Mới vừa đút cho đứa lớn ăn no, nấc sữa một cái, đứa nhỏ lại tỉnh. Có lẽ là không có nhiệt độ cơ thể xung quanh nên không thích ứng, há miệng bắt đầu khóc.
Vương Nhất Bác nhanh chóng đưa đứa lớn cho Tiêu Chiến, còn mình đến bế đứa nhỏ. Đột ngột bị nhét một hài tử mềm mại trên tay, Tiêu Chiến nhất thời cứng ngắc thân thể, động cũng không dám động. Đứa lớn hiển nhiên bị ôm không thoải mái, lầm bầm không khóc, chỉ là đá chân kháng nghị.
Vương Nhất Bác vừa nói Thanh Mẫn chờ ở cửa lấy thêm một phần sữa đến, vừa bế lấy đứa nhỏ. Bé con sau khi được bế liền dừng khóc, ngoan ngoãn nằm trong lòng Vương Nhất Bác, mắt to đão tới đảo lui.
"Nhất Bác......" Tiêu Chiến gọi hắn một tiếng.
Vương Nhất Bác quay đầu, lập tức bật cười. Đứa lớn nhích tới nhích lui xộc xệch hết y phục, mà Tiêu Chiến vẫn bảo trì một tư thế, tay nâng thật sự cao, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.
Bế đứa nhỏ lên, Vương Nhất Bác giơ tay giúp Tiêu Chiến điều chỉnh tư thế, "Thả lỏng một chút, ngươi như vậy hài tử sẽ cảm thấy đang nằm trên tảng đá. Cánh tay nâng đầu hài tử, bàn tay nâng cổ, một tay nâng từ dưới."
Tiêu Chiến theo lời Vương Nhất Bác nói điều chỉnh tư thế, hài tử rõ ràng không còn lộn xộn, lầm bầm vài tiếng liền ngoan ngoãn để Tiêu Chiến bế. Tuy rằng y còn không biết phải dùng khí lực thế nào để bế hài tử mới thích hợp, tạm thời cho rằng cứ nâng, có lẽ sẽ đỡ hơn.
Thanh Mẫn cầm sữa ấm tiến vào, Vương Nhất Bác bắt đầu cho đứa nhỏ uống. Đứa nhỏ không giống đứa lớn, đứa lớn bây giờ còn chưa có bao nhiêu khí lực, đã biết lấy tay đỡ túi sữa, ăn cũng nhanh, không cần mất nhiều công sức đã uống xong rồi. Đứa nhỏ lại chậm rãi, uống rất im lặng, cũng sẽ không động vào túi, sẽ chờ được cho uống.
"Ngươi đặt tên cho hai đứa chưa?" Vương Nhất Bác hỏi, tên vẫn là nên sớm đến định ra cho thỏa đáng.
"Rồi, đứa lớn gọi Tiêu Hàn, đứa nhỏ gọi Tiêu Cẩn. Một là kỷ niệm chúng sinh ra giữa trời đông giá rét, mong ngày sau cũng có thể giống như mùa đông có phẩm chất cứng cỏi tinh thuần, hai là hy vọng chúng có thể nhìn xa trông rộng một chút, chỉ cầu yên ổn không thiếu thốn, không tranh địa vị quyền lợi." Y vẫn luôn vì chuyện đặt tên cho hài tử mà phát sầu, nhưng khi thấy hai hài tử này, tên lại đột ngột nhảy ra, cũng cứ như vậy quyết định.
"Tiêu Hàn, Tiêu Cẩn......" Vương Nhất Bác cân nhắc lặp lại hai cái tên này, đúng là bao gồm tất cả kỳ vọng của Tiêu Chiến cùng hắn đối với hài tử, cũng hy vọng hai hài tử này đừng phụ kỳ vọng của bọn họ, "Ừm, tên hay lắm. Cứ quyết định như vậy đi."
Tiêu Chiến gật gật đầu, "Ngươi thích là tốt rồi."
Tiêu Hàn được bế thư thái, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ, Tiêu Chiến cảm thấy hài tử này ở trong lòng mình cũng có thể ngủ, hẳn là một người có thể chịu khổ có thể nhẫn nại, cảm thấy cao hứng, y không hy vọng hài tử quá mức yếu ớt, nam hài tử nên có khả năng chịu khổ.
Bên này y vừa bế con vừa tâm đắc, Trác Hồ cười chạy vào, sợ lây hàn khí cho Vương phi cùng thế tử, cho nên đứng cách thật xa nói: "Vương gia, Vương phi. Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm."
Hai người kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, sáng nay trời mới hửng, Trác Hồ theo Tiêu Chiến phân phó sắp xếp người tiến cung bẩm báo. Vốn bọn họ nghĩ Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu sẽ thưởng vài thứ thôi, không ngờ cư nhiên tự mình tới phủ. Đây đối Hoàng tử mà nói cũng là vinh quang thật lớn.
"Hành Vương gia cũng cùng đến, hiện tại đều ở chính sảnh." Trác Hồ lại nói.
Tiêu Cảnh tối hôm qua ngủ lại ở Hoàng cung, hôm nay mới quay về trạm dịch, sáng sớm nghe tin vui, cùng đến cũng là hợp lý.
Vương Nhất Bác đặt Tiêu Cẩn đã uống sữa xong tới trên giường, giơ tay nhận Tiêu Hàn, nói: "Ngươi đi đi, nếu Hoàng Thượng cùng Hoàng nương muốn xem hài tử, sai Trác Hồ đến bế." Hắn bây giờ còn phải chú ý giữ ấm, không thể ra tiếp giá.
"Ừ." Tiêu Chiến đứng lên, nhìn nhìn hai hài tử, lại giúp Vương Nhất Bác đắp chăn, "Lát nữa Thanh Mẫn bưng dược thiện tới, ngươi ăn một chút ngủ tiếp."
"Được." Vương Nhất Bác gật gật đầu, hắn cũng không đói lắm, nhưng nhiều ít gì cũng cần phải ăn.
Tiêu Chiến lại hôn một cái lên môi hắn, mới xoay người ra khỏi phòng.
Trong chính sảnh, Vương đa đa cùng Trương Bân Bân đều ở đó. Hoàng Thượng, Hoàng hậu ngồi ở trên chủ vị, ban thưởng mấy cái rương lớn. Nhóm tiểu thị bưng trái cây điểm tâm cùng trà lên, mọi người cùng phẩm dụng.
"Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng, Hoàng nương. Chúc Phụ hoàng, Hoàng nương thân thể an khang, phúc trạch vạn năm." Hôm nay là đầu năm mới, Hoàng Thượng, Hoàng hậu tuy rằng tới thăm hài tử, nhưng y cần phải theo lễ tiết chúc tết cho hai người.
"Mau đứng lên đi." Hoàng Thượng tươi cười nói: "Sáng sớm hôm nay nghe người hầu báo lại, ta và Hoàng nương con tới đây. Nhất Bác cùng hài tử đều khỏe cả chứ?"
"Cám ơn Phụ hoàng, Hoàng nương quan tâm. Nhất Bác cùng hài tử đều khỏe, chỉ là Nhất Bác hiện tại không thể gặp gió, cho nên không thể đến chúc tết Phụ hoàng, Hoàng nương. Mong Phụ hoàng, Hoàng nương thứ tội." Tiêu Chiến đứng dậy nói.
"Mới vừa sinh hài tử, thân mình quan trọng hơn. Lễ tiết gì có thể miễn cứ miễn. Hơn nữa, nó sinh cho Hoàng gia thêm hai vị tôn tử, đã là câu chúc tết tốt nhất." Hoàng hậu cười đến vui vẻ, khóe mắt cong cong rất hòa ái.
"Tạ ơn Phụ hoàng, Hoàng nương thông cảm." Tiêu Chiến hành lễ. Sau đó lại chuyển hướng sang Tiêu Cảnh, cười nói: "Nhị ca năm mới tốt lành."
"Năm mới tốt lành." Tiêu Cảnh đứng dậy trả lời: "Ta có chuẩn bị tiền mừng tuổi cho chất tử a."
"Nhị ca quá khách khí." Tiêu Chiến cười nói.
"Hài tử còn đang ngủ sao? Có tiện để gặp không?" Hoàng hậu đứng ngồi không yên, dù sao cũng là tôn tử của mình, nào có đạo lý không vội.
Tiêu Chiến cười nói: "Hoàng nương đừng nóng vội, hài tử vừa mới uống sữa, đợi lát nữa bế lại đây cho người xem."
"Được, được." Hoàng hậu cao hứng gật gật đầu.
Tiêu Chiến xoay người nói với Vương đa đa: "Thỉnh cha đến giúp Nhất Bác chiếu cố hài tử một chút, ta vừa nãy ở trong phòng cũng không giúp được cái gì, khiến hắn một mình mệt nhọc." Hắn biết Vương đa đa chắc chắn rất muốn thăm Vương Nhất Bác, chỉ là ngại Phụ hoàng cùng Hoàng nương ở đây, mới không tiện rời đi.
Vương đa đa gật gật đầu, "Ta đến xem nó trước." Hắn đúng là rất muốn thăm Vương Nhất Bác, dù sao cũng là hài tử của mình. Ngày hôm qua Tiêu Chiến trông chừng một đêm, hôm nay nghe tiểu thị báo lại nói Vương Nhất Bác tỉnh, hắn vốn định đến, cũng không ngờ Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đã tới.
"Ta cũng đi, tiện thể xem tình hình hài tử." Trương Bân Bân nói.bg-ssp-{height:px}
Hoàng Thượng lập tức gật đầu đồng ý. Dù sao tôn nhi cũng còn nhỏ, trăm triệu lần không thể sơ xuất, để Trương Bân Bân đến xem cũng tốt.
Vương đa đa cùng Trương Bân Bân rời đi trước, Tiêu Chiến lưu lại cùng Hoàng Thượng, Hoàng hậu. Đơn giản nói một chút tình hình tối hôm qua cùng tên đặt cho hài tử.
Hòang Thượng nghe xong gật gật đầu, "Nhất Bác sinh hài tử, là công lớn nhất. Trẫm hẳn nên hảo hảo phong thưởng cho nó." Ở Nghiệp quốc sinh sản thấp, có thể một lần sinh hạ song thai, lại đều là hài tử, thật cực kỳ hiếm.
"Nhất Bác trời sinh không màng danh lợi, chỉ mong ngày an ổn. Tâm ý của Phụ hoàng nhi thần cùng Nhất Bác đều hiểu, cũng tạ ơn Phụ hoàng ưu ái, về phần phong thưởng thì không cần." Nếu Hoàng Thượng phong thưởng Vương Nhất Bác, như vậy Vương Nhất Bác rất nhanh sẽ trở thành tiêu điểm hoặc là quân cờ để triều đình thậm chí hậu cung tranh đoạt danh lợi, Tiêu Chiến không muốn Vương Nhất Bác lâm vào cảnh đấu tranh ngầm như vậy.
"Đúng là tính tình Nhất Bác khiêm tốn, nhưng không phong thưởng cái gì, trẫm sẽ cảm thấy bất công với nó." Hoàng Thượng nói.
"Nếu ngày sau Nhất Bác có thêm công tích, Phụ hoàng còn không có thời điểm phong thưởng sao?" Tiêu Chiến mỉm cười nói.
Hoàng Thượng nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Con nói đúng. Phải rồi, còn một chuyện, hiện tại là ngày tết, Doanh quý nhân cùng Dung thị gây chuyện tạm thời không nên xử trí, chờ đến mười lăm rồi xử."
"Xin theo Phụ hoàng làm chủ." Tiêu Chiến hành lễ.
Vương đa đa cùng Trương Bân Bân đi vào phòng ngủ, Vương Nhất Bác đang ăn. Bọn nhỏ đang nằm bên cạnh ngủ say.
Thấy hai người tiến vào, Vương Nhất Bác buông thìa trong tay, cười nói: "Cha, sư phụ, năm mới tốt lành."
Vương đa đa gật gật đầu, hỏi: "Có còn khó chịu không?"
Vương Nhất Bác lắc đầu, cười nói: "Cha yên tâm, con không sao."
Vương đa đa thấy sắc mặt hắn tốt, hơi yên tâm, "Cho sư phụ con bắt mạch đi."
"Vâng." Vương Nhất Bác đáp lời đưa tay để lên bên giường.
Trương Bân Bân nhìn nhìn sắc mặt hắn, lại xem mạch cho hắn, nói: "Chỉ là thân thể có chút xấu, đều là bình thường, bồi bổ là được. Dược thiện này mỗi ngày đều phải ăn, mới có lợi đối với thân thể con."
"Vâng, cám ơn sư phụ." Vương Nhất Bác cười nói: "Hoàng Thượng, Hoàng hậu đâu?"
"Còn ở chính sảnh, Tiêu Chiến ở cùng. Lát nữa bế hài tử qua cho họ xem." Vương đa đa vừa nói, vừa lấy ra chăn nhỏ của hài tử, bọc kín hai hài tử ngủ say lại, tiện cho việc bế ra ngoài. Trương Bân Bân cũng tiện thể xem xét tình hình hài tử, chắc chắn không có vấn đề gì, nói Vương Nhất Bác yên tâm.
Không bao lâu, Trác Hồ cùng Thanh Mẫn đến bế hài tử, Vương đa đa đưa hài tử cho hai người. Trương Bân Bân cũng đi theo ra ngoài trước, chuẩn bị sửa lại đơn dược thiện một chút.
Trong phòng còn lại hai người Vương Nhất Bác cùng Vương đa đa. Vương Nhất Bác ăn xong bữa, dựa vào ở gối. Bát đũa đã dọn đi, chỉ chừa một chén trà chứa dược trà.
Vương đa đa trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: "Nhất Bác, cha muốn nói với con một chuyện."
"Vâng, người nói." Vương Nhất Bác gật gật đầu, buông dược trà mới vừa uống được một ngụm, chăm chú nghe.
Vương đa đa hình như không biết phải nói từ đâu mới tốt, lại thêm lát nữa, mới nói: "Sư phụ con rất thích hai hài tử này. Con từ khi sinh ra đến bây giờ, cũng không cơ hội chính thức gọi hắn một tiếng phụ thân. Cha suy nghĩ một đêm, cảm thấy cho dù con không thể gọi hắn phụ thân, vậy hai hài tử kia cũng có thể gọi hắn một tiếng ngoại công."
"Ý người là?" Hắn có tâm để hài tử nhận Trương Bân Bân, nhưng chuyện này cha nói ra trước, nhiều ít gì cũng khiến Vương Nhất Bác có chút bất ngờ.
"Nếu con đồng ý, quá mấy ngày ta nghĩ nói Trương Bân Bân cùng ta đến quan phủ đăng ký thành thân, như vậy hắn sẽ thành phụ thân danh chính ngôn thuận của con, cho dù không thể gọi phụ thân, thì gọi kế phụ cũng được. Hài tử cũng có thể thuận lý thành chương gọi hắn một tiếng ngoại công. Xem như bù lại hai mươi năm qua tiếc nuối của hắn......" Vương đa đa nhìn Vương Nhất Bác, chuyện này hắn hiển nhiên là đã suy nghĩ rất kỹ, nếu không tuyệt đối sẽ không tùy tiện đưa ra khi chưa có chuẩn bị trước.
Vương Nhất Bác lộ ra ý cười kinh hỉ, hỏi xác nhận: "Người thật sự đồng ý nhận sư phụ?"
Vương đa đa gật gật đầu, mỉm cười nói: "Đã nhiều năm như vậy, sự tình cũng đã rõ. Ta cũng không muốn để hắn giống như một người bay nhảy khắp nơi không có gia đình thêm nữa."
Vương Nhất Bác nhanh chóng gật đầu, "Vâng, con cũng muốn quang minh chính đại gọi sư phụ một tiếng phụ thân. Cha đã đồng ý, con tất nhiên là hoàn toàn tán thành."
Vương đa đa nhìn nhìn Vương Nhất Bác, gật gật đầu, "Con đồng ý là tốt rồi."
"Đương nhiên, con một chút ý kiến cũng không có." Vương Nhất Bác cười nói: "Kỳ thật con cũng hy vọng hài tử nhận phụ thân là ngoại công."
"Ừ." Sự tình nói xong, quyết định rồi, chỉ chờ tìm ngày đến quan phủ là được. Hắn cùng Trương Bân Bân là anh em họ hàng, ở Nghiệp quốc họ hàng lập gia đình là chuyện rất bình thường, tất nhiên không có lực cản nào.
"Cha, việc này không nên chậm trễ. Hôm nay ngày cũng tốt, nếu không người cùng sư phụ lập tức đi đi." Vương Nhất Bác sợ về sau lại có chuyện gì làm chậm trễ, cảm thấy vẫn càng sớm càng an tâm.
Vương đa đa bật cười điểm điểm trán hắn, "Con hài tử này, quan phủ phải tới mười sáu tháng giêng mới bắt đầu làm việc."
Vương Nhất Bác sửng sốt, cười nói: "Con cao hứng quá hồ đồ rồi."
Mà lúc này, Trương Bân Bân đang đứng bên ngoài, lời hai người nói hắn nghe được rõ ràng, rất bất ngờ, khóe miệng cũng nhoẻn lên ý cười thật sâu, hắn coi như là đã đến lúc sau cơn mưa trời lại sáng rồi......