hết.
- Chỉ một lúc thôi sẽ khỏi ngay mà.
Tay cô vẫn ôm bụng.
- Rất đau à?
- Một chút thôi.
Nguyên nhân hẳn là do ban ngày giặt quần áo suốt, ngâm trong nước lạnh lâu quá đây mà.
Anh đoán vậy, con gái lúc nào cũng phiền phức như thế.
- Lần nào cũng đau thế này à?
Bàn tay anh vuốt ve bụng cô, hiếm khi cô thấy anh kiên nhẫn như vậy.
- Ngẫu nhiên thôi.
Cô không muốn nói nhiều.
- Nếu đau thì phải nói ra chứ.
Cô lắc đầu:
- Nói ra thì đã sao, người khác cũng đâu có chịu đau thay em, nhiều lắm cũng chỉ an ủi vài câu, sau đó em vẫn cứ đau, chẳng có nghĩa lý gì hết.
Làm sao cô có thể giải thích như thế chứ, anh không thể tin được.
- Có lẽ sẽ rất nhiều.
Cô nở nụ cười, nhìn anh:
- Mỗi khi đau, em sẽ tự nói với bản thân, hãy cứ kiên trì như đã từng chịu đựng, rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đi.
Anh thở dài, ôm cô vào lòng.
Một lát sau, hai cánh tay cô không còn ôm bụng nữa, anh mới thoáng yên tâm.
- Đỡ rồi hả.
- Ừ.
Đúng là đã đỡ đau hơn.
Làm đàn ông thật là tốt, chỉ cần hưởng thụ, không cần trả giá, tất cả mọi đớn đau đều dành hết cho đàn bà gánh chịu.
Dường như đã qua cơn buồn ngủ, cô không ngủ được nữa.
- Anh có biết vì sao em lại đến đây không?
Tự nhiên cô lại nổi lòng tham, cô muốn cho anh xem cuộc sống của cô , muốn anh trải qua những ngày thường nhật trong cuộc đời cô.
- Nơi đây, rất giống nhà em.
- Cũng chẳng kém là bao.
Chỉ là phương hướng khác nhau.
- Em có muốn về thăm nhà một chút không?
Nếu cô muốn, anh….
Cô lắc đầu :
- Không cần.
Anh trầm mặc xuống.
( Ko cho anh về nhà đâu, ko lộ hết bí mật, còn gì là hay).
Cô dựa lên ngực anh:
- Từ trước đến nay, em chưa bao giờ kể về mẹ em đúng không. Mẹ em là một giáo viên dậy ngữ văn. Ngày trước, mỗi khi có người nghe nói mẹ em là giáo viên, họ đều nghĩ rằng thành tích học tập của em nhất định sẽ rất tốt, nhưng em không thích họ nghĩ như vậy, vì em không bao giờ chăm chỉ đọc sách, mỗi khi học bài em hay thẫn thờ, mất tập trung. Em còn có khả năng ngẩn ngơ mà không để cho giáo viên phát hiện ra nữa cơ, đây có thể xem một loại tài lẻ, anh không cần phải chế diễu em. Hình như, em chưa từng làm được một việc gì để mẹ em có thể tự hào về em, khi đi thi cũng chưa bao giờ đứng hạng nhất, chưa từng có vinh dự thay mặt nhà trường đi thi đấu, em càng không có sở trường đặc biệt, thành tích thể thao cũng không tốt. Hồi em còn học trung học, hình như sở trường duy nhất của em là chạy cự ly dài, vừa hay, mẹ em cũng chưa bao giờ đòi hỏi em phải đạt thành tích tốt. Thậm chí bà còn chưa bao giờ hỏi em về điểm thi, không bao giờ giục em làm bài tập, sẽ không lôi con cái nhà khác ra để làm gương dạy bảo em. Bà không bao giờ tạo cho em bất kỳ áp lực nào, mà thành tích của em vẫn loàng xoàng miễn cưỡng có thể chấp nhận được. Đó có lẽ là cuộc sống bình an mà em mong muốn. Thế nhưng đến năm em học lớp , mẹ đã rời xa em. Vì muốn cứu một học sinh bị rơi xuống nước, bà cứ như vậy ra đi. Trường học gửi giấy khen đến tận nhà, là chứng nhận giáo viên danh dự gì gì đó, gia đình đứa bé đó cũng đến cảm ơn em. Lúc đó, em chỉ có một suy nghĩ, em không cần cái bằng khen đấy, em không cần tiền nhà người ta đưa, em chỉ cần mẹ em còn sống. Em không vĩ đại được như mẹ, em hi vọng ai chết cũng được, miễn đừng là mẹ em.
Trình Nghi Triết không nói gì, chỉ ôm cô chặt hơn.
Không phải cô cảm thấy quá đau khổ, chỉ là đêm khuya yên tĩnh khiến cô cảm thấy thương tâm, khiến cô nhớ lại một vài chuyện thương tâm.
- Em chỉ muốn mẹ em có thể còn sống đến tận bây giờ.
Bởi vì đó là người thân duy nhất của cô.
Trước đây, Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ nói đến chuyện này.
- Còn cha em thì sao?
Trình Nghi Triết chậm rãi hỏi.
Cô im lặng một lúc lâu.
- Ông ấy đã có một gia đình khác, một nhà viên mãn.
Hạnh phúc viên mãn đó, nhiều khi, sẽ phá vỡ hạnh phúc của rất nhiều người khác.
Trình Nghi Triết vỗ nhẹ đầu cô:
- Em có thể tìm ông ấy.
- Có lẽ trong lòng em, ông ấy không được tính là người thân.
- Đồ ngốc.
Anh vuốt tóc cô.
- Ông ấy mãi mãi là người thân của em.
Cô chỉ nhìn anh, có lẽ cô không cảm nhận được sự ấm áp, không cảm nhận được máu mủ tình thâm, vậy cô có phải mà người máu lạnh, vô cảm với cả người thân của mình.
Không hiểu vì sao cô lại kể những chuyện này với anh, có lẽ cô chỉ muốn nói ra, để anh biết một vài chuyện, cô muốn anh hiểu thêm về cô một chút.
Đây là thời khắc giả dối nhất.
Rất giả dối, nhưng lại đẹp như trong ảo mộng.
Anh không hằn học với cô, không tức giận với cô, không ghét bỏ cô, đây chính là sự dịu dàng cuối cùng anh muốn lưu lại cùng cô.
Cho dù anh không thích, nhưng anh vẫn tình nguyện nhẫn nại mấy ngày nay, vì sau đó, họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau.
Thì ra, vào những thời khác giả dối, con người ta sẽ trở nên dối trá như vậy, cô cũng vậy, cô sẽ tỏ ra hết sức yếu ớt, để anh không thể bỏ rơi cô.
Nếu nói sự dịu dàng là vũ khí lợi hại nhất của người con gái, nhu nhược mềm yếu, để người đàn ông không thể buông tha. Vậy thì cô cũng cũng có thể nhu ngược mềm yếu, cô cũng có thể lên phòng khách, xuống nhà bếp, đồng thời mị nhãn như tơ, yếu ớt như một đóa hoa.
Chỉ cần anh chấp nhận cho cô một cơ hội, cô đều có thể làm tốt.
Cô có thể học, để trở thành kiểu con gái anh thích.
Nhưng tất cả đều là dối trá, tất cả đều chẳng còn nghĩa lý, cô vốn sẽ bị bỏ rơi, cho dù có dãy dụa thế nào cũng vẫn sẽ bị chìm trong biển nước.
Vào một tiết thể dục hồi đại học, học về bơi lội, động tác không khó, chỉ có phần. Hai chân lật ra ngoài, tay khép lại, co chân,… vậy mà giáo viên thể dục lại nói với cô, nếu cô cứ làm như vậy, chắc chắn sẽ bị chìm xuống nước.
Bây giờ cô mới hiểu rõ lời nhận xét khôi hài đó, vì cô cảm thấy bản thân sắp chìm xuống đáy biển.
Vậy mà còn nghĩ mình giỏi lắm.
Ngày cuối cùng, Bạch Nặc Ngôn đòi đến tiệm Internet.
Suy nghĩ của cô luôn khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Cô từng thấy một đôi tình nhân trong tiệm Internet, cô nữ sinh đó ngủ quên trên ngực người nam sinh, người nam sinh lặng lẽ ôm cô. Cô cảm thấy hình ảnh đó rất đẹp, không cần phân biệt bất cứ thời điểm đều có thể thể hiện rõ ràng mối quan hệ của họ, bất kể người ngoài đánh giá như thế nào.
Cô cũng muốn tạo phản như vậy.
Họ cùng xem một bộ phim rất cũ, tên là “Thiếu nữ u hồn”.
Bạch Nặc Ngôn ngồi dựa vào ngực Trình Nghi Triết, tập trung tinh thần xem phim.
Diễn viên Vương Tổ Hiền quả thật là một mỹ nữ, đặc biệt là đôi mắt cô, đối phương lần đầu bắt gặp đã phải động tâm, ngoái đầu nhìn lại càng khiến rung động lòng người. Nói chung là sẽ khiến người ta nhất kiến chung tình.
Cô xem bộ phim cũ này một cách rất say sưa. Cô nghĩ trong lòng Trình Nghi Triết hẳn sẽ rất khinh thường cô, chỉ là anh không nói ra.
Tay anh từ từ vuốt ve khuôn mặt cô, anh chạm phải một dòng chất lỏng ấm áp, nên nhẹ nhàng mở miệng:
- Em khóc gì vậy?
- Em cảm động.
- Cảm động cái gì?
- Tình yêu.
Anh nở nụ cười.
- Đấy là giả.
- Em biết rõ.
- Vậy còn cảm động?
Cô gật đầu:
- Vì biết là giả nên mới cảm động.
Vì thật ra, cô không tìm được, mà có tìm được, cũng không phải thuộc về cô.
Tình yêu của người ta, oai phong lẫm liệt, cho dù kết quả chỉ là một bi kịch, nhưng cô ấy đã từng có được, cho dù đến cuối cùng vẫn bị mất đi.
Kẻ đáng thương nhất là những người không bao giờ có được.
Trình Nghi Triết lắc đầu.
- Em thật kỳ lạ.
- Rất nhiều người nói vậy.
Anh nở nụ cười.
Còn cô chỉ khóc.
Không phải vì cảm động, cô chỉ khóc thương cho chính mình.
Không có được.
Cô cần phát tiết, ra khỏi tiệm Internet, cô nhất định đòi ăn cam đường.
Nước mắt không còn vương lại chút nào trên đôi mắt, như thể cô chưa bao giờ khóc., Trình Nghi Triết cảm thấy rất buồn cười, cô giống như một đứa trẻ vậy.
Mỗi lần ăn cam đường đều sẽ bị dính tay, miệng cũng dính như bám nhựa cao su vậy.
Không biết có phải vì quá thích, cô không thèm nhai, hùng hổ cắn cắn nuốt nuốt.
Còn anh chỉ vô cùng thích thú ngắm cô ăn.
Chẳng còn lại bao nhiêu thời gian, chỉ còn biết ăn cho đã khát, hỏi sao có nhiều kẻ nghiện ma túy dễ dàng đến thế.
Thứ dễ nghiện nhất trên thế gian này, chính là tình yêu.
Từ lúc chỉ một người yêu đơn phương, đến hi vọng hai người được ở bên nhau, được tìm hiểu nhau, rồi hi vọng được đối phương đáp lại tình yêu, rồi lại hi vọng đối phương có thể yêu mình như mình yêu người đó, cuối cùng là hi vọng sẽ được mãi mãi bên nhau.
Tham vọng của con người càng ngày càng lớn, như một quả cầu tuyết lăn, cuối cùng vĩnh viễn không bao giờ toại nguyện.
Còn cô chính là kẻ nghiện kia.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã khiến bản thân trở nên hèn mọn.
Chính cô đã không cẩn thận, tự đặt bản thân vào một tử cục không lối thoát.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trình Nghi Triết, nếu như, thật sự có nếu như, có thể cho cô một cơ hội làm lại từ đầu.
Cô nở nụ cười, lúc ấy cô chỉ mong được gặp lại người đàn ông tên là Trình Nghi Triết ấy, người đã khiến cô đau, khiến cô cười, khiến cô khóc, khiến cô tổn thương.
Trình Nghi Triết không giải thích được:
- Ăn no rồi à?
Cô gật đầu:
- Anh muốn ăn không?
- Không.
Rất mất hình tượng.
Cô gật đầu.
- Em muốn đi thả diều.
- Cũng được.
Thật ra, anh có thể nói không.
Họ đến một bãi cỏ, cô nhẹ nhàng chạy, anh kéo cánh diều bay lên cao.
Cô từng thích một bài hát tên là “Lưu luyến người em yêu nhất”.
Mở ra từng chiếc từng khiếc khóa trên cánh cửa tâm hồn.
Mỗi chiếc khóa là một nỗi lo âu.
Sợ gió lạnh thổi khiến em không thể chống đỡ.
Sợ sẽ mất trọng tâm, sẽ không thể cân bằng.
Em tìm cho mình một thành phố ồn ào để trốn tránh, để quên đi thân phận thật sự của bản thân, em chỉ là một kẻ chờ đợi tình yêu.
Mãi lưu luyến người em yêu nhất, em quay lại níu giữ con diều sắp đứt dây, những phiêu du khi còn sống, chỉ để cầu mong khỏi bị tồn thương.
Mãi lưu luyến người em yêu nhất, vừa quay lại nước mắt đã chứa chan chảy dài trên khuôn mặt, khóa lại từng chiếc khóa kia cũng không thể xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng em lúc ấy. Một cơn gió sao có thể thổi bay tất cả. Thì ra càng yêu sâu sắc lại càng dễ đớn đau.
Cánh diều càng lúc càng bay cao mãi, cô dùng móng tay cắt đứt dây diều.
Phút chốc cánh diều chao đảo rơi xuống.
Cô vẫn đứng xa xa nhìn theo.
Trình Nghi Triết đi đến trước mặt cô.
- Em sao vậy?
- Anh không giận à?
Cô lạnh nhạt mở miệng.
- Tức giận chuyện gì cơ ?
Thái độ qua quit này, cô rất khó chịu, cô thà để anh nổi giận với cô, như mọi ngày.
Mà không phải coi đây là ngày cuối cùng của bọn họ, để anh dễ dàng tha thứ cho tất cả mọi tật xấu của cô.
- Em vừa cắt đứt dây diều đấy.
Cô ngẩng lên nhìn anh.
- Em thích là được mà.
Cô nở nụ cười, nhắm hai mắt lại, giống như không bao giờ phải mở mắt ra.
Thua, mãi mãi vẫn thua.
- Ở đây là một nhánh của sông Trường Giang đấy , anh có tin không?
- Anh tin.
- Anh không nghi ngờ sao?
- Sao em phải gạt anh ?
- Vậy chúng ta cứ thử đi xem sao.
Sông Trường Giang ở phía Nam, hay còn gọi là Giang Nam. Còn đây là Tiểu Giang Nam.
Cô viết lên dòng nước: Em đã từng thật lòng yêu một người, đây không phải chỉ là trò đùa thôi đâu.
Không một ai được thấy, không một ai biết, thậm chí chính bản thân cũng quên mất.
Cô quay lại nhìn Trình Nghi Triết:
- Đi thôi anh.
- Không xem nữa à?
- Không xem.
Anh cười:
- Ngắm anh đây này, anh còn đẹp hơn Trường Giang đấy.
Cô cũng nở nụ cười:
- Đúng vậy.
Anh kéo tay cô, đi dạo dưới hoàng hôn, ánh mắt trời chiếu sáng lên bóng lưng hai người, nhìn qua thật hạnh phúc, nhưng đáng tiếc chỉ là nhìn qua.
- Anh cũng biết, phải không?
Giọng cô truyền đến.
- Chuyện gì cơ?
- Không có gì.
Từ trước đến nay anh đều biết, trong tình yêu sẽ có một bên tình nguyện hơn.
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Em quên mất rồi.