Biên tập: Cún
Chỉnh sửa: June┃Đọc kiểm: Môn Mổn
Tác giả: Xin lỗi vì đã rút lại lời nói trước đó, Thẩm An Đồ đúng là một tên não trên mây.
Sau khoảng hai tháng rưỡi, Thẩm An Đồ quay lại Cẩm Thịnh, bận rộn tới mức chỉ mong trong tay có một người làm việc bằng cả tám người.
Trở lại văn phòng sau một cuộc họp, cậu thấy trên cái bàn vừa nãy mới trống trơn giờ đã lại đầy ắp tài liệu.
"Simon, anh biết gì không? Tôi có cảm giác như phòng mình là cái bãi đổ rác vậy, bao nhiêu đống bừa bộn bọn họ đều quăng vào đây hết.
Tôi không chỉ phải phân loại đống rác rưởi này, mà còn phải trực tiếp biến tất cả thành sản phẩm để trả về cho bọn họ." Thẩm An Đồ phàn nàn xong mới sực nhớ ra là mình vừa mới đổi thư ký mới.
Anh thư ký mới – Đường Tuấn – là người Trung Quốc.
Không còn là một Simon cao lớn và đẹp trai, cũng không còn là một Simon thích nháy mắt, nhưng bù lại anh ta biết vâng lời và xử lý mọi việc chu đáo.
Thẩm An Đồ gọi sai tên cũng không biết là bao nhiêu lần rồi, thế là cậu nghĩ ra một biện pháp: "Thư ký Đường này, anh có tên tiếng Anh không?"
Thư ký Đường trả lời dõng dạc: "Dạ không ạ, thưa giám đốc Thẩm."
"Thế thì từ giờ gọi anh là Simon không có vấn đề gì chứ?"
"...!Không có ạ."
"Vậy thì tốt, làm việc tiếp đi."
Thẩm An Đồ thở một hơi thật dài rồi quay lại với thực tại phũ phàng, bắt đầu xử lý đống giấy tờ.
Cậu nhớ biết bao những ngày "bị" Tạ Đạc nhốt ở trong biệt thự, ngày nào cũng được ăn no, ngủ đủ, lại còn có bao mỹ nhân bầu bạn.
Nhìn lại hiện tại, cậu phải nai lưng ra làm việc, tiền công thì không được bao nhiêu mà còn phải cùng Tạ Đạc đi đây đi kia.
Tất cả đều là do Thạch Hiểu Đông và Simon, đặc biệt là Thạch Hiểu Đông.
Mới vài ngày trước, ngay tại văn phòng này, chuyện cậu đuổi Thạch Hiểu Đông um sùm đến nỗi chỉ mười phút đã đến tai tay lao công nhà vệ sinh.
Hôm đó mới là ngày thứ hai Thẩm An Đồ được thả ra khỏi đồn cảnh sát, cậu vẫn còn ho và cảm nhẹ nhưng không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào.
Cậu dẫn mọi người lên phòng chủ tịch nằm ở tầng cao nhất của toà nhà Cẩm Thịnh rồi lập tức kêu Thạch Hiểu Đông gói ghém tất cả đồ đạc rời đi.
Thạch Hiểu Đông nhăn mặt nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Hắn bảo rằng sau buổi họp bầu cử mới nhất của các cổ đông, hắn mới là chủ tịch của của Cẩm Thịnh và Thẩm An Đồ mới là người phải rời đi.
Thẩm An Đồ cũng chẳng muốn nói nhiều, liền cho người đọc to điều lệ của công ty.
Điều kiện tiên quyết để Thạch Hiểu Đông có thể được lên làm chủ tịch là khi Thẩm An Đồ gặp sự cố vắng mặt và không thể điều hành công ty.
Nhưng vì Thẩm An Đồ đã quay lại, điều kiện này không còn hiệu lực nữa, và theo điều lệ của công ty thì phải tổ chức một buổi họp cổ đông khác để bầu chọn lại chủ tịch.
Nhưng lần này cậu đã có Thẩm Siêu hỗ trợ.
Y như Thẩm An Đồ đã dự đoán, Thẩm Siêu đã bị Thạch Hiểu Đông chơi một vố đau điếng ở cuộc họp cổ đông lần trước.
Chuyện là ban đầu Thạch Hiểu Đông và những người khác thỏa thuận với Thẩm Siêu là sẽ giúp hắn thâu tóm cả Cẩm Thịnh rồi sau đó hắn sẽ nhượng lại một phần cổ phần cho họ.
Nhưng ai ngờ bọn chúng lại biến hắn thành con rối, khiến hắn làm không ít chuyện mích lòng người khác rồi bị họ đá đít, trở thành trò cười cho cả Cẩm Thịnh.
Nhưng giờ Thẩm An Đồ đã trở lại.
Để trả thù Thạch Hiểu Đông, Thẩm Siêu chủ động tố giác những lá phiếu mờ ám trong buổi họp cổ đông lần trước.
Trong tay Thẩm Siêu có bằng chứng nhiều cổ đông đã bị mua chuộc.
Vậy thì theo quy định và điều lệ của công ty, kết quả của cuộc bỏ phiếu hôm đó hoàn toàn không hợp lệ.
Nếu Thạch Hiểu Đông còn không chịu rời đi, bọn họ có thể dắt nhau ra tòa để xử lý.
Đứng trước mặt một chồng quy định và điều lệ công ty, Thạch Hiểu Đồng không cự cãi nữa, chỉ ghé vào tai Thẩm An Đồ nói nhở trước khi rời đi: "Chúc chủ tịch Thẩm sớm tìm được hung thủ vụ tai nạn máy bay của mình."
"Cảm ơn." Thẩm An Đồ ngoài mặt cười tươi bao nhiêu thì trong lòng chửi rủa bấy nhiêu.
Lão già Thạch Hiểu Đông kia tới lúc đi rồi vẫn không hết ghê tởm.
Nhưng đồng thời, những lời nói này cũng nói cho Thẩm An Đồ biết rằng cậu có thể đuổi Thạch Hiểu Đông ra khỏi ghế chủ tịch, có thể làm nhục hắn trước mặt toàn thể công ty, duy nhất chẳng thể nào cho hắn một hình phạt thích đáng.
Mặc dù biết chắc rằng kẻ chủ mưu trên máy bay ngày hôm đó chính là hắn, cậu cũng chẳng có chứng cứ.
Có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không thể tìm thấy chiếc hộp đen kia, và có thể là cả Ngô Khang Nhã.
Thẩm An Đồ và Tạ Đạc suýt chút nữa đã mất mạng, tập đoàn Cẩm Thịnh suýt chút nữa đã phá sản, thế mà kẻ thủ ác vẫn có thể sống một cuộc sống hạnh phúc mà không phải chịu tổn thất gì.
Thẩm An Đồ tuyệt đối không thể nuốt trôi cục hận này.
Nhưng hiện tại cậu không có thời giờ để suy nghĩ đến chuyện đó, ưu tiên hàng đầu vẫn là chèo chống công ty qua cơn nguy này.
Nguyên nhân dẫn đến tình trạng rối ren của Cẩm Thịnh lúc trước là do chia bè kết phái, khi các phe đều chỉ lo cho lợi ích của bản thân mà không hề nghĩ đến phát triển công ty.
Giờ Thẩm An Đồ đã trở lại, với uy tín có sẵn của mình, cậu không cần làm gì cũng có thể khiến những người đã chuyển sang thế lực khác trong lúc cậu mất tích quay về.
Và thế là một tập đoàn đáng trên bờ vực sụp đổ bắt đầu vận hành trở lại.
Vấn đề quan trọng nhất tất nhiên là tài chính, nhưng nhờ có Ngu Khả Nghiên, chuyện này được giải quyết một cách thuận buồm xuôi gió.
Cẩm Thịnh, giống như bao công ty bất động sản khác, luôn phải gánh một món nợ lớn thường trực.
Cộng thêm phần mà Trương Thịnh đã đục khoét, nếu không kiếm được nguồn tiền từ bên ngoài rót vào, công ty hoàn toàn không có khả năng trả lương cho nhân viên tháng tới.
Vậy nên khi Thẩm An Đồ đề xuất tăng cường gọi vốn tư nhân, không ai phản đối.
Cùng vì thế mà truyền thông nhanh chóng đưa tin về chuyện Tập đoàn Finmeca đang nắm giữ phần lớn cổ phần của Cẩm Thịnh, một số còn dự đoán ngày cưới của Thẩm An Đồ và Ngu Khả Nghiên.
Dù sao hai người cũng đã đính hôn từ lâu, và Cẩm Thịnh đang nằm trong tay của nhà họ Ngu chẳng khác nào sính lễ của Thẩm An Đồ.
Có thể nói hôn nhân của hai người họ chỉ còn cách một cái lễ cưới nữa thôi.
Ngay sau đó, trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Thẩm An Đồ và Ngu Khả Nghiên đột nhiên công khai tuyên bố chia tay, và từ nay về sau sẽ chỉ là đối tác kinh doanh bình thường.
Bất ngờ nhất là sự kiện làm rúng động cả truyền thông như vậy mà lại xuất phát từ một cuộc tán gẫu trong quán cà phê nhỏ đối diện Cẩm Thịnh.
Hôm ấy, khi Ngu Khả Nghiên tới quán thì đã thấy Thẩm An Đồ ngồi sẵn ở đó.
Cậu ngồi ở góc quen thuộc, mặc bộ âu phục chỉnh tề, tóc đã được cắt ngắn như xưa, vuốt gel gọn gàng, để lộ ra vầng trán sáng bóng, sạch sẽ, chỉn chu, mặt mày sáng sủa, không khác gì với hai tháng trước cả.
Thế nhưng Ngu Khả Nghiên vẫn có thể nhìn ra một điểm khác biệt rõ ràng, dù sao thì Thẩm An Đồ của hai tháng trước sẽ không bao giờ vừa chăm chú nhìn điện thoại vừa cười tủm tỉm như vậy.
Ngu Khả Nghiên ngồi xuống đối diện cậu, gọi hai ly latte từ phía bồi bàn rồi nhìn Thẩm An Đồ một lượt từ trên xuống, nói: "Con đường theo đuổi chồng yêu của ai đó có vẻ đang thuận lợi quá ha?"
Thẩm An Đồ cất điện thoại và chấn chỉnh lại vẻ mặt của mình: "Ngược lại thì có, khó khăn vô cùng.
Gần một tuần rồi mà anh ấy vẫn chưa trả lời anh."
Ngu Khả Nghiên nhướng mày: "Nhưng trông anh cũng không có vẻ gì là thất vọng nhỉ?"
Thẩm An Đồ cười nhạt: "Ít ra anh ấy không tống tiền anh, anh vẫn có thể gửi ảnh nude cho ảnh mỗi ngày."
Ngu Khả Nghiên không nói nên lời.
Bồi bàn đem cà phê tới, Ngu Khả Nghiên cảm ơn rồi lại quan sát Thẩm An Đồ.
Tình trạng hiện tại của cậu rất tốt, tốt chưa từng thấy, cứ như một cái cây bị nhốt trong bóng tối một thời gian dài đột nhiên được thấy ánh sáng mặt trời trở lại vậy.
Điều này làm Ngu Khả Nghiên nhớ lại cái đêm nửa tháng trước, khi mà Thẩm An Đồ nghe được tin Tạ Đạc bị bắn, sống chết không rõ, tên thư ký Simon thân tín thì phản bội cậu.
Cậu gọi cho Ngu Khả Nghiên, hoảng loạn như một gã tâm thần.
"Anh muốn gặp anh ấy, mẹ anh phải đến bên anh ấy ngay bây giờ! Ngu Khả Nghiên, chuẩn bị giúp anh một chiếc máy bay, anh muốn đi nước B, mau lên!"
Ngu Khả Nghiên khuyên cậu bình tĩnh: "Không chỉ có cảnh sát, cả nhà họ Tạ và Thạch Hiểu Đông cũng đều đang truy tìm anh.
Lên máy bay của em một cái là ngay khi hạ cánh sẽ bị áp giải về nước liền đấy."
"Vậy thì tuồn anh lên tàu thủy đi.
Dùng cách gì cũng được, chỉ cần em có thể đưa anh sang nước B, anh sẽ đáp ứng mọi thứ mà em muốn."
"Bình tĩnh đi, Andrew! Đi tàu thì cũng phải mất tới nửa tháng để đến nơi.
Tới lúc đó, Tạ Đạc đã chuẩn bị xuất viện về nước rồi cũng nên."
"Hay là anh đi tàu ra khỏi nước trước rồi lên máy bay sau? Em họ của Tạ Đạc mới báo tin là anh ấy bị thương ở đùi nên phải mất một thời gian mới có thể di chuyển bình thường lại được.
Anh nhất định phải đến bên anh ấy.
Đi mà, Ngu Khả Nghiên..."
Ngu Khả Nghiên ngẩn người ra với chiếc điện thoại trên tay.
Cô quen Thẩm An Đồ tới giờ đã bao nhiêu năm rồi nhưng chưa bao giờ cô thấy cậu nói chuyện khiêm nhường như vậy chứ đừng nói là cầu xin cái gì.
Kể cả khi ở nước Y, thấy cậu bị quất roi như chó, cô cũng chưa từng thấy khẩn cầu tha thiết đến thế.
Một Thẩm Lẫm tính toán, khôn ngoan, lạnh lùng, vô tình như vậy mà chỉ vì muốn gặp một người mà có thể đánh mất cả lý trí, sẵn sàng trả một cái giá cho Ngu Khả Nghiên.
Ngu Khả Nghiên khẳng định lại một lần nữa: "Anh có biết là dù cho có ở bên cạnh Tạ Đạc thì cũng chẳng giúp được gì nhiều mà, phải không?"
"Biết chứ."
"Anh cũng biết là ở lại nước và xử lý khủng hoảng công ty thay vì đi sang nước B để gặp mặt người yêu là một lựa chọn sáng suốt hơn nhiều, phải không?"
"Biết chứ."
"Được lắm! Còn một câu hỏi cuối." Ngu Khả Nghiên hỏi: "Anh từng nhiều lần dùng cớ rằng trong lòng mình có một người thương nhưng với không tới được để lừa dối những cô gái trẻ, điều này là thật đúng không? Người ấy chính là Tạ Đạc à?"
Thẩm An Đồ trả lời không chút do dự: "Phải!"
Ngu Khả Nghiên không muốn hỏi gì thêm: "Sửa soạn đi, trễ nhất là sáng sớm mai anh sẽ được lên tàu.".