Lâm Hoàng Triệt lắc đầu với anh, tạo ra làm chi rồi giờ phải chặn lại.
Trợ lí Duẩn thì miệt mài tìm kím người còn cô thì chẳng hay biết gì cũng rất thảnh thơi mà nằm ngủ.
Một lúc sau cánh cửa mở ra là Hắc Tam bước vào, đứng cung kính trước mặt anh.
" Lão đại lô hàng đã được lấy lại, người ông ta cũng thiệt mạng, thuộc hạ nghe được là ông ta có lô hàng mới vào tháng sau "
" Được, tới đó cướp về cho tôi, sau đó bán ra với giá rẻ nhất " anh cũng ngầm nói cho ông ta biết đồ của ông ta không có giá trị với anh
" Rõ lão đại "
Tại một nơi khác có người đàn ông trung niên vẻ mặt tức giận, nhìn đám người đang cúi mặt ở đó
RẦM ông ta đập mạnh lên bàn
" Các người làm ăn kiểu gì mà để bị cướp lại, các người có biết lô hàng của tên Vũ Kiệt đó đáng giá bao nhiêu không? " ông ta tức giận quát lớn
" Ông chủ tha tội, là tôi không canh giữ tốt, xin ông trách phạt " A Ti là thuộc hạ thân cận của Lâm Khải
" Tôi không muốn chuyện này sảy ra lần nào nữa, tháng sau có lô hàng mới làm cho tốt vào "
" Rõ ông chủ "
Lâm Khải phất tay bảo bọn họ lui đi, ông ta ngồi dựa lưng vào ghế mặt ngước lên nhìn trần nhà, khó khăn lắm ông ta mới cướp về được bây giờ lại bị lấy đi vậy là bao nhiêu công sức ông ta đều tan biến.
Lâm Khải biết rõ những lô hàng của anh mặt nào cũng đều tốt nếu ông ta bán ra cũng thu về bộn tiền nên mới dày công mà cướp về.
_________________
Đúng h sáng Bạch Vũ Kiệt đã có mặt tại trước hẻm nhà trọ của cô, Tịch Dao chuẩn bị xong thì ra khỏi nhà, cô đi nhanh tới xe anh.
" Chủ tịch chào buổi sáng " cô tươi cười chào anh.
" Xem ra em rất vui " anh nhìn nụ cười của cô thôi cũng khiến tâm trạng anh thoải mái.
" Ngày nào em cũng vui vậy mà " cô chớp chớp mắt nhìn anh
Anh không trả lời chỉ mỉm cười rồi xoa đầu cô sau đó lái xe đi, chỉ cần cô vui là được, nụ cười của cô như là liều thuốc của anh.
Tịch Dao ngồi trên xe nhìn thấy sắp tới công ty rồi cô đang tìm cách để không lên cùng nhau anh, không phải là cô không muốn mà là sợ người khác nói ra nói vào lại ảnh hưởng đến đi, trong khi cô và anh chẳng là gì của nhau cả.
" Chủ tịch để em ở quán cafe bên đường được rồi, em mua nước rồi lát đến công ty sau " tay cô chỉ về quán cũ của mình.
" Anh đưa em đi " anh lái xe chậm lại.
" Không cần đâu, anh cứ để em ở đây được rồi nha " cô dùng ánh mắt như đang cầu xin anh
" Được " anh đành đồng ý với cô, rồi tấp xe vào lề đường.
Triệu Tịch Dao trong lòng vui mừng, cô nhanh đi đến quán cafe, anh lái xe thẳng đến công ty.
Cô cũng khá nhớ chị chủ cũ của mình nên mới kêu anh dừng ở đây, một phần là tránh đi cùng anh và một phần cũng muốn đến thăm chị.
" Chị Hoa " cô nhẹ nhàng đi sau lưng chị Hoa gọi lớn.
" Ôi trời! Làm chị hết hồn, sao em lại tới đây " chị gặp cô vui mừng nói.
" Em đến để mua ly cafe sẵn ghé thăm chị luôn "
" Em đợi chút để chị làm cho "
Chị Hoa đi vào làm cafe cho cô, trong thời gian đứng chờ hai người nói chuyện qua lại với nhau.
Một lúc sau cô cũng rời đi tay cầm hai ly cafe đến công ty.
Anh hậm hực đi vào công ty, những nhân viên nhìn anh như vậy cũng bắt đầu tản ra hết chẳng ai dám tụm tụm .
Vũ Kiệt nhìn bọn họ lại tức lên đều tại những người đó mà cô không đi cùng anh, thật sự anh chỉ muốn đuổi việc hết bọn họ..