Nguyện Ý Vì Anh, Chàng Thiếu Niên Câm

chương 10

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Triệu Trừng, tôi không sợ anh, không phải anh lớn hơn là có thể tùy tiện bắt nạt người khác. Anh còn tiếp tục thì tôi sẽ kể mẹ tôi!”

Giọng nói tức giận của Triệu Tiểu Bân vang lên, hai tay ôm chặt túi lớn trong lòng, không cho Triệu Trừng chạm vào.

Triệu Trừng dã man tóm góc túi, đe dọa: “Ngứa đòn phải không? Cho tao xem một chút thì sao!”

“Không cho! Đừng cho là tôi không biết mưu ma chước quỷ của anh, cho anh xem anh sẽ không trả lại tôi nữa!” Triệu Tiểu Bân lắc mình tránh đi bàn tay của Triệu Trừng thủ, vội vàng chạy.

Triệu Trừng duỗi tay bắt lấy cổ áo cậu bé: “Đừng nghĩ tao nhường mà lên mặt!” Cậu ta đạp Triệu Tiểu Bân một cái, tức giận nói: “Đưa túi cho tao!”

Triệu Tiểu Bân bị đá quỵ xuống đất, viên đá cứng đâm rách da đầu gối, máu từ miệng vết thương rớm ra. Miệng cậu nhóc mếu máo, vành mắt đỏ hoe, cậu quỳ rạp trên mặt đất, ôm túi thật chặt: “Không! Đây là chị tôi cho tôi, không phải cho anh!”

Triệu Trừng dùng sức tách tay cậu ra, không được bèn dùng chân giẫm lên. Rất nhanh, cậu ta đã chiếc túi được gói ghém cẩn thận trong lòng Triệu Tiểu Bân.

Triệu Tiểu Bân òa khóc hu hu, há miệng cắn bắp chân Triệu Trừng. Triệu Trừng ăn đau, dùng sức đạp Triệu Tiểu Bân sang một bên.

Triệu Trừng thô lỗ xé chiếc túi, phát hiện bên trong là một chiếc máy chơi game đời mới, nhìn siêu ngầu.

“Trả lại cho tôi!”

Triệu Tiểu Bân phẫn nộ gào thét, nhào lên trước định cướp máy chơi game về. Triệu Trừng mất kiên nhẫn đẩy cậu: “Cho tao mượn chơi vài ngày!”

“Không cho mượn!”

Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh lộn, một thiếu niên khôi ngô đúng lúc xong việc đi qua, tiến lên chắn trước Triệu Tiểu Bân, sa sầm mặt nhìn Triệu Trừng, cậu chỉ vào Triệu Trừng, ý bảo cậu ta trả máy chơi game.

“Triệu Tiểu Sơn!” Triệu Trừng nghiến răng, “Mày muốn giúp nó? Mày mau cút ngay, không thì cả mày tao cũng đánh.”

Triệu Tiểu Sơn đến gần cậu ta một bước, thình lình giật máy chơi game về. Triệu Trừng không phản ứng kịp, máy chơi game trong tay đã cướp mất, cậu ta tức run người, vung nắm đấm định đánh Triệu Tiểu Sơn.

Triệu Tiểu Sơn sức lớn, giữ nắm tay Triệu Trừng, vặn ngược tay cậu ta ra sau lưng. Giữ một lát, cậu buông Triệu Trừng ra.

Triệu Trừng lảo đảo, quay đầu lườm Triệu Tiểu Sơn. Mấy ngày trước bị đánh vào đầu vẫn còn đau, cậu ta không cam lòng bèn vung mấy nắm đấm nữa về phía Triệu Tiểu Sơn nhưng đều bị cản lại. Ý định cho Triệu Tiểu Sơn nằm sấp không những không thực hiện được, cậu ta cũng vì vận động mạnh mà cảm thấy choáng đầu muốn ngã nhào xuống đất, dẫu muốn đánh Triệu Tiểu Sơn một trận cũng là lực bất tòng tâm, chỉ có bị đánh thêm.

Kẻ điện Triệu Tiểu Sơn đánh nhau không muốn sống.

Triệu Trừng tức giận bỏ lại một câu ‘Hôm khác sẽ khiến mày đẹp mặt’ rồi đi mất.

Triệu Tiểu Bân đỏ hoe mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống, ngã ngồi dưới đất khóc hu hu. Triệu Tiểu Sơn bối rối không biết làm gì, cậu trả máy chơi game cho Triệu Tiểu Bân, cứng nhắc đứng nơi đó, không biết nên làm gì mới phải.

