Nguyệt Hạ An Đồ

chương 55: 55: tạ đạc anh không làm thế với em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên tập: Pudding Kem

Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn

"Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt nhé anh Tạ Đạc, ngày mai em quay lại thăm anh." Sùng Thi Duệ đứng dậy muốn rời đi, từ lúc cô tới là ba giờ đến bây giờ là bốn giờ.

Đã một tiếng rồi ánh mắt Tạ Đạc vẫn chung thuỷ không liếc qua nhìn cô, dù cho cô có hỏi han ân cần đến đâu, giúp anh rót trà, gọt trái cây.

Tạ Đạc dùng máy tính xử lý tài liệu, anh không ngẩng đầu lên, nói: "Ngày mai không cần tới."

Vẻ mặt của Sùng Thi Duệ hơi khó coi, cô cố nặn ra một nụ cười: "Ngày mai anh bận rộn nhiều việc đúng không? Vậy thì hôm sau em...!"

Cuối cùng Tạ Đạc cuối cùng cũng nhìn về phía cô: "Đừng đến nữa, Sùng Thi Duệ, tôi không biết bố mẹ tôi đã nói gì với cô, đáng giá tới mức để cô mạo hiểm thời tiết nước B đang xấu mà tới đây thăm tôi.

Tôi đã có người yêu, tôi không muốn vì cô mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi."

Sùng Thi Duệ cố nén chua xót trong lồng ngực, tội nghiệp nói: "Xin lỗi, em vừa nghe tin anh Tạ bị thương cho nên em muốn đến thăm thôi.

Không có ý gì khác...!"

Tạ Đạc lại bắt đầu gõ bàn phím: "Phiền cô lúc ra ngoài đóng cửa lại giùm, cảm ơn."

Sùng Thi Duệ cầm lấy túi xách, không nhúc nhích, chờ Tạ Đạc có thể giữ cô lại lâu hơn chút, nhưng một lát sau chỉ đổi lại một câu không kiên nhẫn của Tạ Đạc: "Còn việc gì nữa?"

Cuối cùng Sùng Thi Duệ cũng đi, Tạ Đạc bực bội mà đóng máy tính lại, vừa rồi nhìn như anh đang xử lý văn bản tài liệu nhưng thật chất là anh chỉ đang gõ ba chữ "Thẩm An Đồ" trên một file trống mà thôi.

Hôm nay là ngày thứ năm không liên lạc được với Thẩm An Đồ, tuyết vẫn còn dày.

Buổi tối chín giờ, Tạ Đạc rửa mặt xong nằm trên giường, mấy ngày nay anh bị thương.

Anh nghỉ ngơi rất sớm theo lời bác sĩ nhưng không có nghĩa là có thể ngủ sớm.

Trên thực tế, anh còn ngủ muộn hơn nhiều so với lúc trước bởi vì cơ thể và trí óc không khống chế được mà nhớ Thẩm An Đồ.

Trong hai ngày tập đi, Tạ Đạc hơi cáu gắt và suýt chút nữa đụng đến vết thương, tất cả mọi người khuyên anh đừng lo lắng.

Lí Vi và Tạ Trường Thanh thậm chí còn muốn đón Tết ở nước B, nhưng Tạ Đạc hiện tại chỉ hận không thể lập tức bay về nước, tự tay bắt được Thẩm An Đồ ở chỗ nào trong thành phố Z.

Các bước chìm vào giấc ngủ luôn giống nhau, đầu tiên là lo lắng, sau đó là tức giận, cuối cùng là bất đắc dĩ, nhưng dù sao thì cơn buồn ngủ vẫn sẽ ập đến.

Trong thời gian này, nước B luôn có tuyết rơi, bệnh viện này đặc biệt yên tĩnh.

Đại não Tạ Đạc kiệt sức chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng tuyết rơi, nhưng đêm nay không giống.

Đêm khuya, Tạ Đạc bị âm thanh ngoài cửa đánh thức.

Hiệu quả cách âm của phòng bệnh rất tốt, Tạ Đạc không thể nghe thấy bên ngoài ồn ào cái gì, nhưng xét về độ kịch liệt, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn.

Nhịp tim của Tạ Đạc bắt đầu tăng vọt không kiểm soát được.

Anh ngồi dậy từ trên giường, nhìn chằm chằm cánh cửa, không hiểu sao trong lòng lại có dự cảm, đến anh còn có dự cảm.

Tiếng ồn ào ngày càng lớn hơn, có cả tiếng Anh và tiếng Trung.

Tạ Đạc nghe thấy một vài từ: "Vào đi", "Đừng cử động", "Bình tĩnh", "Bắn"...

Tạ Đạc vén chăn lên, anh muốn ra khỏi giường, anh cần phải biết ngay những gì đang xảy ra bên ngoài.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài, hai bóng người vội vàng chen vào, một người nhanh chóng đẩy người kia ra, sau đó đóng chặt cửa lại rồi khóa lại.

Tạ Đạc đang ngồi ở mép giường.

Việc anh muốn xuống giường ảnh hưởng đến vết thương trên chân, rất đau, nhưng hiện tại anh không có thời gian lo lắng cái này.

Trong phòng không bật đèn, Tạ Đạc không thể nhìn rõ, người nọ không nói nhưng từ động tác của người kia, có thể mơ hồ thấy anh ta đang cầm súng và từng bước đi về phía Tạ Đạc.

"Ai?"

Động tác của người đàn ông rõ ràng là chậm chạp nhưng lại nhanh chóng tăng tốc đi về phía giường, Tạ Đạc bật đèn đầu giường lên trước khi kẻ đó kê súng vào đầu mình.

Một người đàn ông bọc trong chiếc áo khoác tồi tàn, dính đầy nước tuyết, chật vật không thôi nhưng lại xinh đẹp lạ thường xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Là Thẩm An Đồ.

Bộ não Tạ Đạc trong chốc lát trở nên trống rỗng, thậm chí anh còn tự hỏi mình có phải đang mơ không, bởi vì ngày hôm trước anh đã mơ thấy Thẩm An Đồ đã trèo cửa sổ để vào gặp anh, nhưng phòng bệnh của anh lại ở tầng mười sáu.

Thẩm An Đồ một mực không nói chuyện.

Có lẽ bởi vì đang rất lạnh nên má cậu đỏ bừng, đôi môi trắng bệch nhưng đôi mắt rất ngoan lệ, đây không phải là cái nhìn đáng lẽ nên xuất hiện ở "Thẩm An Đồ".

Cậu cầm súng bằng cả hai tay, mặc dù hơi run nhưng cậu vẫn ngoan cố dí nó vào trán Tạ Đạc.

Hiện tại cậu càng giống người mấy người sát thủ hôm trước Tạ Đạc vừa đấu súng hơn.

Tạ Đạc dường như không thấy khẩu súng, trầm giọng hỏi cậu: "Em làm sao vậy?"

Tạ Đạc hiển nhiên cảm thấy họng súng trên trán anh run lên rất nhiều, anh nghe được Thẩm An Đồ trả lời: "Không thấy à? Em đến đây để giết anh, Tạ Đạc.

"

Dưới cái nhìn của Tạ Đạc, khóe mắt Thẩm An Đồ hiện rõ tia máu: "Sau đó, em nằm cạnh xác anh, tự bắn thêm một phát nữa, như vậy chúng ta chết cùng nhau rồi."

Căn phòng im lặng, tuyết rơi dày đặc kéo dài gần năm ngày ở nước B đột nhiên ngừng lại.

Trong nháy mắt, cả hai di chuyển cùng lúc.

Tạ Đạc nắm lấy cổ tay Thẩm An Đồ và bất ngờ dùng lực.

Thẩm An Đồ ôm lấy cổ Tạ Đạc và cúi xuống.

Họ giống như cực âm và dương của một nam châm.

Một khi họ đến gần khoảng cách nhất định sẽ tự động siết chặt nhau, giữ chặt lấy nhau, khẩu súng của Thẩm An Đồ vẫn ở trên tay nhưng mà môi đã không tự chủ được áp vào nửa kia.

Họ bắt đầu nghiêm túc quấn lấy nhau, dường như muốn hoà đối phương vào máu thịt, trong phòng đầy hơi thở động tình của bọn họ.

Tạ Đạc nắm lấy mái tóc dài của Thẩm An Đồ, chất vấn cậu trong nhịp nghỉ giữa những nụ hôn: "Em đang làm gì vậy? Anh đã nói gì trước khi đi? Đừng chạy lung tung, đợi anh trở về, sao em không nghe?"

"Em không thể, em không làm được...!" Thẩm An Đồ nâng cằm chạm tới đầu lưỡi Tạ Đạc, đói khát như bị lạc trong sa mạc nửa tháng: "Em muốn gặp anh, Tạ Đạc, em nhất định phải nhìn thấy anh, nếu không em sẽ chết mất.

Chỉ có anh mới có thể cứu em, Tạ Đạc, cứu em với..."

Tạ Đạc lấy sức ôm cậu nằm vào trong lòng, vết thương ở đùi bị lực mạnh ập tới, đột nhiên đau đớn.

"Aaa..."

Thẩm An Đồ ngay lập tức nhảy dựng lên như con thỏ, đứng thẳng đứng bên cạnh giường, nhìn vào chân Tạ Đạc trong hoảng loạn: "Anh sao thế? Không phải em đụng đến vết thương rồi chứ? Em...!em đi gọi bác sĩ!"

Đau đớn đến rồi đi nhanh chóng, Tạ Đạc nắm lấy cổ tay cậu cười nhạo: "Vội cái gì chứ? Không có gì hết."

Sau khoảng nửa phút, Thẩm An Đồ mới bình tĩnh lại, không dám leo lên giường bệnh nữa, chỉ biết ngồi quỳ trên mặt đất không còn sức lực.

Tạ Đạc nắm bàn tay lạnh lẽo của cậu nói: "Nào, lên đây."

Thẩm An Đồ cố chấp lắc đầu, cậu nằm bên giường, ánh mắt đầy cảm xúc, nhìn thẳng vào Tạ Đạc không chớp mắt.

Cả hai người họ rõ ràng có rất nhiều điều để hỏi để nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Tạ Đạc lên tiếng trước: "Đã nghĩ ra chưa?"

Thẩm An Đồ rũ mắt xuống, không nói gì.

Tạ Đạc thủ sẵn cầm lấy cằm của cậu, buộc cậu ngẩng đầu: "Nói đi."

Thẩm An Đồ nhìn anh: "Chưa."

Tạ Đạc cười lạnh buông ra: "Thẩm An Đồ, đến giờ còn nói dối anh sao?"

Thẩm An Đồ hoảng sợ, những lời nói dối không nghĩ thông trong não lần lượt lộ ra: "Em không...!Em, em thật sự không nói dối.

Em chỉ nhớ một chút, trường cấp ba của chúng ta...!Còn có...!một chút sự việc xa xôi gì đó...một chút..."

Tạ Đạc im lặng, con ngươi trong đôi mắt rũ xuống không có chút cảm xúc nào, lạnh còn hơn tuyết ở nước B.

Thẩm An Đồ không thể chịu đựng được cái nhìn như vậy nữa.

Trong nháy mắt, cậu tan vỡ, thân thể bắt đầu run rẩy.

Đột nhiên, cậu như tìm thấy cọng rơm cứu mạng, cậu lại nắm chặt khẩu súng trong tay và chĩa vào Tạ Đạc một lần nữa, lần này là vào ngực.

"Tạ Đạc, anh không thể đối xử với em như vậy, Tạ Đạc, Tạ Đạc..."

Tạ Đạc vươn tay giữ lấy họng súng, hành động của anh ổn định hơn nhiều so với Thẩm An Đồ, như thể anh mới là người cầm súng: "Em đang làm gì vậy, Thẩm An Đồ? Vì sao em đến đây muộn vậy?"

Đôi mắt đào hoa lúc nào cũng đầy gian xảo của Thẩm An Đồ trống rỗng, bên trong đó chỉ có hình ảnh Tạ Đạc hiện lên, vẻ mặt trống rỗng nhìn Tạ Đạc, tay cầm súng đột nhiên thả sức.

Cậu xoay khẩu súng và đưa nó vào tay Tạ Đạc, họng súng hướng về chính cậu.

"Tạ Đạc, nếu như tức giận anh có thể nổ súng, nhưng xin anh đừng huỷ bỏ đám cưới của chúng ta.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio