Nguyệt Hạ An Đồ

chương 46: 46: họp nội bộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Cáo

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

Tác giả: Một chương chuyển tiếp để chỉ ra hung thủ hại Thẩm An Đồ.

PS: Với phương diện thương nghiệp tôi hoàn toàn không hiểu rõ, tất cả kiến thức đều nhờ vào Baidu, nếu như dân chuyên nghiệp nhìn thấy BUG xin hãy bỏ qua, cảm ơn mọi người.

Trong phòng họp ở tầng cao nhất của tập đoàn Cẩm Thịnh, bảy người đang ngồi quanh một cái bàn hội nghị hình tròn.

Đây không thể xem là ban giám đốc, chỉ có thể gọi là cuộc họp nội bộ nhà họ Thẩm.

Simon lần lượt nhìn qua từng người, ở trong lòng chia một bàn người thành ba phe cánh.

Hắn và Ngu Khả Nghiên hiển nhiên thuộc về phe Thẩm Lẫm.

Thẩm Siêu và bộ hạ cũ của Thẩm Khai Bình: Phạm Hồng, Thạch Hiểu Đông, Điêu Vĩnh Châu tính thành một phái, bởi vì ba người này gần đây đã ngang nhiên nâng Thẩm Siêu lên thượng vị.

Cuối cùng Lâm Miểu tự thành một phái, hắn là em trai vợ cũ của Thẩm Khai Bình.

Vì để bù đắp thiệt thòi cho vợ, Thẩm Khai Bình đã đưa toàn bộ cổ phần của vợ cho nhà mẹ của bà, đa số đều nằm trong tay Lâm Miểu, nhưng Lâm Miểu không có hứng thú với Cẩm Thịnh, mặc dù hắn là thành viên trong ban giám đốc nhưng xưa nay hắn không bao giờ phát biểu ý kiến.

Đơn giản mà nói, mâu thuẫn chủ yếu nhất đến từ Thẩm Lẫm và Thẩm Siêu, thật ra vốn là sau khi Thẩm Lẫm mất tích, lão tứ Thẩm Kỳ và lão ngũ Thẩm Minh Phi cũng muốn kiếm một chén canh nhưng đều bị Thẩm Siêu đuổi ra khỏi ván cờ.

Trong bốn người Thẩm Siêu, Phạm Hồng, Thạch Hiểu Đông, Điêu Vĩnh Châu, mỗi người đều có qua lại với công ty Vân Dực, sự cố máy bay của Thẩm Lẫm tất nhiên có liên quan tới một hoặc vài vị nào đó trong bốn người này.

Simon cụp mắt, cúi đầu làm ghi chép cuộc họp, thật ra là vẽ những dấu chồng chéo với nhau ở trên tên của bốn người này.

Nguyên nhân khiến cuộc họp phải lùi lại đến giữa trưa là vì: sau khi tin tức phát hiện một thi thể đàn ông đã chết được tháng được phát hiện ra ở hải cảng Tân Hải được tuồn ra, cửa phòng làm việc của Simon chưa từng được khép lại, tất cả mọi người đều hỏi ——

Kia là Thẩm Lẫm sao? Thẩm Lẫm đã mất rồi à?

"Các vị, tôi nhắc lại một lần nữa, mặc dù trước mắt chưa có kết quả đối chiếu DNA nhưng thi thể kia tuyệt đối không có khả năng là chủ tịch Thẩm." Simon trịnh trọng nói.

"Tuyệt đối không có khả năng? Vì sao không có khả năng? Tất cả tin tức và hình ảnh đều được tung ra rồi.

Thi thể đó mặc quần áo giống y như quần áo mà Thẩm Lẫm đã mặc lúc đó, đều là tây trang màu đen, mà lại nhìn qua chất liệu vải cũng không tệ, ngoại trừ Thẩm Lẫm còn có thể là ai? Cậu nói sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? Đều là chết được hai tháng, đều ở núi Omanhi, đều mặc âu phục cao cấp?"

Người đang nói chính là Điêu Vĩnh Châu, ông ta làm việc không lanh lẹ nhưng mồm miệng lại luôn không tha người.

Hôm nay cũng là ông ta chạy tới nói cho Simon, mấy người ông ta đã đề nghị sau mười lăm ngày nữa sẽ tổ chức đại hội cổ đông lâm thời để bầu ban giám đốc và chủ tịch mới, thế nên bây giờ mới có cái hội nghị này.

"Đúng vậy, chú Châu nói rất đúng, Cẩm Thịnh chúng ta là một công ty lớn, sẽ xảy ra chuyện gì nếu cứ mãi không có chủ tịch hội đồng quản trị để lãnh đạo? Mọi người cũng nhìn thấy tình hình bây giờ của tập đoàn chúng ta, vậy nên nhất định phải bầu ra một chủ tịch mới để dẫn dắt tập hợp mọi người lại.

Hơn nữa, cứ coi như cái thi thể đó không phải Thẩm Lẫm, nhưng đã hai tháng mà vẫn chưa tìm được anh ta, vậy khẳng định là đã chết rồi, nếu không phải thì vì sao lâu như vậy còn chưa tìm thấy người?"

Nói tiếp chính là Thẩm Siêu, mặt chữ điền, đầu đinh, thân hình cao lớn, cơ bắp như sắp căng ra ngoài bộ vest.

Vẻ ngoài nhìn qua vô cùng đáng tin, như một người nổi tiếng ưu tú, nhưng hắn mới mở miệng nói chuyện liền bộc lộ ra cảm giác lỗ mãng.

Ngu Khả Nghiên cười: "Mọi người, tôi muốn nói thế này, mọi người hẳn nên hi vọng anh ấy còn sống mới đúng, dù sao khi Thẩm Lẫm còn ở đây thì Cẩm Thịnh có thể khiêu chiến với Thụy Càn, kết quả bây giờ thế nào? Anh ấy mất tích mới có hai tháng, hai đứa em trai, một đứa dính vào ma túy, một đứa khiến công trình xảy ra vấn đề.

Anh trai tốt coi như rất cố gắng, giống như là có thể thi được vị trí thứ nhất, kết quả cầm tới bài thi mới biết được thi là toán học mà mình lại đi ôn tập Anh ngữ, vì sao một tập đoàn lớn biến thành bẩn thỉu xấu xa như bây giờ, trong lòng các vị cổ đông đều không có điểm số hay sao?"

Sắc mặt Thẩm Siêu lập tức trở nên khó coi: "Cô thì biết cái gì? Cô chỉ là người ngoài, Thẩm Lẫm còn chưa cưới cô vào cửa, chuyện nhà chúng tôi không đến lượt cô xen vào!"

Ngu Khả Nghiên nhíu mày: "Thẩm đại thiếu bị mất trí nhớ sao? Hôm nay tôi có thể ngồi ở chỗ này cũng không phải dựa vào Thẩm Lẫm mà dựa vào việc trong tay của tôi có hai mươi phần trăm cổ phần Cẩm Thịnh.

Lại nói may mắn mà em trai của anh không cưới tôi, nếu anh ấy muốn cưới tôi thì bây giờ tôi đã thành quả phụ rồi? Thật đúng là nguy hiểm mà."

Simon dời ánh mắt về phía Ngu Khả Nghiên.

Cô là người phụ nữ duy nhất trong tất cả các cổ đông ngồi ở đây.

Ngu Khả Nghiên cũng không phải mỹ nhân theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của đại chúng nhưng khí chất của cô luôn luôn khiến cho người ta không thể nào dời mắt ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy.

Đó là sự tự tin và trí tuệ được bồi dưỡng bởi một gia tộc thượng lưu đích thực.

Ba năm trước bởi vì quyết sách sai lầm của Thẩm Khai Bình dẫn đến việc Cẩm Thịnh nợ nần chồng chất, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn tăng vốn và mở rộng thêm cổ phần.

Đó chính là lúc Thẩm Lẫm mang theo nhà họ Ngu nhảy dù xuống đầu tư vào Cẩm Thịnh, cho nên Ngu Khả Nghiên được xem như "người ngoài" ở Cẩm Thịnh, bị không ít nội bộ cao tầng xa lánh, nhưng dù xa lánh thế nào thì trên tay cô cũng nắm hai mươi phần trăm cổ phần Cẩm Thịnh hàng thật giá thật.

Đương nhiên, nhà họ Ngu phía sau Ngu Khả Nghiên mới là nguyên nhân chính làm đám người này không dám khinh thường cô.

Tập đoàn Finmeca của nhà họ Ngu gần như nắm giữ nửa mạch máu kinh tế của Châu Âu, mà Ngu Khả Nghiên chính là cháu gái ruột của Ngu lão tiên sinh – người đứng đầu nhà họ Ngu kia.

Về phần vì sao một quý nữ hào môn như thế lại thành đôi với Thẩm Lẫm, bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nhưng đều na ná nhau.

Nghe nói hai người quen biết nhau ở trường đại học.

Mặc dù lúc đó Thẩm Lẫm còn chưa nắm Cẩm Thịnh trong tay nhưng cậu vẫn được Ngu Khả Nghiên để ý, còn khiến cho người ta ngàn dặm xa xôi trở lại Trung Quốc giúp cậu đoạt được Cẩm Thịnh, tin đồn Thẩm Lẫm mượn phụ nữ để thượng vị lại bởi càng ngày càng nghiêm trọng vì chuyện này mà.

Đối với chuyện của Thẩm Lẫm và Ngu Khả Nghiên, Simon cũng biết được ít nhiều.

Khi hắn được Thẩm Lẫm chọn làm thư ký ở nước A, Ngu Khả Nghiên đã ở bên cạnh cậu rồi, nhưng trải qua mấy năm đủ để cho Simon hiểu rõ được một điều —— tình cảm giữa hai người này rất tốt nhưng không phải là cái loại có thể lên giường kia.

Thẩm Siêu cười lạnh trả lời: "Nói cho cùng, cô cũng là vì cái vị trí chủ tịch này, đúng không?"

Ngu Khả Nghiên đưa những móng tay xinh đẹp vén vài lọn tóc xoăn lên, cười nói: "Nghe lời ngài nói này, Cẩm Thịnh là một cái bánh lớn như vậy, ngoại trừ Simon là một thư ký nhỏ có tâm nhưng không có lực ra thì các vị ở tại đây có ai không muốn đâu? Đúng không? Giám đốc Phạm, giám đốc Thạch?"

Bị điểm tên, Phạm Hồng cười đến chân thành: "Ngu tiểu thư cũng không cần nói lời khó nghe như vậy đâu, tất cả mọi người là cổ đông Cẩm Thịnh thì đều là người một nhà.

Việc Cẩm Thịnh bị mất đi đối với chúng ta đều không tốt.

Mọi người chúng ta hôm nay ngồi lại cùng nhau chính là muốn quan tâm một ít tình huống của Thẩm Tam, sau đó thảo luận một chút về tương lai phát triển của Cẩm Thịnh.

Việc quan trọng tiếp theo là bầu ra chủ tịch mới, dù là ai làm thì chúng ta làm hết sức như thế nào đều vẫn làm hết sức như thế đó."

Thẩm Lẫm là con thứ .

Simon vẽ một vòng tròn lên tên của Phạm Hồng, nếu như không phải đã cộng sự nhiều năm như vậy thì căn bản không nhìn ra cái người đàn ông trung niên giống Phật Di Lặc này có bao nhiêu hiểm độc khi ra tay, có khả năng một giây trước còn cùng bạn tươi cười trò chuyện như một phụ huynh đuối lý, một giây sau liền có thể đâm bạn một đao.

Khi Thẩm Lẫm còn ở Cẩm Thịnh đã luôn đề phòng Phạm Hồng, Thạch Hiểu Đông và Điêu Vĩnh Châu.

So sánh với hai người kia, Thạch Hiểu Đông là người trầm lặng nhất trong số tay sai cũ của Thẩm Khai Bình nhưng cũng là người sâu không lường được nhất.

Hắn có mái tóc hoa râm, trông có vẻ không giận tự uy, bình thường không phát biểu ý kiến nhưng chỉ cần mở miệng là ngay lập tức có thể giải quyết dứt khoát.

Đồng thời hắn cũng là thuộc hạ mà Thẩm Khai Bình vừa ý nhất lúc còn sống, bởi vì lúc còn trẻ hắn từng chắn một đao cho Thẩm Khai Bình, lúc phân cổ phần, hắn cũng là người có cổ phần nhiều nhất trong ba người kia.

"Chuyện của Tiểu Thẩm nhất định sẽ được điền tra ra, chúng ta đều tin tưởng Tiểu Thẩm sẽ không sao.

Người phải tiếp tục tìm, ai động tay chân với máy bay cũng phải điều tra." Thạch Hiểu Đông nói: "Nhưng mà tập đoàn chúng ta như bây giờ quả thực cũng cần người lãnh đạo mới, ít nhất phải cho người ngoài nhìn thấy hình ảnh mới của tập đoàn chúng ta, cho nên trước tiên chúng ta có thể tạm thời bầu ra một người làm đại diện chủ tịch, chờ Tiểu Thẩm trở lại rồi hẵng nói, mọi người cảm thấy thế nào?"

"Tôi không có ý kiến gì."

"Tôi cũng đồng ý."

Đại diện sao? Trong lòng Simon cười lạnh, hắn cúi đầu, vẽ một vòng tròn lên tên của Thạch Hiểu Đông..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio