Chuyện ma quái ở phủ Tứ Hoàng tử rất nhanh truyền ầm ĩ khắp kinh thành, càng truyền càng khoa trương. Có người nói Tứ Hoàng tử hại mạng người, giết chóc quá nhiều mới khiến lệ quỷ tới cửa; có kẻ nói Tứ Hoàng tử bắt bớ dân nữ, nữ tử không cam lòng chịu nhục, tự sát sau đó hóa thành lệ quỷ báo thù; còn có người nói Tứ Hoàng tử tàn bạo vô đạo, Diêm Vương phái quỷ sứ đến báo hắn...
Mặc kệ truyền thế nào, thiếp thất kia bị dọa phát điên, cũng là sự thật không đổi.
Vương Nhất Bác thấy liên lụy người vô tội thì vô cùng áy náy, nhưng sau đó nghe nói vị thiếp thất này từng dùng đủ loại thủ đoạn âm độc (âm hiểm và độc ác), liền bình thường trở lại. Nghe đồn phàm là hầu hạ trong viện của vị thiếp thất đó, bất luận nữ tử hay Khanh tử, chỉ cần bị Tứ Hoàng tử coi trọng liếc mắt nhìn một cái, nàng nổi cơn ghen. Nhẹ thì đánh chửi tra tấn tới tàn phế, nặng thì hủy dung mạo, bán vào kỹ viện làm nô.
Bởi vì gia thế của nàng không tồi, cho nên người trong vương phủ đối với tất cả những chuyện nàng làm đều mở một mắt nhắm một mắt. Hiện giờ nàng bị dọa điên rồi, cứ cho rằng những người bị nàng sát hại hóa thành ma quỷ đến báo thù, coi như là trừng phạt đúng tội.
Về phần vị nữ tử được cứu kia, ảnh vệ đã trực tiếp đưa người ra khỏi kinh thành, cũng cho nàng giải dược xóa dấu vết ngụy trang trên mặt. Nữ tử nói cảm tạ, liền rời đi. Không hỏi nhiều, cũng không lưu lại lời gì.
Đêm tuyết cực kỳ yên tĩnh, củi lửa cháy ấm áp, Tiêu Chiến ngồi trong dược phòng của Vương Nhất Bác nghe Trác Hồ báo cáo tình hình bên ngoài, Vương Nhất Bác ở bên ước lượng thảo dược, muốn làm chút dược thiện bổ dưỡng.
Tiêu Chiến nghe Trác Hồ nói xong chuyện của Tứ Hoàng tử lan truyền gần đây, phất tay cho hắn lui xuống.
- Cũng may ngươi không biết võ công, nếu không chắc chắn cũng là một người nghịch ngợm.
Nghĩ đến vở kịch ma quái xảy ra hôm qua, ngay cả y cũng cảm thấy có chút ghê tởm huống chi là Tiêu Diễn cùng thiếp thất ở gần vậy.
- Ta từ nhỏ khí lực yếu, phối hợp thân thể cũng không giỏi, sư phụ nói không thích hợp luyện võ. Nhưng vì phòng thân, sư phụ dạy ta dùng độc, tuyệt đối không thua kém so với các ngươi tập võ.
- Sư phụ ngươi suy nghĩ chu toàn. - Tiêu Chiến nói.
Tuy sư phụ dạy hắn dùng độc nhưng nếu để một mình Vương Nhất Bác ra ngoài dạo chơi, Tiêu Chiến vẫn cảm thấy lo lắng.
Chuyện ma quái trong phủ Tứ Hoàng tử càng truyền càng tà môn, cuối cùng bay đến tai Hoàng Thượng. Mà hơn nữa, người báo cho Hoàng Thượng không phải ai khác, chính là phụ thân của vị thiếp thất kia. Phụ thân của nàng là Hình bộ Thị lang, coi như là một kẻ có quyền cao. Nữ nhi nhà mình bị dọa phát điên, hắn cùng với phu nhân đều đau lòng không thôi. Nhưng đến phủ Tứ Hoàng tử thăm lại bị lấy lý do "Thân nhân mẫu gia đến gặp nữ nhi sẽ tổn hại hiền danh Tứ Hoàng tử" mà đuổi về.
Tuy nói nữ nhi đã gả đi không thể vô cớ về nhà. Nhưng nữ nhi nhà mình đã thành như vậy còn không cho gặp, thật sự không thể nào nói nổi. Vài lần đến không có kết quả, Hình bộ Thị lang dâng sớ lên Hoàng Thượng. Bởi vậy chuyện này liền truyền sang hậu cung.
Chuyện tộc Thát Mã Hoàng Thượng vừa hết giận, Tiêu Diễn này lại nháo chuyện không may đến. Hoàng Thượng ném sớ lên bàn, quát to.
- Truyền cái tên nghịch tử kia tới gặp trẫm.
Tiêu Diễn quỳ gối trong ngự thư phòng đã sắp một canh giờ, Hoàng Thượng vẫn không có ý cho hắn đứng lên, chỉ bình tĩnh phê tấu sớ. Tuy rằng việc này xảy ra trong phủ Tiêu Diễn, lời đồn đại cũng chỉ gần đúng, nhưng Tiêu Diễn là Hoàng tử, Hoàng gia tất nhiên cũng mất mặt.
Phê xong một lượt tấu sớ, Hoàng Thượng buông bút, uống ngụm trà nóng, lạnh lùng nói.
- Ngươi nói xem, chuyện ma quái trong phủ ngươi là thế nào?
- Hồi bẩm Phụ hoàng, ngày nhi thần đi kính hương, trên đường trở về gặp một vị nữ tử ngất xỉu ở ven đường, nhi thần có lòng tốt sai người cứu nàng. Nhưng nàng hình như có chứng điên, nửa đêm tỉnh lại liền la to, tự mình đập đầu, biến thành mặt đầy máu. Thiếp thất của nhi thần đến thăm, không ngờ bị dọa.
Tiêu Diễn hiển nhiên đã sớm nghĩ ra những lời này, cũng không có nửa phần lúng túng.
- Sau đó vị nữ tử kia thừa loạn chạy ra khỏi vương phủ, nhi thần phái người đi tìm lại bặt vô âm tín. Vốn cũng không phải chuyện đại sự gì, không hiểu sao cuối cùng lại truyền thành chuyện ma quái trong phủ nhi thần.
Hoàng Thượng trầm mặc nhìn hắn, nét mặt che giấu tất cả cảm xúc khiến người khác đoán không ra. Tiêu Diễn vốn đang nhìn thẳng, nhưng một lát sau liền dời mắt, nhìn như là sợ đụng chạm Thánh Thượng, thật ra là tự chột dạ.
Hoàng Thượng trầm mặc một lúc, đột ngột cầm lấy tấu chương trên tay ném vào hắn, lạnh lùng nói.
- Ngươi cứu nữ tử về, mà nữ quyến cao thấp trong phủ ngươi cư nhiên hoàn toàn không biết? Hơn nửa đêm, ngươi không về phòng nghỉ ngơi, chạy đến viện của nữ tử đó làm cái gì? Nam nữ thụ thụ bất thân đạo lý này ngươi không biết sao? Nữ nhi của Hình bộ Thị lang coi như có chút kiến thức, nếu không phải đúng là gặp quỷ, sao lại có thể bị dọa phát điên? Còn nữa, Hình bộ Thị lang đến phủ ngươi thăm nữ nhi, ngươi vì sao không cho gặp? Đừng có lấy cái lý do tổn hại hiền danh kiểu này ra lừa trẫm, nữ tử gả ra ngoài không thể tự mình về nhà là một chuyện, nhưng phụ mẫu đến thăm nữ nhi bệnh nặng là chuyện khác.
- Phụ hoàng, nhi thần oan uổng a! Chuyện của vị nữ tử kia, nhi thần thật sự không rõ, nhi thần đến viện của nàng cũng là vì bọn hạ nhân báo lại, nói nàng có chút khác thường, gọi nhi thần đến xem. Phụ hoàng cũng biết, gia quyến của nhi thần đều có một chút khó chịu, nhi thần cứu nàng ta trở về cũng là xuất phát từ hảo tâm, nghĩ chờ nàng tỉnh lại sẽ đưa đi, nên mới không nói cho nữ quyến trong nhà, miễn các nàng phát cáu với nhi thần.
Tiêu Diễn dùng cổ tay áo lau lau khóe mắt, nói tiếp.
- Nữ nhi Hình bộ Thị lang tuy là thiếp thất, nhưng hành sự bá đạo, đối đãi hạ nhân cũng tâm ngoan thủ lạt. Nhi thần niệm dụng tâm nàng đối với nhi thần, đã cùng nhi thần nhiều năm, không đành lòng trách phạt, chỉ thường xuyên nhắc nhở. Lần này nàng bị dọa điên, ai biết không phải do thường ngày quá đáng, coi mạng người như cỏ rác, mới tự mình dọa mình phát điên? Nếu không vì sao những người khác trong phủ không sao, chỉ có nàng phát điên? Nhi thần hiểu phụ mẫu tất nhiên yêu thương hài tử của mình, nhưng thiếp thất đã điên, cả ngày hồ ngôn loạn ngữ, rối bù bẩn thỉu, thật sự không nên gặp người. Bộ dáng đó của nàng mà để Hình bộ Thị lang thấy, chỉ càng đau lòng, cho nên nhi thần nghĩ mấy ngày tới, bệnh tình của nàng chuyển biến tốt đẹp, mới để bọn họ gặp nhau. Hiện tại nàng ăn nói khùng điên vạn nhất khiến Hình bộ Thị lang đang lo lắng cho ái nữ nghe được, tin là thật, lại sinh ra chuyện thì phiền toái. Mong Phụ hoàng niệm vô tội cùng khổ tâm của nhi thần, xin bớt giận.
- Việc này do ngươi dựng lên, thiếp thất của ngươi làm việc xấu tâm hư cũng được, hay bị dọa điên ngoài ý muốn cũng được, ngươi đều phải chịu trách nhiệm, chăm sóc tốt cho nàng, cũng tận tâm trị liệu. Về phần Hình bộ Thị lang, tìm một cơ hội thích hợp cho hắn gặp nữ nhi một lần. Hắn kiến thức uyên bác hơn so với ngươi, tất nhiên biết cái gì có thể tin cái gì không thể tin. Về phần những lời đồn đại, tự ngươi đi giải quyết, đừng khiến trẫm nghe thêm đồn đại mất thể diện như vậy nữa, có nghe chưa? - Hoàng Thượng thấp giọng nói.
- Vâng, nhi thần cẩn tuân lời Phụ hoàng dạy bảo, tuyệt đối không để Phụ hoàng thất vọng. - Tiêu Diễn nói.
- Ngươi lui ra đi.
Hoàng Thượng cũng lười nhiều lời với hắn. Mặc kệ nói thế nào, Tiêu Diễn cũng là con hắn, hắn có thể răn dạy, cũng sẽ không vì một người thiếp thất mà phạt nặng, cũng là thái độ khác nhau Hoàng gia đối xử với chính thê cùng thiếp thất.
Về phần lí do thoái thác của Tiêu Diễn, Hoàng Thượng tất nhiên biết cái nào là thật, cái nào là nói dối. Nhưng những lời này nói ra có người tin, vậy là đủ rồi. Chuyện này vốn nên để Tiêu Diễn tự mình gánh vác, hài tử này không phải trưởng tử, cho nên kỳ vọng của Hoàng Thượng với hắn cũng không cao, chỉ cần không để cho hắn gây chuyện là tốt rồi.
- Vâng, nhi thần cáo lui.bg-ssp-{height:px}
Tiêu Diễn cung cúi đầu lui ra, ở chỗ Hoàng Thượng không nhìn thấy lặng lẽ mỉm cười đắc ý.
Được Hoàng Thượng răn dạy, Hình bộ Thị lang vốn tưởng rằng qua một ngày nữa là có thể gặp nữ nhi, cũng không ngờ, mấy ngày sau lại nhận được tin nữ nhi qua đời. Người của phủ Tứ Hoàng tử nói là thiếp thất muốn ra khỏi phòng, bọn hạ nhân không có cách nào khác đành phải cùng đi, không ngờ một lúc lơ là, thiếp thất liền lao vào hồ cảnh chết đuối.
Nói vậy sẽ khiến người hoài nghi, nhưng theo khám nghiệm tử thi xem xét, thiếp thất đúng thật là chết đuối. Hơn nữa trên người không có ngoại thương khác, cũng không có dấu vết bị ép xuống nước, nên nhận định là tai nạn vì trượt chân rơi xuống nước.
Kết quả này Hình bộ Thị lang mặc dù không muốn tin, nhưng cũng tìm không ra chứng cứ khác, chỉ có thể chấp nhận.
Tiêu Chiến đang cùng Vương Nhất Bác chơi cờ thì nhận được tin này, trước khi hạ cờ đặt cược là nếu Tiêu Chiến thắng, Vương Nhất Bác phải chủ động hôn y. Nếu Vương Nhất Bác thắng, Tiêu Chiến phải tự mình xuống bếp hầm canh.
- Ngươi thấy thế nào? - Tiêu Chiến hạ cờ rồi hỏi.
- Hôm qua không phải ngươi còn đưa ta lên hồ trượt băng đó à? - Vương Nhất Bác cười nói.
Năm nay mùa đông cực kỳ lạnh, loại hồ không quá lớn giống trong Vương phủ nước chảy chậm, trên mặt cơ bản cũng đông lạnh rắn chắc. Hôm qua sau giờ ngọ, Tiêu Chiến không có việc gì làm liền kéo Vương Nhất Bác lên trên mặt hồ trượt băng, mặc dù bị ngã vài lần nhưng rất thú vị.
Vị thiếp thất kia chết đuối ở trong hồ, vậy mặt hồ chắc chắn bị phá băng. Về phần trời lạnh phá băng làm cái gì? Cũng chỉ có kẻ phá băng mới biết...
- Trượt băng trên hồ, ta thấy lần đầu là xem lão Tứ đùa, hắn rất thích, cho nên khi ở trong cung, vừa đến ngày kết băng, hắn đã bắt đầu làm xe trượt băng, chờ mặt hồ đông lại thật, đến chơi.
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hạ cờ, khóe miệng cong lên nét cười, sau đó cũng hạ cờ.
- Dù sao việc này trong lòng Tứ Hoàng tử chắc chắn biết rõ ràng, thiện ác đến cuối sẽ có báo ứng, chờ xem cũng được. - Vương Nhất Bác suy tư nửa ngày, lại hạ một quân.
- Chỉ cần hắn không đổ được tội cho ta, ta cũng lười quản.
Ý cười trên khóe miệng Tiêu Chiến càng rõ, lập tức lưu loát hạ xuống quân cờ quyết định.
- Thắng rồi.
Vương Nhất Bác ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn bại cục. Tuy rằng từ trước đến nay hai người chơi cờ đều là Tiêu Chiến thắng nhiều hơn, nhưng hôm nay Tiêu Chiến đã khiến hắn chết ba ván, không ngờ vẫn không thắng được.
Tiêu Chiến đẩy bàn cờ ở giữa hai người ra rồi ôm lấy Vương Nhất Bác, đặt hắn ngồi lên đù nhìn hắn không chớp mắt.
Vương Nhất Bác tự biết thua phải nhận phạt, tuy rằng hai người đã hôn rất nhiều lần nhưng hắn chủ động thì là lần đầu. Vương Nhất Bác hé môi miệng, từ từ nhắm hai mắt hôn y. Lúc môi hắn chạm vào làn môi lạnh của Tiêu Chiến, một cảm giác nóng rực từ đỉnh đầu tràn ra, Vương Nhất Bác cảm thấy ngón tay mình cũng sắp đỏ luôn rồi.
Chỉ đơn thuần là hôn tất nhiên không thể khiến Tiêu Chiến vừa lòng, Tiêu Chiến giữ bờ môi hoa đào của Vương Nhất Bác ý bảo hắn tiếp tục. Vương Nhất Bác vươn đầu lưỡi liếm khóe môi của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến hé miệng nghênh đón hắn tiến vào. Vương Nhất Bác hơi run rẩy mà thâm nhập vào khoang miệng của Tiêu Chiến, lập tức bị đầu lưỡi của y bắt lấy. Sau đó, Tiêu Chiến đổi khách thành chủ, đặt Vương Nhất Bác trên nhuyễn tháp, tùy ý cuốn lấy cái lưỡi non mềm của Vương Nhất Bác mà chơi đùa.
- Ư... Ưm...
Vương Nhất Bác bị y hôn đến nóng bừng, hơi thở của Tiêu Chiến phả trên mặt hắn, khiến hắn cảm thấy mát lạnh.
Tiêu Chiến nhìn gương mặt càng ngày càng đỏ của Vương Nhất Bác, trong mắt lộ ra ý cười.
- Mở mắt, nhìn ta.
Vương Nhất Bác bị hôn đến mơ hồ nghe lời mở mắt ra, thấy đôi đồng tử mang ý cười của Tiêu Chiến ở phía trên, một cảm giác tê dại từ dưới truyền lên đỉnh đầu.
- Ưm...
Ngón tay của Vương Nhất Bác bất giác nắm lấy y phục của Tiêu Chiến, đón nhận khoái cảm quen thuộc mà xa lạ. Gương mặt của Tiêu Chiến trong tầm mắt càng mơ hồ.
Tinh tế tìm kiếm từng ngóc ngách trong khoang miệng của đối phương, đến khi đôi mắt của Vương Nhất Bác nổi thuỷ quang, Tiêu Chiến lưu luyến buông hắn ra, tân dịch vương vấn vì hai người tách ra làm thành một chỉ bạc, dính dưới khóe miệng của Vương Nhất Bác, trông rất dụ hoặc.
Tiêu Chiến giơ tay lau vệt nước bên khóe miệng hắn, ôm lấy người ngồi dậy, lại khẽ hôn lên đôi mắt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chưa định thần lại, hắn trầm mặc thở hổn hển.
Một lát sau, đợi Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, Tiêu Chiến cười nói.
- Vi phu buổi tối hầm canh cho ngươi, đừng ăn điểm tâm, để bụng ăn canh.
Vương Nhất Bác chớp mắt nhìn y. Rõ ràng là hắn thua, Tiêu Chiến căn bản không cần xuống bếp. Tiêu Chiến nhéo nhéo chóp mũi hắn.
- Xem như thưởng cho biểu hiện của ngươi.
Nói xong, liền đứng dậy ra khỏi phòng. Vương Nhất Bác tựa vào gối mềm, nhịp tim vẫn đập loạn xạ.
Lân Vương gia lần đầu tiên rửa tay nấu canh, tuy rằng hương vị có chút nhạt nhưng cũng có một tư vị khác biệt. Vương Nhất Bác rất nể tình uống hơn một chén, Tiêu Chiến thấy hắn uống đến vui vẻ cũng cân nhắc cải tiến lần sau. Còn định hạ ván cờ mới, tiếp tục cùng Vương Nhất Bác đánh cược...