Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên đường, cực lực chạy cho vững vàng để không làm cho người ở bên trong mệt. Trong xe, Tiêu Chiến đặt Vương Nhất Bác trong lòng mà ôm, sợ hắn đụng phải chỗ nào đó. Mặc dù Tiêu Chiến quan tâm có chút khoa trương, nhưng Vương Nhất Bác cũng rất hưởng thụ, chính hắn cũng đặc biệt cẩn thận, hài tử này đối với hắn mà nói là một chuyện kinh hỉ.
Đi tới trước nhà, xe ngựa dừng lại. Tiêu Chiến xuống xe trước, sau đó xoay người bế Vương Nhất Bác xuống, trực tiếp vào viện tử, đi thẳng đến phòng ngủ, căn bản không để Vương Nhất Bác chân chạm đất.
Nhẹ nhàng đặt người lên giường, giúp hắn cởi tất chân cùng áo ngoài, Tiêu Chiến mở chăn trên giường ra đắp lên người Vương Nhất Bác, thật tâm nói.
- Từ giờ trở đi, ngươi không được xuống giường. Muốn ăn cái gì phải nói cho ta biết, ta lấy cho ngươi.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến đang vô cùng khẩn trương mà mỉm cười nói.
- Nào có khoa trương như vậy? Ta không sao.
- Không được. Đây là lần đầu tiên hoài thai phải cực kỳ chú ý.
Vương Nhất Bác biết y cũng vì quan tâm hắn nên cũng không phản đối nữa, còn cười nói.
- Ta còn chưa viết phương thuốc an thai, ngươi dù sao cũng phải để ta viết chứ.
Tiêu Chiến đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy bút lông nói.
- Ngươi nói, ta viết cho ngươi.
Vương Nhất Bác cười gật đầu, đọc tên dược cùng phân lượng. Sau khi Tiêu Chiến viết xong, đưa cho hắn xem qua. Phát hiện không có vấn đề gì, Vương Nhất Bác mới nói.
- Sai người đi bốc thuốc đi.
- Ừ. Ngươi ngủ một lát đi, tối hôm qua cũng không ngủ được bao nhiêu. Chờ dược sắc xong ta gọi ngươi. - Tiêu Chiến nói.
- Được.
Lúc này hắn cũng có chút mệt, liền để Tiêu Chiến đỡ hắn nằm xuống. Nhìn Tiêu Chiến thật cẩn thận chăm sóc cho mình, Vương Nhất Bác trong lòng vô cùng ấm áp, bất ngờ cảm thấy có lẽ đến khi hai người già đi, Tiêu Chiến vẫn giống như bây giờ tỉ mỉ chăm sóc hắn, khiến hắn cảm thấy an ổn, thư thái hơn rất nhiều.
- Ngươi cứ ngủ một chút đi, ta lát nữa sẽ vào cùng ngươi. - Xoa xoa tay hắn, cảm thấy không lạnh, mới đặt vào chăn.
Vương Nhất Bác gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Hắn thật sự mệt mỏi, hơn nữa hai ngày này ưu sầu vì chuyện hài tử rốt cuộc cũng đã hóa giải, Vương Nhất Bác đã trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng, tinh thần cũng rất thoải mái nên rất nhanh chìm vào giấc ngủ, khóe miệng còn mang theo ý cười nhạt.
Thấy hắn đã ngủ say, hơi thở đều đều phát ra, Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ. Đôi mắt đảo qua đỉnh, một ảnh vệ liền thả người rơi xuống trước mặt y, quỳ xuống đất nghe lệnh.
- Đến y quán của Nhị ca, dựa theo đơn này bốc thuốc. - Tiêu Chiến nói. Ảnh vệ theo mình nhiều năm, có một số việc không cần y nói nhiều.
- Vâng. - Ảnh vệ nhận đơn thuốc, trong nháy mắt liền biến mất.
Tiêu Chiến cũng không vội vã quay về phòng mà ngồi trên ghế đặt dưới tán nho, đem hết khả năng nghĩ ra tất cả những thứ Vương Nhất Bác thích ăn, sau đó lập danh sách, sai người mua về, chờ Vương Nhất Bác tỉnh dậy sẽ được ăn ngon.
Ảnh vệ đi bốc thuốc rất nhanh chạy về, Tiêu Chiến phân phó bọn họ bảo vệ viện tử, còn y mang dược vào phòng bếp tự mình sắc. Sắc dược với hắn mà nói dễ dàng hơn so với nấu cơm, chỉ cần trông chừng lửa, đừng để thuốc sắc quá đặc là được rồi.
Đổ dược đã sắc vào bát, Tiêu Chiến hài lòng nhìn thành phẩm của mình, lại thêm một đĩa mứt hoa quả, lúc này mới mang vào phòng ngủ.
Vương Nhất Bác ngủ thật sự say, Tiêu Chiến vốn không nhẫn tâm quấy rầy hắn, nhưng nghĩ phải uống dược thì mới tốt cho hài tử, vỗ nhẹ nhẹ tay Vương Nhất Bác, thấp giọng nói.
- Nhất Bác, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.
Vương Nhất Bác khẽ "ưm" một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầu bầu một câu.
- Ta muốn ăn bánh chẻo tôm thịt.
Tiêu Chiến mỉm cười đỡ hắn ngồi dậy, tựa vào người mình, nói.
- Hiện tại muốn ăn sao?
- Một hồi ngủ dậy rồi ăn...
Vương Nhất Bác nhắm mắt lại, như là muốn ngủ thêm.
- Được, lát nữa ta sai người đi mua. Nào, uống dược trước đã. - Tiêu Chiến cầm chén thuốc đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ngoan ngoãn uống thuốc, không đợi đưa mứt hoa quả đã dựa vào Tiêu Chiến ngủ tiếp.
Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống giường, chính mình cũng cởi áo ngoài, nằm xuống bên cạnh hắn.
So với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến có thể nói là không hề buồn ngủ. Nghĩ đến kiếp trước, mãi đến lúc chết vẫn cô độc. Mà một đời này, y không chỉ có Vương Nhất Bác, còn có một hài tử chưa ra đời. Tương phản cùng kinh hỉ lớn như thế khiến y càng thêm quý trọng hiện tại, cũng không nhịn được muốn ngày sau, hài tử của hai người, vạn sự đều tốt đẹp như thế...
Buổi tối, Tiêu Cảnh đưa hạ nhân cùng một đống đồ ăn đến, lúc chạng vạng Tiêu Chiến có sai người đưa thư cho hắn, nói phải có bánh chẻo tôm thịt. Tiêu Cảnh nhanh chóng sai người làm, cũng tự mình đưa tới.
Tiêu Chiến mặc y phục chỉnh tề đi ra.
- Nhị ca.
- Cũng không biết đệ khanh thích ăn cái gì, trừ bánh chẻo tôm thịt ra, ta có sai tiểu tư trong phủ hỏi thăm khắp nơi xem người mang thai thích gì, sai người dựa theo đó làm chút đồ ăn. Những người này ta để lại cho đệ sai khiến, đều là người đáng tin cậy, đệ có thể yên tâm dùng. - Tiêu Cảnh vừa đặt đồ lên bàn vừa nói.
- Nhị ca chọn người tất nhiên không thể nghi ngờ. Nhị ca có tâm. - Tiêu Chiến nhìn giỏ thức ăn mỉm cười.
Tiêu Chiến cũng định tự tay làm chút đồ ăn cho Vương Nhất Bác, nhưng bánh chẻo với y mà nói thật sự quá khó khăn, đành phải nhờ Nhị ca đưa tới. Để tránh mình làm không tốt, chậm trễ giờ Vương Nhất Bác ăn cơm.
- Được rồi. Đệ khanh có khỏe không? - Tiêu Cảnh quan tâm nói.
- Vâng, không sao. Còn đang ngủ, ta cũng không gọi hắn dậy. - Tiêu Chiến nhìn thoáng qua hướng cửa phòng, nói.
- Ừ, người có thai nên nghỉ ngơi nhiều. - Tiêu Cảnh gật đầu.
- Nhị ca vào chính sảnh ngồi đi. - Tiêu Chiến nói, Tiêu Cảnh đến tặng đồ ăn, y không thể cử để người đứng ở bên ngoài.
- Được. - Tiêu Cảnh lên tiếng, cùng Tiêu Chiến đến chính sảnh.
Cho tiểu tư hầu hạ lui trước, trong chính sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Tiêu Cảnh mở miệng nói.
- Chờ đệ khanh thai an ổn hãy hồi kinh.
- Sợ là không được. Lần này đến đây vốn là lặng lẽ, còn phải chạy về tái hợp cùng đại quân, cùng hồi kinh. Nếu Phụ hoàng biết ta cùng Nhất Bác lén rời đi, chỉ sợ sẽ đa tâm.
- Cũng phải.
Tiêu Cảnh cũng có thể hiểu nỗi băn khoăn của Tiêu Chiến, nếu chờ thai ổn định cũng phải ba tháng, khi đó đại quân đã đến kinh thành.
- Tình hình hiện tại của Nhất Bác chỉ sợ không thích hợp đi quá nhanh, ta nghĩ vài ngày nữa sẽ dẫn hắn rời đi, trên đường cũng không cần gấp. Chính hắn cũng là đại phu, đến lúc đó điều phối một ít dược dự trù, dùng dần trên đường. - Tiêu Chiến nói ra tính toán.
- Cũng tốt, đến lúc đó ta chuẩn bị cho các đệ chút dược liệu, dùng cho bất cứ tình huống nào.
- Được, đa tạ Nhị ca. - Tiêu Chiến gật đầu.
- Được rồi, đệ đi chăm sóc đệ khanh đi. Ta trở về chuẩn bị.
Tiêu Cảnh đứng dậy, nghĩ nên sớm chuẩn bị, có thiếu sót cũng bổ sung kịp thời, để tránh đến lúc đó trở tay không kịp.
- Vâng, ta không tiễn.
Tiêu Chiến trong lòng cũng nhớ Vương Nhất Bác, nếu không phải Tiêu Cảnh đến, y thật sự nửa bước cũng không muốn rời.
- Được, đi làm việc của đệ đi.
Nói xong, Tiêu Cảnh liền đưa tiểu tư bên người rời đi.
Biết mình mang thai, không phải dạ dày không khoẻ, Vương Nhất Bác cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Mang thai một tháng là thời điểm thai nghén, cho nên Vương Nhất Bác cho dù ăn gì vào chưa được bao lâu lại ói ra. Khẩu vị cũng có chút thay đổi, trước kia thích gì hiện tại lại không muốn ăn, còn thứ trước kia ít ăn, giờ lại rất thèm.
Tiêu Chiến vội trước vội sau tìm đồ ăn cho hắn, không cảm thấy phiền chán. Chỉ là nhìn hắn ăn lại nôn ra hết, khó tránh khỏi có chút đau lòng.
Nhìn Tiêu Chiến đưa nước cho hắn, Vương Nhất Bác cười nói.
- Không sao, đều là bình thường.
- Ngươi như vậy sao được? Hoài hài tử vốn nên hảo hảo tĩnh dưỡng, nhưng ngươi cứ nôn như vậy, cả người đều gầy đi rồi.
Tiêu Chiến xoa xoa khuôn mặt hắn, hiện tại đã gầy yếu hơn so với mấy ngày trước, tuy rằng tinh thần rất tốt, nhưng y cũng không thể cứ nhìn Vương Nhất Bác ngày càng gầy yếu được.
Vương Nhất Bác ý cười nơi khóe miệng càng sâu, hắn biết Tiêu Chiến lo lắng cho mình.
- Ta nghĩ ăn cũng là hài tử cần, cho dù cuối cùng nôn ra, nhưng nhiều ít gì cũng đã tiêu hóa một ít, vậy là đủ rồi.
Tiêu Chiến khẽ thở dài một cái, xoa xoa bụng Vương Nhất Bác.
- Bé con này nhỏ như vậy đã quậy ngươi, sau này còn thế nào nữa?
- Vị đại sư kia không phải nói hài tử vạn phúc đó sao? Chúng ta không cần quan tâm quá. Nhìn lại bản thân mình, ta nghĩ đến lúc cha hoài thai ta không dễ dàng cỡ nào. Hoàng nương tuy rằng là Hoàng hậu, trong cung có nhiều người chiếu cố như vậy, nhưng triệu chứng mang thai cũng không vì có người chiếu cố mà giảm bớt, cho nên Hoàng nương cũng rất vất vả, phải hiếu thuận với nàng.
Vương Nhất Bác cười nói. Vì hài tử, làm khổ hắn đến mức nào hắn cũng cam tâm tình nguyện.bg-ssp-{height:px}
- Ngươi nói đúng.
Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế, gần đây tâm tư của y toàn bộ đều đặt trên người Vương Nhất Bác, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như vậy.
- Chúng ta khi nào thì trở về? Ta có chút nhớ cha. - Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn về phía y.
- Nhị ca bên kia đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể xuất phát. Quan trọng còn phải xem ngươi.
- Ta không sao. Tuy rằng thai nghén có chút nghiêm trọng, nhưng thai tượng vẫn rất ổn, tùy thời có thể đi.
Vương Nhất Bác tự xem mạch cho mình, cũng thấy không có gì bất ổn.
- Tốt lắm, nếu không có vấn đề gì, ngày mốt chúng ta sẽ xuất phát. - Tiêu Chiến nói.
- Được. - Vương Nhất Bác cười gật đầu.
Hai ngày sau, hai người tạm biệt Tiêu Cảnh, tiến về kinh thành. Đi đường cũng không nhanh, Vương Nhất Bác cũng không có vấn đề gì, còn cười nói hài tử có thể chịu khổ.
Chờ hai người đuổi kịp đại quân, đại quân cũng chỉ còn có nửa ngày sẽ đến kinh thành. Trước khi hai người chưa về, Vương Nhất Thiên còn có chút lo lắng, sợ bọn họ đuổi không kịp, ngược lại bị lạc đường. Chờ hai người lặng yên trở lại quân trướng, liền phái người đến gọi hắn, Vương Nhất Thiên mới yên tâm. Hai người cũng không nói với hắn chuyện hài tử, chỉ là rửa mặt chải đầu rồi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đại quân xuất phát chạy tới kinh thành.
Tiêu Chiến chiến thắng trở về, Hoàng Thượng phái Tiêu Hoàng đến đón.
Xa xa, Tiêu Hoàng nhìn thấy Tiêu Chiến phóng ngựa đến. Mấy tháng không gặp, hắn đối với đệ đệ này cũng cực kỳ nhớ mong, lập tức tiến lên vài bước. Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Hoàng, lập tức xuống ngựa đi tới, cười nói.
- Ca.
Tiêu Hoàng đánh giá Tiêu Chiến, thấy tinh thần không tồi, cũng không bị thương, liền vỗ vỗ vai y.
- Lần này vất vả cho đệ rồi. Trở về là tốt rồi.
- Để ca ca lo lắng. - Tiêu Chiến vui vẻ nói.
- Ta lo lắng cho đệ còn không phải là tất nhiên sao.
Tiêu Hoàng cười nhìn về phía sau y, một chiếc xe ngựa ở trong đại quân rất bắt mắt.
Đợi xe ngựa dừng lại trước hai người, Vương Nhất Bác mới từ trên xe đi xuống, hành lễ với Tiêu Hoàng nói.
- Tam ca bình an.
- Nhất Bác theo quân không quen à? Sao lại gầy như vậy?
Tiêu Hoàng đánh giá Vương Nhất Bác, cảm thấy đệ đệ của mình hẳn là không nên càng nuôi người càng gầy chứ.
- Ta không sao, Tam ca xin yên tâm. - Vương Nhất Bác cười nói.
Tiêu Chiến tiến lên một bước, nhỏ giọng nói bên tai Tiêu Hoàng.
- Nhất Bác có thai. Thai nghén có chút nghiêm trọng, mới gầy yếu không ít.
- Thật sao? Vậy thì quá tốt rồi. - Tiêu Hoàng mở to hai mắt nhìn, lộ ra ý cười vui sướng.
- Ca ca trước đừng để lộ ra, đợi cho Phụ hoàng cùng Hoàng nương biết đã. - Tiêu Chiến nói.
- Ừ, ta hiểu. Đệ cũng phải cẩn thận trông chừng đệ khanh.
Hắn hiểu dụng ý của Tiêu Chiến, nếu là hắn, cũng sẽ làm như thế. Dù sao mắt nhìn bọn hắn chằm chằm thật sự rất nhiều, trong bụng Vương Nhất Bác lại là trưởng tôn, tất nhiên phải cực kỳ cẩn thận đề phòng bất trắc.
- Phụ hoàng nói cho các đệ về nghỉ ngơi trước, sáng mai đến yết kiến.
Tiêu Hoàng cười nói. Không ngờ đệ đệ lần này xuất chinh trở về, còn mang cho bọn hắn kinh hỉ lớn như vậy, Hoàng nương mà biết cũng sẽ mừng rỡ đến mức cười toe toét.
- Được. Thỉnh ca ca lát nữa hồi bẩm Phụ hoàng, nói chuyện của Nhất Bác. - Tiêu Chiến nói.
- Tất nhiên. Chúc mừng đệ, cũng chúc mừng đệ khanh.
- Đa tạ Tam ca. - Hai người cười.
Sau đó Tiêu Hoàng tuyên đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng, ca ngợi các vị tướng sĩ, cũng nói rõ ngày khác sẽ phong thưởng.
Các tướng sĩ đồng thanh tạ ân, rồi theo phó tướng các đội an bài về nhà nghỉ ngơi hoặc là quay về quân doanh đóng trại.
Cáo biệt Tiêu Hoàng hồi cung phục mệnh, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến phủ Vọng Dương Bá, cùng lúc Vương Nhất Bác rất nhớ Vương đa đa, để hắn gặp một lần, cũng an tâm một chút. Mặt khác cũng muốn cho Vương đa đa biết chuyện Vương Nhất Bác có thai.
Hai người đến Phủ Vọng Dương Bá nhưng không sai người báo trước, cho nên chờ hai người đi vào đại môn rồi, quản gia mới vội vội vàng vàng đi vào thỉnh Vọng Dương Bá cùng Đại phu nhân.
- Thần bái kiến Lân Vương gia, Lân Vương phi. Không biết Vương gia Vương phi đến, không tiếp đón từ xa, mong được thứ tội. - Vọng Dương Bá cúi đầu nói.
- Đứng lên đi. Bổn vương đến là muốn thăm cha, không có việc gì. - Tiêu Chiến lạnh giọng nói.
- Vương gia Vương phi chiến thắng trở về, theo lý nên đến yết kiến Hoàng Thượng trước. Đến phủ như vậy, thật sự không hợp quy củ.
Vọng Dương Bá có chút do dự đứng chắn cửa, không có ý mời hai người vào cửa.
- Bổn vương hiểu quy cũ hơn ngươi. Vọng Dương Bá đây là muốn cản bổn vương báo hiếu?
- Không dám, không dám...
Vọng Dương Bá ngoài miệng nói không dám, nhưng cũng không hề cử động.
Đại phu nhân sắc mặt không tốt lắm bước lên quỳ xuống mặt đất.
- Trắc quân mấy ngày trước đây ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, thật sự không nên gặp Vương gia Vương phi, tránh lây bệnh.
- Cha bị bệnh?
Lời Vương Nhất Bác trong tâm nảy ra, giọng cũng không nhịn được cất cao hơn chút.
- Vâng, chỉ là phong hàn không có gì đáng ngại. Chờ thêm vài ngày hết bệnh rồi, thần sẽ tự mình mời Vương gia Vương phi đến ngồi chơi.
Vọng Dương Bá cười nói. Tuy cười, nhưng trong ý cười hình như lại có gì đó bất thường.
- Vô liêm sỉ. Các ngươi nghĩ bổn vương dễ lừa có phải hay không? Hiện tại là mùa hạ, đâu ra dễ dàng bị phong hàn như vậy?
Tuy nói mùa hạ cũng có người mắc phong hàn, nhưng so sánh với mùa đông, tất nhiên là ít hơn nhiều. Huống chi gần đây thời tiết nóng như vậy, sao có thể cảm lạnh?
- Thần không dám! - Vọng Dương Bá quỳ xuống nói.
- Nếu cha nhiễm phong hàn, vậy càng nên để Nhất Bác đến thăm, Nhất Bác là đại phu, tất nhiên sẽ khai một ít dược thích hợp với thể chất của cha. Cũng khiến cha mau khoẻ hơn. - Tiêu Chiến tiến lên một bước, định vào cửa.
Đại phu nhân liền ngăn trước người y.
- Vương gia thứ tội, Vương gia xông vào thật sự không ổn, dù sao trong nhà còn có nữ quyến, trắc quân lại ở hậu viện. Vương gia thật sự không nên tự ý vào.
- À... Nếu cha không sao, ta chắc chắn sẽ không tự ý vào. Hiện tại cha bị bệnh, bổn vương đến thăm là đúng với bổn phận làm con. Nếu ngươi một mực muốn ngăn cản như vậy, bổn vương không thể không nghi ngờ cha có phải đã xảy ra chuyện gì bất ngờ hay không, các ngươi có tật giật mình, mới không cho bổn vương cùng Vương phi gặp mặt.
Nói xong, Tiêu Chiến liền che chở Vương Nhất Bác đi vào trong. Đại phu nhân nháy mắt, gia đinh bên cạnh liền tiến đến ngăn cản. Trác Hồ lập tức đưa thị vệ xông lên, ném gia đinh sang một bên, bảo hộ Vương gia cùng Vương phi nhà mình.
Nhất thời ở cửa rối loạn thành một đoàn.
Đợi hai người đi vào viện tử của Vương đa đa, trong hậu viện một người cũng không có. Tiêu Chiến nhíu mày, theo lý mà nói cho dù Vương đa đa bị bệnh, Thanh Mẫn cũng có thể đi ra đón mới đúng.
Vương Nhất Bác cũng phát hiện có chút không đúng, rời khỏi vòng tay của Tiêu Chiến, chạy vội mấy bước đến phòng ngủ, đẩy cửa tiến vào.
Trong phòng mùi thuốc đông y nồng nặc, Chu di nương ngồi ở bên giường ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến, lập tức quỳ trên mặt đất, nước mắt ròng rã chảy xuống, khóc ròng nói.
- Nhất Bác, mau đến cứu cha con.
Vương Nhất Bác nhanh chóng chạy tới, lập tức quỳ bên giường. Trên giường, Vương đa đa hôn mê bất tỉnh, trên mặt xanh xanh tím tím, hiển nhiên là bị đánh.
- Cha! - Vương Nhất Bác trong lòng quặn đau, lệ thoáng chốc ướt hốc mắt.
Tiêu Chiến thấy thế, lập tức nổi cơn giận dữ, lạnh giọng nói.
- Chuyện này các ngươi nhất định phải cho bổn vương một lời giải thích thỏa đáng, nếu không bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi!
Vọng Dương Bá cùng đại phu nhân sắc mặt tái nhợt đứng ở trong viện tử, hộ vệ của Tiêu Chiến đã bao vây hai người, chờ Vương gia xử lý...