.
Từ sau khi Thẩm An Đồ rời khỏi Cẩm Thịnh, công việc của cậu không còn bận rộn như trước nữa. Lúc rảnh, bao giờ cậu cũng muốn kiếm việc trong nhà mình. Cậu lấy cây đàn nhị phủ bụi của mình ra, tìm một lớp học trên mạng rồi chiều nào cũng ra ngồi trên ban công kéo đàn nhị sau khi ngủ trưa dậy.
Thỉnh thoảng Tạ Đạc sẽ nghe một lát nhưng lần nào cũng chỉ kiên trì được năm phút đồng hồ. Nhưng thấy Thẩm An Đồ quyết tâm như vậy, anh liền nghĩ cậu có nhiều nhạc cụ như thế nếu học từ từ thì nhất định sẽ khá lên.
Vì thế, sau khi Thẩm An Đồ trải qua một tháng kiên trì nỗ lực không ngừng, khả năng kéo đàn nhị của cậu đã có sự tiến bộ vượt bậc…
Cậu kéo héo chậu Phong Lan quý báu Tạ Đạc trồng trên ban công luôn.
Hôm nay Tạ Đạc nghỉ ngơi. Sau khi rời giường sau giấc ngủ trưa, anh đi ra ban công, liếc mắt cái đã thấy bồn Phong Lan vàng úa, hai bồn Lan Kiếm bên cạnh cũng héo rũ không có tinh thần.
Trước đây chúng nó được Lý Vy mua ở buổi triển lãm hoa. Tổng cộng có mười chậu, ba chậu được tặng cho Tạ Đạc. Tạ Đạc rất thích chúng nên lúc nào cũng để ý chăm sóc cẩn thận, không thể có vấn đề được. Mà khoảng thời gian này chỉ có Thẩm An Đồ tới kéo đàn nhị ở đây mỗi ngày thôi.
Vốn dĩ Thẩm An Đồ còn đang ngủ say lại bị Tạ Đạc đập dậy chứng kiến “hành vi phạm tội” của bản thân. Thẩm An Đồ tủi thân nói mình kéo đàn nhị rất được mà. Khi cậu gửi đoạn video mình kéo vào nhóm Đấu địa chủ, ngày nào Tạ Đạc cũng gửi icon ngón tay cái biểu thị sự khen ngợi đấy. Nếu Tạ Đạc không tin thì bây giờ cậu có thể kéo một đoạn ngay tại chỗ cho anh nghe luôn.
Tạc Đạ tin, còn dỗ Thẩm An Đồ trở về nghỉ trưa tiếp, nhưng mà mấy ngày sau đã thừa dịp Thẩm An Đồ không để ý, giấu đàn nhị của cậu đi. Thẩm An Đồ đang muốn làm ầm lên thì Tạ Đạc lại dẫn cậu lên tầng hai. Anh đã cải tạo phòng khách ban đầu thành phòng chứa đàn, bên trong có đàn Piano Steinway mà Thẩm An Đồ đã từng thử.
Nửa tháng sau, Tạ Đạc thấy hai chậu Phong Lan lại tràn đầy sức sống trên ban công, nội tâm vô cùng vui mừng.
.
Bên ngoài lại mưa to. Tường thủy tinh bị mưa tưới vào nhìn rất bẩn thỉu. Hình như như đèn tường trong một góc sáng sủa của quán cà phê xảy ra vấn đề nên ngoài cửa sổ u ám, bên trong cũng tối tăm mịt mù.
Một ly cà phê đã nguội lạnh và hai tấm vé vào cửa buổi biểu diễn ca kịch đặt trên cái bàn trước mặt Tạ Văn Hiên.
Vì mấy hôm trước tình cờ nghe được Trình Nhất tán gẫu với người khác rằng cô ấy rất muốn xem ca kịch tối nay, nhưng thật không may là vé đã bán ra hết rồi. Tạ Văn Hiên đã móc nối với rất nhiều quan hệ mới mua được hai vé ở khu khán đài tốt nhất, muốn đi xem cùng Trình Nhất tối nay. Ai ngờ cô lại nói đêm nay cô có việc rồi, không đi được.
Tạ Văn Hiên nản lòng thở dài.
Hắn đã thích Trình Nhất rất nhiều năm. Nhìn cô từ một diễn viên phụ diễn xuất ngây ngô đi lên đến diễn viên hot chạm tay có thể bỏng. Vì theo đuổi Trình Nhất mà Tạ Văn Hiên cực kỳ cố gắng. Thời Đại học thì cố gắng học tập, tốt nghiệp rồi thì cố gắng làm việc. Sau khi Trình Nhất vào công ty giải trí Sao Bắc Đẩu, hắn lại dốc hết sức lực tìm kiếm tài nguyên cho Trình Nhất, chỉ vì để mình được gần cô hơn một chút. Nhưng hình như… tất cả đều là công dã tràng.
Tạ Văn Hiên cẩn thận nhớ lại những hành động gần đây nhất của mình rồi lại cảm thấy khổ sở, ngạc nhiên nhận ra thế mà hắn lại có thể quấy rầy Trình Nhất nhiều đến thế.
Nếu tấm lòng cháy bỏng không được đối phương tiếp nhận thì sẽ trở thành gánh nặng trầm trọng.
Có lẽ đã đến lúc rồi.
Tạ Văn Hiên uống tách cà phê nguội lạnh, đang định đứng dậy rời đi thì đột nhiên có người ngồi vào đối diện hắn.
“Thật trùng hợp nhỉ em trai Tiểu Hiên. Em phải đi rồi sao? Nếu có thời gian rảnh thì ngồi nói chuyện với chị hai phút đi?”
Ngu Khả Nghiên mặc một chiếc váy đỏ rực đột nhiên nhảy vào tầm mắt của Tạ Văn Hiên, nhiệt tình chiếu sáng khung cảnh hơi u ám.
Buổi chiều Tạ Văn Hiên còn có việc nhưng Ngu Khả Nghiên vừa mới đến mà hắn đã đi thì có vẻ hơi không lịch sự lắm. Bây giờ vẫn còn thời gian, vẫn có thể ngồi cùng cô một lát nên Tạ Văn Hiên liền ngoắc tay, muốn gọi thêm hai tách cà phê.
“Ngoài kia mưa to quá, làm váy chị ẩm ướt hết rồi… Đây là cái gì?” Ngu Khả Nghiên dùng khăn tay lau làn váy, đột nhiên khóe mắt liếc thấy vé trên bàn: “Oa! Chị muốn xem ca kịch này lâu lắm rồi đó, nhưng mà không cướp được vé.”
Tạ Văn Hiên đưa vé vào cửa cho cô: “Tặng chị đấy.”
Ngu Khả Nghiên ngạc nhiên. Tạ Văn Hiền liền giải thích: “Vốn dĩ em muốn đi xem cùng bạn nhưng bạn em lại có việc bận nên không đi được. Một mình em đi cũng chẳng có ý nghĩa gì nên nếu chị thích thì em tặng chị hai vé này. Chị có thể đi xem cùng bạn.”
“Em không đi sao?” Ngu Khả Nghiên cười hỏi: “Chị không có người bạn nào thích xem ca kịch. Nếu em còn muốn đi thì chúng ta có thể đi cùng nhau.”
Vốn Tạ Văn Hiên cố ý để trống thời gian là để cho tối nay. Vì thế nếu Ngu Khả Nghiên cần người đi cùng thì thật đúng là hắn có thể.
“Đi thôi.” Tạ Văn Hiên gật đầu.
Hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn đèn treo trên tường, không biết vì sao bỗng cảm thấy ánh sáng trong quán cà phê hình như không tối tăm u ám như lúc nãy nữa.
.
“Hoa hồng của anh đây thưa anh Trần, mời anh nhận.”
Đây là ngày thứ tám Trần Húc nhận được hoa hồng rồi. Mấy cô gái nhỏ trong công ty đều đang bàn tán sôi nổi xem là người nào theo đuổi nhiệt tình như vậy.
Trần Húc mở tấm thiệp kẹp trong hoa hồng, quả nhiên thấy một hàng chữ quen thuộc: “Vợ ơi anh sai rồi.”
Trần Húc thở dài. Trên bàn có quá nhiều đồ nên không còn chỗ để hoa nữa. Cậu chỉ có thể chờ tan ca rồi mang hết hoa hồng về nhà. Nhưng nhiều hoa quá khiến bây giờ chén trà trong nhà đều phải dùng để cắm hoa hết rồi.
Trần Húc nhịn hết nổi, lấy điện thoại ra lôi số của Chu Minh Huy từ trong danh sách đen ra rồi gửi tin nhắn cho hắn: “Đừng mua hoa nữa.”
Chu Minh Huy nhắn lại ngay: “Được anh không mua nữa. Vợ à em tha thứ cho anh rồi hả?”
Trần Húc thấy tin nhắn trả lời của hắn nhưng không nhắn lại.
Tới buổi tối tan tầm, gần đây Tạ Đạc đi công tác nên công việc của Trần Húc thoải mái hơn nhiều, có thể về ăn cơm sớm hơn chút. Trần Húc vừa mới đẩy cửa văn phòng ra đã thấy Chu Minh Huy ngoài cửa, còn nhân viên bên ngoài có vẻ đã về gần hết rồi.
Chu Minh Huy vừa nhìn thấy Trần Húc liền hồi hộp đứng thẳng người lên. Trần Húc còn chưa mở miệng mà hắn đã bắt đầu giải thích không ngừng rồi: “Vợ à, anh sai rồi, sai thật rồi. Anh biết là do anh không biết nói chuyện nên luôn chọc cho em không vui. Anh thật sự đã tự kiểm điểm bản thân rồi. Anh thề sau này sẽ không nói lung tung nữa! Em còn giận thì đánh anh mắng anh đều được, đừng không để ý đến anh mà…”
Chu Minh Huy nói xong liền thấy hoa hồng trong tay Trần Húc. Hắn lập tức lộ ra biểu cam bi thương: “Có phải em muốn quăng nó đi không? Đưa cho anh, anh làm cho.”
Chu Minh Huy thò tay ra muốn cầm lấy hoa, Trần Húc lại lui về phía sau một bước né tránh tay hắn, sau đó lướt qua người hắn đi về phía thang máy. Toàn bộ quá trình đều không nói câu nào.
Trần Húc đi một mình nửa ngày trời vẫn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau. Cậu quay đầu lại thì phát hiện Chu Minh Huy vẫn còn đứng đờ ra đó.
“Anh còn sững sờ gì đó? Không thấy hai tay em bận cầm đồ hết sao? Lại ấn thang máy cho em.”
Chu Minh Huy đột nhiên quay phắt lại, cười toe toét chạy chầm chậm đến bên người Trần Húc ấn thang máy cho cậu rồi lại nhận lấy đồ trong tay cậu: “Bao nặng lắm hả vợ, để anh để anh. Tối nay em muốn ăn gì? Còn muốn ăn cơm chiên không? Anh đã đặt chỗ trước rồi… Vợ à, hôm nay em đẹp quá…”
Trần Húc quay sang… nhịn cười, thầm nghĩ rằng đâu phải người này không biết ăn nói đâu.