Triệu Tiểu Bân ôm máy chơi game, thút tha thút thít mở miệng: “Không ngờ người ngốc như anh rất trâu bò…” Cậu bé đứng lên, dùng cánh tay lau nước mắt, “Anh giúp ta, tôi sẽ cho anh mượn máy chơi.”

Triệu Tiểu Sơn lắc lắc đầu tỏ ý không cần, qua một lát, cậu ngượng ngùng khoa tay múa chân với cậu bé, hỏi Tiền Oánh Oánh đi đâu rồi.

Triệu Tiểu Bân lúc nào cũng thích quấn lấy Tiền Oánh Oánh, ccô ở đâu cậu bé sẽ ở đấy. Nhưng bây giờ Triệu Tiểu Bân bị Triệu Trừng ức hiếp, mà Tiền Oánh Oánh cũng không ở bên cạnh, điều này khiến Triệu Tiểu Sơn thấy lạ.

Tay trái Triệu Tiểu Sơn còn cầm một bó hoa dại màu tím nhạt đọng sương sớm, bây giờ không phải mùa hoa nở, cậu gần như tìm cả ngọn núi mới miễn cưỡng tìm được vài cành sắp nở. Cậu xuống núi, chạy về không ngừng nghỉ, lúc này mặt trời cũng vừa mọc, ánh dương vàng nhạt chiếu xuống khiến cả người đều ấm áp.

Triệu Tiểu Sơn tưởng tượng lát nữa có thể gặp Tiền Oánh Oánh, vừa hạnh phúc vừa hồi hộp.

Triệu Tiểu Bân liếc Triệu Tiểu Sơn một cái, buồn bã trả lời: “Chị họ vừa cùng anh Hạo quay về thành phố, tôi mới đi tiễn chị ấy.”

Cô về thành phố rồi.

Khuôn mặt Triệu Tiểu Sơn trắng nhợt, đầu óc rỗng tuếch, cậu cuống quít khoa tay với Tiểu Bân

Cậu lại gạt tôi?

Nhất định là gạt người, cậu chưa từng nghe Tiền Oánh Oánh nói hôm nay phải về thành phố. Triệu Tiểu Bân thích nhất lừa người, giống như lần trước cậu bé gạt mình nói Tiền Oánh Oánh đã có chồng.

Cậu nắm bó hoa dại thật chặt, không muốn nghe Triệu Tiểu Bân nói dối nữa, vội chạy về nhà.

Nhất định Tiền Oánh Oánh vẫn ở nhà, giờ này hẳn là cô đang hái rau trong vườn.

Trong lòng cậu chắc nịch Triệu Tiểu Bân lừa mình, nhưng càng tới gần nhà, trái tim cậu càng hoảng hốt.

Vườn rau không có bóng dáng cô! Trong sân không có bóng dáng cô!

Triệu Tiểu Sơn gõ cửa, mợ của Tiền Oánh Oánh mở cửa.

“Oánh Oánh hả? Cón bé trở về thành phố rồi, vừa mới đi.”

Triệu Tiểu Sơn như bị sét đánh, khuôn mặt tuấn tú biến thành màu xám trắng.

Cậu đứng giữa sân, ánh mặt trời chiếu xuống vườn rau xanh tươi, bên trong lu nước sạch vẫn lấp loáng. Nơi nào cũng có dấu vết chứng minh cô tồn tại, chỉ là người đã không còn ở đây.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy không thở nổi, trái tim nhói đau khiến đầu óc cậu trì trệ. Cậu mở cửa hàng rào, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thân thể đã không còn cảm giác, trong đầu cậu chỉ có người ấy.

Rơi giày?

Lòng bàn chân xước chảy máu?

Con đường trước mặt quanh co không rõ tận cùng, rốt cuộc không nhìn thấy cô?

Triệu Tiểu Sơn nắm chặt bó hoa dại tím nhạt, liều mạng chạy băng băng về phía trước.

Trên đường nhỏ rải rác mảnh vỡ chai bia, Triệu Tiểu Sơn chạy qua, để lại vết máu.

Một hòn đá khiến cậu vấp ngã, cậu ngay lập tức bò dậy, tiếp tục chạy về trước.

Muốn gặp lại cô, muốn đưa loài hoa cô thích tới trước mặt cô…

“Nông thôn nghèo nàn, đường nát như vậy, có để người ta lái xe không!” Trương Hạo mất kiên nhẫn đập mạnh vô lăng, vừa rồi bánh xe lại lọt xuống hố sâu, muốn lái xe cũng không xong.

Tiền Oánh Oánh bất đắc dĩ xuống xe, hỗ trợ đẩy xe. Tiếng động cơ gầm rú, tiến lên, nhưng rất nhanh lại trượt xuống.

“Mới đi được km, cứ thế này khi nào mới về đến thành phố. Cái thứ nông thôn chết tiệt!” Trương Hạo quả thực điên tiết.

Tiền Oánh Oánh: “Đừng tức giận, thử lại xem được không.” Cô phụ đẩy xe, Trương Hạo cũng tăng tốc. Liên tục vài lần, xe mới thoát khỏi hố.

Tiền Oánh Oánh thở phào nhẹ nhõm, cô mở cửa, chuẩn bị bước lên xe, khóe mắt chợt phát hiện bóng dáng đang chạy trên đường nhỏ ở phía sau. Cô dừng một chút, quay đầu nhìn.

“Oánh Oánh, sao không lên xe?” Trương Hạo từ cửa xe ló đầu ra.

Tiền Oánh Oánh không đáp, cô nhìn bóng dáng kia, càng nhìn càng cảm thấy quen.

“Tiểu Sơn!” Cô thốt lên, vội chạy về phía người kia.

Triệu Tiểu Sơn tái mặt, trước mắt thỉnh thoảng biến thành màu đen, nhưng cuối cùng cũng vượt qua, rốt cuộc đã nhìn thấy cô, không gì quan trọng hơn.

Cậu đưa bó hoa dại cho Tiền Oánh Oánh, chờ mong nhìn cô.

Tiền Oánh Oánh nhìn mắt cậu đỏ ngầu, vành mắt chưa khô, trong lòng không rõ là cảm giác gì, ánh mắt hơi cay. Cô giơ tay xoa đầu Triệu Tiểu Sơn.

“Tiểu Sơn, cảm ơn em.”

Ở trong xe.

Triệu Tiểu Sơn thút tha thút thít, nước mắt thi nhau chảy. Tiền Oánh Oánh ngồi xổm trước mặt cậu, đỡ chân cậu, giúp cậu xử lý vết thương ở chân.

Lòng bàn chân chảy máu đầm đìa, vụn cát, mảnh thủy tinh ghim vào thịt, thoạt nhìn dữ tợn lại khiến người thương tiếc.

“Đau lắm không Tiểu Sơn?” Tiền Oánh Oánh ngẩng đầu hỏi cậu.

Triệu Tiểu Sơn lắc đầu, chỉ là nước mắt không ngừng chảy. Tiền Oánh Oánh cho rằng cậu khóc như thế là vì gượng đau, nhưng cô nào biết Triệu Tiểu Sơn không khóc vì đau, mà bởi vì cô phải rời khỏi.

Trương Hạo đưa cho Tiền Oánh Oánh thuốc nước tiêu viêm, có phần không hiểu: “Đứa nhỏ này sao ngốc vậy, chạy km chỉ để đưa hoa cho em.”

Tiền Oánh Oánh nhận thuốc nước, đau lòng nhìn Triệu tiểu Sơn.

Trương Hạo nhìn Triệu Tiểu Sơn vẫn khóc, trong lòng cũng hơi khó chịu, anh ta luôn coi thường dân quê, cảm thấy bọn họ vừa dã man vừa thô tục, nhìn bộ dạng này của Triệu Tiểu Sơn, anh ta chợt cảm thấy mình quả thực có điểm không bằng cậu.

Khi Trương Hạo lái xe đưa Triệu Tiểu Sơn về, cậu ngồi ở ghế sau níu tay áo Tiền Oánh Oánh, khóc không ngừng. Về đến trong thôn, Tiền Oánh Oánh đỡ Triệu Tiểu Sơn xuống xe, mẹ cậu vừa thấy cậu liền tức giận mắng: “Thằng nhóc chết tiệt, mẹ đang nghĩ cả sáng con chạy đâu, con lại quấn lấy Oánh Oánh phải không? Người ta phải về thành phố, con lại làm người ta thêm phiền rồi! Còn để người ta đưa về, con có thấy xấu hổ không.”

Triệu Tiểu Sơn cúi đầu khóc thút thít, bám chặt tay áo Tiền Oánh Oánh, cũng không đáp lại mẹ cậu.

Tiền Oánh Oánh áy náy nhìn mẹ Triệu: “Bác à, cũng do cháu, cháu từng nói với Tiểu Sơn muốn hoa dại trên núi, em ấy mới đi hái, còn chạy km, chân bị rất nhiều mảnh thủy tinh cắt phải.”

Mẹ Triệu phát hiện Triệu Tiểu Sơn quấn băng gạc, hừ lạnh: “Nó xứng đáng bị như thế không phải sao, đã không nghe lời còn hay tạo phiền phức cho người khác.”

“Bác, Tiểu Sơn đứa nhỏ hiểu chuyện nhất cháu từng gặp, là cháu hại cậu ấy bị thương, cháu rất áy náy.”

Tiền Oánh Oánh dìu Triệu Tiểu Sơn vào nhà, đỡ cậu ngồi xuống ghế.

Cô ngồi trước mặt cậu, dịu dàng mở miệng: “Tiểu Sơn, cám ơn hoa của em, bây giờ chị phải về thành phố, lần tới sẽ trở lại thăm em.”

Triệu Tiểu Sơn khóc không kịp thở, càng không ngừng lắc đầu, níu tay áo cô không tha, không cho cô đi.

Mẹ Triệu nhìn bộ dạng này của cậu, tức quá cầm cây chổi ở góc tường đánh cậu.

Thế nhưng Triệu Tiểu Sơn không chịu buông tay. Tiền Oánh Oánh thấy mẹ Triệu đánh Triệu Tiểu Sơn, vội ngăn cản bà: “Bác đừng đánh cậu ấy nữa.”

Trương Hạo bên ngoài đang thúc giục Tiền Oánh Oánh, cô khó xử nhìn Triệu Tiểu Sơn kéo tay áo mình, không biết nên làm sao.

Nhưng rất nhanh Triệu Tiểu Sơn đã buông lỏng tay, cậu khoa tay múa chân với Tiền Oánh Oánh, tốc độ thong thả, giống như mỗi động tác phải dùng hết sức.

Chị đi đi.

Cậu tỏ ý như thế.

“Tiểu Sơn?” Tiền Oánh Oánh nhìn cậu.

Triệu Tiểu Sơn nghiêng đầu tránh ánh mắt của cô, không trả lời.

Đến khi Tiền Oánh Oánh xoay người đi, cậu mới quay đầu lại, hoảng hốt nhìn bóng lưng cô.

Cho dù lưu luyến cỡ nào cũng không nhẫn tâm nhìn cô lộ vẻ khó xử.

Cậu hi vọng cô có thể vui vẻ, cho dù người mang lại niềm vui cho cô chẳng phải bản thân cậu.

Ô tô khởi động cuốn theo bụi mù mịt, người ấy cũng cách hắn càng lúc càng xa.

Triệu Tiểu Sơn không kìm chế nổi, lại đuổi theo xe vài bước rồi dừng chân. Không thể gây thêm phiền toái cho cô, không thể khiến cô khó xử nữa.

Trái tim tưởng chừng bị khoét mất, trống rỗng, hơi lạnh len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Cậu trở về phòng, mở chiếc hộp mà cậu coi như báu vật, bên trong là mấy viên chocolate lẳng lặng nằm đó.

Thực ra cô chưa từng rời đi, không phải ư?

Cậu cầm viên chocolate, khẽ hôn.

“Em gọi chị có chuyện gì à?”

Tiền Oánh Oánh vừa tan tầm, đang chuẩn bị dọn đồ về nhà thì em họ gọi điện.

Tiểu Bân ở đầu dây bên kia giận dỗi: “Là Triệu Tiểu Sơn bảo em điện cho chị, cả ngày quấn lấy em hỏi thăm tin tức của chị, phiền chết đi được, nếu không nể tình anh ta từng giúp em, em sẽ mặc kệ anh ta.”

“Tiểu Sơn ư?” Tay cô thoáng dừng lại.

“Vâng.” Cậu bé nghiêng đầu liếc Triệu Tiểu Sơn đang giương mắt nhìn mình, nói với Tiền Oánh Oánh: “Em thấy nhất định là anh ta yêu chị, chị phải cẩn thận đấy.”

Gương mặt điển trai của Triệu Tiểu Sơn bỗng đỏ lựng, vội cướp di động trên tay Tiểu Bân, luống cuống khoa tay múa chân.

Chớ nói bậy!

Em họ ‘hừ’ một tiếng.

Đầu kia, giọng Tiền Oánh Oánh mang theo ý cười truyền đến: “Nếu thực sự yêu chị thì tốt rồi. Tiểu Sơn tốt như vậy, nếu ai gả cho cậu ấy, nhất định kiếp trước đã cứu vớt dải ngân hà.”

Triệu Tiểu Sơn cầm di động căng thẳng, tim đập thình thịch.

Tiểu Bân nhìn Triệu Tiểu Sơn đỏ bừng cả mặt, bộ dạng ngây ngốc, khinh bỉ ‘hừ’ một tiếng, đoạt lại di động.

“Chị và anh Hạo thế nào rồi, anh ấy có hi vọng trở thành anh rể em không?”

“Không có hi vọng, anh ta trở nên tốt hơn nhưng chị vẫn cảm thấy không có cảm giác. Về sau em đừng gọi điện đòi mua máy chơi game nữa, người ta không nợ gì em cả, nghe chưa?”

“Dạ…” Tiểu Bân ỉu xìu lên tiếng.

Nhìn Triệu Tiểu Sơn ôm ngược, vẻ mặt thẹn thùng, cậu bé càng khinh bỉ hơn, hắn tự dưng muốn trêu đùa Triệu Tiểu Sơn một chút.

“Chị ơi, em hỏi này, nếu Triệu Tiểu Sơn thật sự theo đuổi chị, chị có chấp nhận anh ta không?”

Triệu Tiểu Sơn đột ngột ngẩng đầu, chờ mong đáp án, Tiểu Bân thậm chí nghe thấy tiếng tim đập vừa nhanh vừa mạnh của cậu, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc Tiền Oánh Oánh chuẩn bị mở miệng, em họ bèn chơi ác cúp máy.

Còn dám nói không có yêu chị họ tôi, đừng cho là tôi không biết mỗi lần gọi điện thoại, anh đều như thiếu nữ hoài xuân, làm bẩn ánh mắt thuần khiết của tôi. Tôi là trẻ con đấy, hiểu không?

Không nghe được giọng nói dịu dàng của người kia, phát hiện di động đã bị ngắt máy, Triệu Tiểu Sơn ngơ ngác.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Tiền Oánh Oánh về thôn thăm cậu mợ, vừa buông hành lý, thiếu niên khôi ngôi nhà bên đã đứng ngoài cửa thò đầu nhìn cô.

Thiếu niên cao hơn một chút, ngũ quan tuấn tú, làn da hơi đen nhưg đôi mắt thì sáng ngời.

Tiền Oánh Oánh cười với cậu. Thiếu niên ngẩn ra, lập tức đỏ mặt.

Em họ bất mãn la lên: “Triệu Tiểu Sơn! Anh đừng nhìn lén chị tôi!”

Lần này về quê, Tiền Oánh Oánh phát hiện nhân duyên của của Triệu Tiểu Sơn tốt hơn rất nhiều, có rất nhiều đứa trẻ sẵn lòng chơi với cậu. Tiền Oánh Oánh hỏi Triểu Bân có phải đã xảy ra chuyện gì không, cậu bé trả lời: “Cái tên Triệu Trừng gây chuyện, bị người thôn khác đánh cho nửa chết nửa sống, Triệu Tiểu Sơn cứu anh ta, anh ta rất biết ơn, dặn đám đàn em trong thôn, gặp Triệu Tiểu Sơn như gặp anh ta, nếu ai dám bất kính với Triệu Tiểu Sơn chính là chống đối Triệu Trừng.”

Cậu bé không cho Tiền Oánh Oánh biết, chính cậu cũng luôn nói với đồng bọn trong thôn rằng Triệu Tiểu Sơn là người nghĩa khí, còn khuyến khích họ chơi cùng Triệu Tiểu Sơn.

Có điều, Triệu Tiểu Sơn tuy là người tốt, nhưng cậu bé vẫn là không thích anh ta. Tranh giành chị họ với cậu đều đáng ghét!

Buổi tối, Tiền Oánh Oánh đang ngồi trong sân hóng mát, Triệu Tiểu đi đến bên cô, đưa chiếc giỏ gì đó cho Tiền Oánh Oánh.

Trong giỏ đựng đầy những con thú xinh xắn làm từ mây tre, còn có hai con búp bê, một nam một nữ, hình như là đôi tình nhân, tay nắm tay.

Tiền Oánh Oánh nhận chiếc giỏ, cười với cậu: “Cảm ơn Tiểu Sơn.”

Triệu Tiểu Sơn đỏ mặt ngồi cạnh Tiền Oánh Oánh.

Tiền Oánh Oánh ngắm hai con búp bê: “Đây là một đôi tinh nhân ân ái nhỉ.”

Triệu Tiểu Sơn e thẹn gật đầu.

Tiền Oánh Oánh khẽ cười. Cô lấy mấy viên chocolate trong túi đưa cho Triệu Tiểu Sơn: “Ừm, quà đáp lễ.”

Da cô trắng nõn như ngọc, đôi mắt dịu dàng như nước, đôi môi đỏ mọng khẽ mở.

Cô ở trong giấc mơ cũng quyến rũ như thế, mỗi cái nhăn mỗi nụ cười đều có thể hớp hồn cậu.

Ma xui quỷ khiến, cậu cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng ấy.

“Rầm!”

Cửa phòng bị đóng sập.

Hôn… hôn rồi!

Triệu Tiểu Sơn lặn lộn trên giường, không ngừng đập đầu xuống gối. Thật không biết xấu hổ! Cậu vậy mà hôn cô!

Cậu ôm gối không ngừng lăn lộn, tuy rằng môi cô mềm mại diệu kỳ, tuy rằng muốn hôn lại, tuy rằng hạnh phúc muốn xỉu, nhưng cậu quả nhiên không biết xấu hổ rồi! Dám làm ra chuyện xấu xa như thế!

Nếu cô cảm thấy ghét cậu thì sao!

Triệu Tiểu Sơn hạnh phúc đang lăn qua lăn lại bỗng cứng đờ người, mặt xám ngoét, cậu bật dậy.

Nếu cô không để ý tới cậu nữa thì sao!

Cậu nhảy vội xuống giường, mở cửa phòng chạy ra ngoài!

Vừa hôn xong lập tức bỏ chạy, không quan sát biểu cảm của cô, giờ ngẫm lại, cô không nói gì chứng tỏ là ghét cậu!

Mắt Triệu Tiểu Sơn đỏ hoe, sắc mặt trắng bệch.

Xin đừng ghét cậu…

Về sau cậu tuyệt đối không làm ra chuyện xấu xa như thế nữa…

Cậu chạy đến trước mặt Tiền Oánh Oánh, cuống quít khoa tay múa chân, muốn giải thích chuyện vừa rồi.

Khi Tiền Oánh Oánh đặt tay trên đầu cậu, thân mình run run vid sợ dần bình tĩnh lại.

“Tiểu Sơn, em thật sự thích chị à?” Cô hỏi.

Triệu Tiểu Sơn do dự, bỏ qua tự ti và xấu hổ, khẽ gật đầu, dừng một chút lại gật đầu thật mạnh.

Vô cùng thích, thích làm bất cứ điều gì vì cô, mỗi lần nhìn cô đều cảm thấy hạnh phúc.

Mấy ngày cô rời đi, cậu chỉ ước khoét trái tím mình ra, như vậy sẽ không đau lòng nữa.

Để xứng với cô, cậu nỗ lực khiến bản thân trở nên sáng sủa, nỗ lực khiến bản thân được mọi người yêu thích. Người trước giờ luôn lạnh nhạt hờ hững, không muốn liên hệ gì với người khác như cậu từng chút phá vỡ bức tường chắn trong tim, nỗ lực khiến bản thân hòa nhập với họ.

Cậu không muốn Tiền Oánh Oánh bảo vệ mình cả đời, cậu muốn trở thành người có thể bảo vệ cô.

Tiền Oánh Oánh thấy cậu gật đầu, mặt cũng đỏ theo, chỉ là trong lòng nhen nhóm chút vui vẻ. Có lẽ trong lúc vô tình, cô cũng chầm chậm thích thiếu niên thuần phác này rồi.

Nhưng mà trâu già gặm cỏ non gì đó, cũng thật xấu hổ.

“Khụ.” Tiền Oánh Oánh vội ho một tiếng, “Vậy em mau lớn lên đi, chị chờ em…”

Triệu Tiểu Sơn ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời như lửa, niềm vui sướng tưởng chừng sắp nhấn chìm cậu. Cậu ngơ ngác không biết làm sao, hồi lâu sau, cậu vùi vào lòng Tiền Oánh Oánh, hai tay ôm chặt eo thon của cô.

Tôi sẽ lớn lên… sẽ dùng hết khả năng để làm em vui vẻ…

Cũng mong em vĩnh viễn đừng rời khỏi tôi.

Mặt trời của tôi.

Người yêu… của tôi.

HOÀN

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio