Ở trên đường trở về Nhã Khôn cung, Vương Nhất Bác nói.
- Xem ra ta đã đoán đúng rồi. Mà có lẽ Ngũ Hoàng tử cũng không biết mình bị hạ cổ.
- Ừm. - Người đến phủ hắn, hắn cũng là tự làm bậy. Tiêu Chiến rất kinh thường.
- Ngũ Hoàng tử dã tâm lớn. - Vương Nhất Bác cười nói, nếu không có dã tâm, nhất định sẽ không gặp người như cổ sư.
- Hắn dựa vào Hoàng Quý phi được sủng ái, mẫu gia Hoàng Quý phi thế lực cũng rất chắc chắn, tất nhiên sẽ có ý tưởng với ngôi vị Hoàng đế. Chỉ là có khi ham muốn quá mức, ngược lại sẽ hại chính mình. - Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác kéo đi nhanh một chút.
Vương Nhất Bác không hỏi y có ý gì với ngôi vị Hoàng đế không, bởi vì đối với hắn mà nói đáp án như thế nào cũng không có ý nghĩa, mặc kệ Tiêu Chiến lựa chọn cái gì, hắn đều sẽ giúp y.
- Ngũ Hoàng tử ra sao cũng không quan trọng, chỉ sợ vị cổ sư kia mượn đó gây chuyện, khiến ngươi rơi vào nguy hiểm.
Lần trước là Tiêu Hoàng, ai biết tiếp theo có phải là Tiêu Chiến hay không?
- Chúng ta nếu đã có mục tiêu, vậy âm thầm giám sát chặt chẽ hắn là được rồi. Chỉ cần phòng bị nhiều hơn, không sợ hắn nảy ra chủ ý gì.
Tiêu Chiến thật cảm thấy sự tình dễ dàng hơn nhiều rồi, chỉ cần cổ sư kia còn gây hoạ cho Tiêu Trạch, y không muốn quản nhiều.
Trở lại Nhã Khôn cung, Tiêu Hoàng cũng đã đến. Vương Nhất Bác đi tắm rửa cho Kiên Quả, miễn cho nó dơ bẩn làm người khác ngại đến gần. Khi trời tối đen, Hoàng Thượng cũng tới Nhã Khôn cung.
Người một nhà vây quanh bàn ăn đón gió tẩy trần cho Tiêu Thanh, một bữa cơm ấm cúng.
Đợi bốn người đã cáo biệt Hoàng hậu, vừa ra khỏi Nhã Khôn cung, Tiêu Chiến mới kể lại chuyện hôm nay ở ngự hoa viên cho hai người kia nghe. Kế hoạch Tiêu Thanh sẽ mang Kiên Quả đến thử lão Ngũ đã vì sự tình bất ngờ hôm nay mà ngừng lại.
Suy nghĩ của Tiêu Hoàng cùng Tiêu Thanh không khác gì mấy với Tiêu Chiến, ba người cũng không cần nhiều lời, chỉ chờ xem lão Ngũ tự diệt vong. Cho dù cuối cùng Tiêu Trạch may mắn tránh được một kiếp, sự tình sẽ là trở lại điểm xuất phát, muốn đơn phương uy hiếp đến địa vị của ba người họ là không có khả năng.
Mấy ngày sau, Tiêu Thanh đưa đến nguyên nhân Mộ Thần bị thương. Vì sợ Mộ Thần nghe được, sẽ chán ghét Tiêu Hoàng, Tiêu Thanh mời Tiêu Hoàng đến Lân Vương phủ của Tiêu Chiến. Hơn nữa việc này Tiêu Chiến sớm muộn gì cũng phải biết.
- Ngày đó mời cầm linh của Phong Nhã các là phủ Cung Liêm Hầu, nói là thế tử hôm sau muốn mở tiệc chiêu đãi bạn tốt, thỉnh đến trợ hứng. Nhưng lúc ấy cầm linh đã định ban đêm đột ngột phát sốt, Phong Nhã các lại không muốn đắc tội Cung Liêm Hầu thế tử, đành phải đưa Mộ Thần đến thế thân. - Tiêu Thanh nhẹ nhàng nói.
Dù sao Mộ Thần cầm nghệ xuất chúng, so với vị cầm linh trước càng nổi danh, để hắn đến thay thế cũng coi như là nể mặt. Mộ Thần vốn không ra khỏi Phong Nhã các, nhưng vì giải quyết chuyện lần này, cũng không thể không giữ thể diện cho Các chủ.
Nói đến vị Cung Liêm Hầu thế tử Hạ Nhất Phàm này, Tiêu Chiến cùng Tiêu Hoàng cũng không khỏi nhíu mày. Không phải từng tiếp xúc, mà vì Cung Liêm Hầu phủ là mẫu gia của cố mẫu phi Tứ Hoàng tử, Hạ Nhất Phàm là biểu ca của Tứ Hoàng tử. Mấy năm nay Tiêu Diễn tuy rằng được Hoàng Quý phi nuôi nấng, nhưng chưa bao giờ chặt đứt liên hệ với Cung Liêm Hầu. Cung Liêm Hầu cũng nương nhờ Tứ Hoàng tử, nịnh bợ lão Ngũ cùng Hoàng Quý phi.
( cố mẫu phi: mẫu phi quá cố)
- Mọi thứ sau đó đều rất thuận lợi. Nhưng yến tiệc kết thúc, Hạ Nhất Phàm bắt đầu cố ý thân cận cùng Mộ Thần, nói muốn mời hắn vào phủ. Mộ Thần khéo léo cự tuyệt, nhưng sau đó bị hắn lấy lý do trong phủ mất đồ, người từ ngoài đến cũng có hiềm nghi, lưu người lại phủ qua đêm.
Tiêu Thanh dừng một chút, liếc nhìn sắc mặt của Tiêu Hoàng, mới tiếp tục nói.
- Phong Nhã các phái thuộc hạ đến đón người lại bị thị vệ của phủ Cung Liêm Hầu đuổi đi. Sau nửa đêm, Hạ Nhất Phàm thừa dịp thiếp thị đã ngủ say, lén lút tới phòng của Mộ Thần, ý đồ xấu của hắn không thực hiện được, sau đó còn bị Mộ Thần gây thương tích.
Tiêu Hoàng nhíu chặt lông mày, bàn tay đặt trên bàn siết lại. Hắn từ trước đến nay không quan tâm đến chuyện của phủ Cung Liêm Hầu, không ngờ cư nhiên chọc tới hắn.
- Nghe nói thương ở đầu, đến hừng đông mới tỉnh lại. Sau đó sai người tra tấn Mộ Thần, đánh cho mình đầy thương tích không nói, còn bẻ gãy từng ngón tay của hắn. Thiếp thị của Hạ Nhất Phàm bởi vì hôm qua Hạ Nhất Phàm toàn nhìn Mộ Thần, tâm sinh ghen tỵ, hơn nữa hắn còn đả thương Hạ Nhất Phàm, lòng sinh bất mãn. Cũng ở đó nhìn hạ nhân tra tấn Mộ Thần.
Tiêu Thanh kể lại những gì điều tra được nhưng đã lượt bớt đi rất nhiều tình huống, hắn sợ việc này kể quá chi tiết, Tiêu Hoàng trong cơn giận dữ sẽ trực tiếp đến phủ Cung Liêm Hầu làm ra chuyện thiếu lý trí.
- Một tên thế tử cũng dám coi mạng người như cỏ rác, nghĩ cũng biết là ai cho hắn cái gan lộng hành. - Tiêu Chiến buông chén trà, giọng điệu khó chịu nói..
Chỗ dựa vững chắc lớn nhất mà phủ Cung Liêm Hầu có thể nhờ đến là Tiêu Diễn. Thân thể Cung Liêm Hầu luôn không tốt, chuyện trong phủ cơ hồ đều giao tho Hạ Nhất Phàm xử lý. Hắn cùng Tiêu Diễn, Tiêu Trạch vẫn thường gặp nhau trao đổi, có lẽ cũng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
- Cũng may có thiếp thị kia ở đó, Mộ Thần mới chưa bị xâm phạm trước mặt mọi người. Khi hắn chỉ còn lại một hơi tàn, Hạ Nhất Phàm liền sai người bọc chiếu vứt hắn vào bãi tha ma. Tiểu thị theo Mộ Thần đến bị đuổi về Phong Nhã các, bởi vì chứng kiến cả quá trình đã bị kinh sợ, liên tục sốt cao bảy ngày, cũng may cuối cùng giữ được mạng.
Tiêu Thanh đơn giản nói hết chi tiết, không muốn lắm lời. Những người đang ngồi ở đây đều hiểu, tiểu thị kia ở Phong Nhã các có cái gì mà chưa thấy qua? Nhưng lại bị doạ sinh bệnh, cũng đủ để thấy tình cảnh lúc đó thảm thiết thế nào.
Không khí trầm mặc chốc lát, Tiêu Chiến mở miệng nói.
- Tam ca, huynh định làm gì bây giờ?
Không khí trầm mặc chốc lát, Tiêu Chiến mở miệng nói. Y nhìn ra Tiêu Hoàng đã thích Mộ Thần. Cho nên hắn có thể hiểu tâm tình của Tiêu Hoàng, cũng giống như y đời này nhất định phải diệt trừ tộc Thát Mã, phàm là kẻ thương tổn người mình yêu, đều phải hoàn toàn diệt trừ, vĩnh tuyệt hậu hoạn.
Tiêu Hoàng nâng chung trà lên định uống nhưng rồi lại thôi, đặt chén trà xuống bàn trịnh trọng nói.
- Ta sẽ không để hắn quay về Phong Nhã các, cho dù hắn là nam tử, ta cũng sẽ giữ hắn ở lại trong phủ. Chỗ Hạ Nhất Phàm ta sẽ phái người theo dõi.
Tiêu Chiến có chút chần chờ, vừa định nói để mình phân phó người theo dõi, Tiêu Hoàng liền nói tiếp.
- Yên tâm, ta có chừng mực. Trước khi không thể diệt trừ tận gốc phủ Cung Liêm Hầu cùng lão Tứ, lão Ngũ, ta sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Tiêu Chiến gật đầu đồng ý.
Trải qua gần hai tháng tĩnh dưỡng, bàn tay của Mộ Thần đã khỏi hẳn, tuy rằng còn chưa thể cầm vật nặng, nhưng tự cử động đã không thành vấn đề. Mộ Thần khôi phục rồi, Tiêu Thanh lại trắng đêm nói chuyện cùng hắn một lần, cuối cùng Mộ Thần đồng ý ở lại Dịch Vương phủ làm nhạc công.
Ngày hôm sau, Tiêu Hoàng đích thân đưa Mộ Thần trở về Phong Nhã các. Mộ Thần lên lầu thu dọn hành lý, Tiêu Hoàng lại tìm lão bản chuộc thân cho Mộ Thần. Xác định khế bán thân không có sai lầm gì, Tiêu Hoàng giao lại cho Mộ Thần.
Mộ Thần rời đi, không ít linh nhân trong Phong Nhã các đến tiễn. Vì để tránh tai mắt, hai người đã đi cửa sau.
Lão bản của Phong Nhã các giữ chặt Mộ Thần nói nhỏ.
- Ta nhìn ngươi đến, giờ ngươi rời đi, coi như là giải một nỗi tâm sự của ta. Ngày sau tự ngươi phải bảo trọng, có Dịch Vương gia làm chỗ dựa cho ngươi, sẽ không còn ai dám tổn thương ngươi. Về chuyện ngươi che giấu thân phận Khanh tử... Nếu cảm thấy là người đáng để ở bên cả đời, hãy nói cho hắn biết đi.
- Mấy năm nay đa tạ ngài chiếu ứng, ngài cũng bảo trọng. Nếu rảnh ta sẽ trở về thăm ngài. - Mộ Thần cảm kích nói.bg-ssp-{height:px}
Lão bản khoát tay.
- Nếu đã đi rồi, cũng đừng trở về. - Lão bản khoát tay.
(Ý câu này không phải xua đuổi mà ý là sau này cho dù có khó khăn như thế nào cũng phải tìm một công việc đàng hoàng chứ đừng bán nghệ)
- Làm khách cũng không hoan nghênh? - Mộ Thần mỉm cười hỏi.
- Như thế thì được. - Lão bản cười gật đầu.
Sau đó, trong tiếng mọi người nói lời từ biệt, Mộ Thần lên xe ngựa cùng Tiêu Hoàng rời đi.
Thời tiết dần dần ấm hơn, cũng không thể cứ ở trong phòng mãi. Xuân về hoa nở, biên quan cũng truyền đến tin tức tốt, bộ tộc Thát Mã đã bị đánh đuổi, không dám tái phạm. Hàn Quan thành cũng khôi phục yên bình trước đây. Hoàng Thượng nghe tin vô cùng vui mừng, hạ chỉ bảo chủ tướng an bài canh gác, lãnh binh hồi kinh.
Vương Nhất Bác ở dược phòng tán thuốc bột, chuẩn bị làm thêm một ít dược hoàn phòng ngừa cổ. Đơn thuốc hắn mới nghiên cứu chế tạo ra tuy rằng có hiệu quả tương đương với dược trước đó, nhưng bởi vì cần mang theo bên người, cho nên lượng dược cần bổ sung. Lại bỏ thêm tinh dầu của mấy vị hoa thảo điều hòa mùi hương, cuối cùng chế thành túi hương tiện dụng. Có điều, thời gian hiệu lực của dược giảm đi, phải hai tháng đổi một lần mới có thể đảm bảo công dụng tốt.
Tiêu Chiến ngồi trên ghế bên cạnh xem công văn, đột ngột nhớ tới chuyện gì, liền hỏi.
- Đúng rồi, Tam ca hôm nay hạ triều muốn nhờ ta hỏi ngươi một chuyện, tay Mộ Thần khi nào thì có thể khỏi hoàn toàn?
Vương Nhất Bác dời ánh mắt khỏi đơn thuốc, cười nói.
- Thật ra đã không còn trở ngại gì nữa, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm nửa tháng, mỗi ngày lấy dược bôi lên tay, sau này trời lạnh, xương cốt mới không đau.
Tiêu Chiến gật đầu, định ngày mai sẽ cho nói lại với Tiêu Hoàng.
- Ta phát hiện từ sau khi Mộ Thần nhập phủ, Tam ca cũng ít đến tìm ngươi.
Trước kia mỗi khi hạ triều, Tiêu Hoàng còn có thể cùng Tiêu Chiến và Tiêu Thanh đến dùng điểm tâm, nhưng từ khi Mộ Thần nhập phủ, chuyện này liền hủy bỏ.
- Như vậy cũng tốt, ta cũng có thêm thời gian ở cùng ngươi.
Tiêu Chiến không để ý lắm, dù sao Mộ Thần cũng là người mà Tam ca chọn.
- Ta có khi cảm thấy Tam ca băn khoăn nhiều quá. Nếu ngươi là Mộ Thần, cho dù có phải đi cướp, ta cũng phải cướp ngươi về cho bằng được.
- Nói lung tung. - Vương Nhất Bác bật cười.
- Sao lại là nói lung tung? Nếu không ngươi chạy thử một lần xem, ta cướp ngươi về thử? - Tiêu Chiến ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, lại hôn một cái.
- Đừng nháo, ta không phải Mộ Thần.
- Ừm. Cũng may là không phải.
May mắn hắn chỉ là Vương Nhất Bác toàn tâm toàn ý với y...
- Hai vị Trắc phi của Tam ca bị giáng chức, trong phủ hẳn là an bình hơn không rồi. Mộ Thần nhập phủ cũng không bị khinh thường.
Trước đó, hai vị Trắc phi nháo loạn ở Dịch Vương phủ bị giáng làm thiếp thị, không thể nào vươn lên địa vị Vương phi nữa, cũng từ tiền viện dọn vào tây thiên viện.
- Những cái khác là chuyện nhỏ, có thể thanh đốn cao thấp trong phủ, răn đe mới là quan trọng nhất. Lân Vương phủ cũng may có ngươi quản lý nên rất yên bình. - Tiêu Chiến nói.
- Là Vương gia uy nghiêm. - Vương Nhất Bác không dám kể công, cười nói.
- Vương phi khoan dung đại lượng, người trong phủ mới không còn bị ta làm cho sợ tới mức ai cũng vẻ mặt nghiêm trọng. - Tiêu Chiến đưa tay nhéo chóp mũi hắn.
- Ta cũng muốn uy nghiêm, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà, ở nhà vẫn nên tùy ý tự tại sẽ tốt hơn.
- Ừm, ngươi như bây giờ rất tốt.
- Ngươi cũng tốt lắm. - Vương Nhất Bác cười nói.
Hai người đang đắm chìm trong không gian ngọt ngào, thì ảnh vệ truyền đến tin tức. Ngũ Hoàng tử tới Dịch Vương phủ, nói là muốn cùng Dịch Vương gia thảo luận chuyện chống lũ lụt vào xuân.
Chuyện này Hoàng Thượng giao cho Tiêu Hoàng làm, lão Ngũ lúc này đến, không biết là có mục đích gì. Nếu rất sự có ý kiến gì hay, trực tiếp nói với Hoàng Thượng chẳng phải tốt hơn sao? Nếu Tiêu Hoàng không cho người đến gọi y, Tiêu Chiến cũng không hành động, yên lặng xem diễn biến cũng được.
Lão Ngũ dông dông dài dài đến tối mịch mới cáo từ rời đi. Mọi người cũng không nhìn ra mục đích của hắn.
Ba ngày sau, Tiêu Trạch viết tấu sớ trình cho Hoàng Thượng, nói Dịch Vương gia Tiêu Hoàng thu nhận cầm quan của Phong Nhã các, suốt ngày trầm luân, trầm mê tà âm. Không còn lòng dạ nào xử lý việc nước, phụ lòng Phụ hoàng, làm tổn hại thanh danh Dịch Vương. Mong Hoàng Thượng thánh xét.
Hoàng Thượng cầm tấu sớ đọc vài lần, mới nói với người hầu bên cạnh.
- Truyền Hoàng nhi ngày mai sau khi hạ triều đến Nhã Khôn cung gặp ta.
- Vâng. - Người hầu lĩnh mệnh, lui ra ngoài.