Nguyệt Lạc

chương 75: ngoại truyện: chu nguyên và trần tĩnh nhiễm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoại truyện: Chu Nguyên và Trần Tĩnh Nhiễm (1)

-

000.

Mùa xuân năm ấy, Chu Nguyên thường xuyên mất ngủ, lúc thì bị bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, lúc lại bị tiếng mèo con meo meo đòi ăn làm cho giật mình tỉnh giấc.

Chỉ có một lần, anh bị một cuộc gọi lạ đánh thức.

Khi đó anh đang đi công tác ở một nơi xa xôi hẻo lánh, điều kiện sống vô cùng khắc nghiệt, hai người phải chen chúc trong một căn phòng nhỏ.

Khoảng 5 giờ sáng, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua lớp rèm mỏng chiếu vào căn phòng.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong khung cảnh bình minh tĩnh lặng như vậy, nghe thật chói tai. Anh cau mày nhấc máy, nghe thấy giọng nói mơ màng của đồng nghiệp hỏi: "Ai thế?"

"Không biết." Sau khi kết nối điện thoại, bên kia đầu dây không ai lên tiếng. Anh hắng giọng lại gọi "Alo?" một tiếng, hai giây sau cuộc gọi đột ngột bị cúp máy.

"Chắc là số rác thôi." Đồng nghiệp anh tùy tiện đoán già đoán non.

"Chắc thế."

Anh cất điện thoại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa rào rào. Miền Nam lại bước vào mùa mưa dầm dai dẳng, những hạt mưa nhỏ li ti nối nhau không dứt, rơi xuống không ngừng.

Cả thế giới như chìm trong sự ẩm ướt và oi bức.

Anh thở dài nói: "Mưa rồi."

"Ừ, không biết bao giờ mới tạnh."

Hai người trò chuyện thêm vài câu, giống như những buổi sáng bình thường khác bị đánh thức rồi xoay người lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

Khi ấy, anh không hề hay biết rằng, trong khoảnh khắc bất chợt ấy, anh đã bỏ lỡ cuộc gọi cuối cùng trong đời mình với cô.

001.

Năm 16 tuổi, Trần Tĩnh Nhiễm và Chu Nguyên học cùng lớp. Chàng trai vừa chuyển đến từ Bắc Kinh, thích mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, trên tai có một nốt ruồi đen nhỏ, đó là điều mà Trần Tĩnh Nhiễm vô tình phát hiện ra.

Chỗ ngồi của hai người ở cạnh cửa sổ. Từ khi anh đến, cô luôn lấy cớ ngắm cảnh bên ngoài để nhìn anh. Nhưng sự giả vờ của cô quá lộ liễu, ánh mắt trực tiếp không hề che giấu khiến anh nhận ra. Anh quay lại, lông mày hơi nhướng lên.

"Đẹp không?" Anh hỏi.

Trần Tĩnh Nhiễm vội vàng dời mắt đi, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Hoa mai trong trường nở rộ hết rồi, rủ xuống bờ tường đá hai bên đường. Giờ mà có gió thổi, chắc hẳn sẽ rất đẹp."

Chính vào lúc này, Trần Tĩnh Nhiễm nhìn thấy nốt ruồi trên tai anh. Nốt ruồi nhỏ xíu, lấp lánh như một ngôi sao nhỏ bé.

Buổi chiều hôm đó sau giờ học, cô kể chuyện này với bạn bè, cố gắng hết sức mô tả cho họ: "Nó nằm trên dái tai, nhìn từ xa tớ còn tưởng đó là hoa tai. Sao mà lại có người sở hữu một nốt ruồi đẹp đến vậy cơ chứ."

Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo sự mềm mại và lãng mạn đặc trưng của con gá khiến bạn bè trêu chọc: "Tớ nghĩ cậu đã mê mẩn cậu ấy rồi rồi."

Mê mẩn thì mê mẩn, Trần Tĩnh Nhiễm không hề quan tâm.

Từ năm 9 tuổi, cô đã theo học diễn xuất của Phó Minh Nguyệt. Khi đó, họ có một vở kịch cần một diễn viên nhí tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng chọn Trần Tĩnh Nhiễm.

Đó là lần đầu tiên Trần Tĩnh Nhiễm tiếp xúc với kịch, học động tác theo thầy một cách có bài bản.

Sau đó, Phó Minh Nguyệt nhận thấy cô có tiềm năng và chịu khó bèn nhận cô làm học trò. Lại sau nữa, cô cảm thấy mình thích thú với kịch nói hơn nên theo học các thầy khác trong đoàn kịch.

Từ nhỏ, cô đã say mê những câu chuyện tình yêu trong những cuốn truyện, tiểu thuyết. Đọc nhiều, khó tránh khỏi việc nảy sinh những khao khát về những mối tình lãng mạn.

Với cô, tổn thương không đáng sợ bằng việc sống cả cuộc đời mà không biết yêu là như thế nào.

Cô viết những dòng tâm sự này trong nhật ký rồi chìm vào giấc ngủ, đêm nào cũng mơ thấy Chu Nguyên.

Chu Nguyên chuyển đến con ngõ nhỏ Cảnh Đức, ở ngay cạnh nhà Tĩnh Nhiễm. Ngày anh đến, cũng là ngày cơn mưa xuân đầu tiên trong năm rơi xuống.

Trời vẫn còn se lạnh, Trần Tĩnh Nhiễm ôm củ khoai lang nướng từ bên ngoài đi về, xa xa đã nhìn thấy anh đang đứng cầm một chiếc ô đen ở trước cửa sân.

Khi đó, cô tưởng anh đến chơi nhưng sau đó mới biết từ mẹ rằng bố mẹ anh đã qua đời, anh đến sống cùng dì.

"Thật đáng thương..." - Mẹ cô nói xong rồi thở dài.

Sau này, mỗi lần Trần Tĩnh Nhiễm ra ngoài gặp anh, trong lòng lại không khỏi có chút thương xót.

Cô gái vốn dĩ mềm lòng, khi đã biết bí mật của người khác, họ luôn muốn chia sẻ một chút ấm áp cho họ.

Lần gặp gỡ tiếp theo, anh đang dựa vào cửa hút thuốc. Ban đêm, con ngõ tối mịt, anh hơi cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối toát lên vẻ cô đơn.

Trần Tĩnh Nhiễm vốn định ra ngoài mua nước ngọt, khi đi ngang qua anh bỗng dưng chân cô không thể nào nhấc nổi.

Thực ra, cô không thích con trai hút thuốc, mùi thuốc lá nồng nặc, cô luôn cảm thấy nó sẽ làm hại cổ họng mình.

Hơn nữa, anh vẫn còn là học sinh.

Nhưng dáng vẻ hút thuốc của anh lại rất đẹp, mang một vẻ đẹp lãng tử. Trần Tĩnh Nhiễm dừng lại một lát rồi rẽ ngang bước tới chỗ anh.

Cô ngẩng đầu lên, dưới ánh đêm đôi mắt cô gái sáng long lanh, cô nói: "Tôi có thể thử hút thuốc của cậu không?"

002.

Về sau, mỗi khi Trần Tĩnh Nhiễm nhớ lại khoảnh khắc này, đều cảm thấy bản thân có lẽ đã bị sắc đẹp của Chu Nguyên làm cho mờ mắt.

Thật ra khi vừa nói xong, cô đã hối hận rồi. "Thử hút thuốc của anh" là câu hỏi gì vậy? Chưa nói đến việc cô không biết hút thuốc, chỉ riêng việc - đề nghị một yêu cầu như vậy với một người lạ - đã đủ khiến cô xấu hổ đến mức muốn biến mất khỏi hành tinh này ngay lập tức.

Mặt Trần Tĩnh Nhiễm đỏ bừng, cô mím môi định giải thích, bỗng nghe thấy chàng trai cười khẽ.

Anh dường như rất thích cười như vậy, giọng anh trầm ấm cùng với tiếng cười lạnh lùng, vang vọng trong đêm tối lại có một sức hấp dẫn kỳ lạ.

Không rõ vì sao trái tim Trần Tĩnh Nhiễm lại đập nhanh.

"Chỉ còn điếu này thôi." - Chu Nguyên nhìn xuống, đưa đầu lọc thuốc về phía cô, giọng điệu hờ hững, "Có muốn không?"

Trần Tĩnh Nhiễm quay người bỏ chạy.

Trần Tĩnh Nhiễm không ngờ ngày hôm sau sẽ gặp lại anh ở trường. Anh đi theo sau giáo viên chủ nhiệm, khuôn mặt lạnh tanh, dáng người đứng thẳng tắp không hề có chút uể oải tối qua.

Vừa bước vào lớp, anh đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người bởi vẻ ngoài điển trai xuất chúng. Giáo viên chủ nhiệm cho phép anh tự chọn chỗ ngồi, anh nhướng mắt nhìn lướt qua một lượt rồi ngón tay thon dài dừng lại ngay chỗ bên cạnh Trần Tĩnh Nhiễm.

Trần Tĩnh Nhiễm ngồi thẳng người, trong lòng lại dâng lên một niềm vui thầm kín không tên.

Nhưng sau khi anh ngồi xuống, Trần Tĩnh Nhiễm lại không chủ động bắt chuyện với anh. Các cô gái thường có một thứ kiêu hãnh mà người khác không thể nào hiểu được. Trần Tĩnh Nhiễm cúi đầu chăm chú giải bài tập, viết được một nửa bỗng có một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, khẽ chạm vào bài kiểm tra của cô.

"Chỗ này sai rồi." Giọng anh lạnh tanh, ngữ điệu vẫn lười biếng như mọi khi. Khi anh tiến sát lại gần, Trần Tĩnh Nhiễm ngửi thấy một mùi hương cam quýt thoang thoảng như nước rửa chén.

Nói xong, anh cầm lấy một cây bút bên cạnh, sửa từng bước chỗ sai của cô trên bài kiểm tra. Chữ viết của anh cũng rất đẹp, thanh tao mà ẩn chứa sự sắc sảo giống như con người anh vậy.

Tâm trí Trần Tĩnh Nhiễm bay xa, hoàn toàn không nghe vào những gì anh nói, cho đến khi mọi thứ xung quanh bỗng im bặt cô mới sực tỉnh, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt cười như không cười của chàng trai.

Mặt Trần Tĩnh Nhiễm lại đỏ bừng, cô khẽ ho khan, lúng túng nói: "Tôi đang nghĩ, có phải cậu đột nhiên giảng bài cho tôi là muốn tôi giữ bí mật cho cậu phải không?"

Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Chu Nguyên, cô lại tiến đến gần anh bổ sung: "Chuyện hút thuốc tối qua ấy."

Vì sợ bị người khác nghe thấy, cô nói rất nhỏ, người gần sát anh. Khi nói chuyện, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh, mềm mại và ngứa ngáy như bị đuôi mèo quẹt qua.

Chu Nguyên ngừng xoay bút lùi người về sau một chút, anh cụp mắt xuống nhìn vào cô gái. Lúc này cô gái như phát hiện ra một bí mật động trời vậy, sau khi nói xong còn gật đầu tự cổ vũ cho bản thân, mắt lấp lánh ánh sáng phấn khích.

Có lẽ cô ấy đã đọc quá nhiều tiểu thuyết, trong đầu đầy những ý tưởng kỳ quặc, nghĩ đến đây càng nói càng cảm thấy suy đoán của mình có lý lại tiếp tục lẩm bẩm: "Tôi....tôi hiểu mà, ai cũng có lúc không vui, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ..."

Còn chưa nói xong bỗng nghe thấy chàng trai nói: "Cậu có biết những người biết quá nhiều thường có kết cục ra sao không?"

Giọng anh vốn đã trầm thấp, khi nói câu này lại cố tình hạ thấp hơn nữa.

Trần Tĩnh Nhiễm hơi sửng sốt, cô im lặng. Có lẽ vì vừa nãy nói quá say sưa, quá đắm chìm trong thế giới nhỏ bé do mình tạo ra nên nhất thời thực sự bị Chu Nguyên dọa sợ.

Cô chớp mắt vô thức mềm lòng, đưa tay kéo kéo vạt áo anh, nhỏ giọng bảo đảm: "Tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật cho cậu."

"Nếu lỡ nói ra ngoài thì tôi sẽ bị phạt... phạt tôi..."

Trần Tĩnh Nhiễm ấp úng mãi cũng không nói ra được gì, cuối cùng vẫn là Chu Nguyên đưa ra quyết định.

"Tối nay đi cùng tôi đến một nơi."

Năm ấy, trường Trung học cơ sở số 7 chưa có lớp học buổi tối, sau giờ tan học buổi chiều là rảnh rỗi hoàn toàn.

Trần Tĩnh Nhiễm đi theo Chu Nguyên đi vào nhà xe, chiếc xe của anh là chiếc xe cũ của dì, một chiếc xe đạp kiểu cũ màu đen cao lớn, đi trên đường sẽ phát ra tiếng kêu lách cách.

Trần Tĩnh Nhiễm rất sợ chết và sợ ngã nên sau khi ngồi lên xe liền ôm chặt lấy eo anh.

Chàng trai gầy gò, mỏng manh như một tờ giấy, ấy vậy mà eo lại còn có cơ bụng. Bàn tay Trần Tĩnh Nhiễm chạm vào múi cơ đó, theo bản năng rụt tay lại ai ngờ chưa kịp rút về, cổ tay đã bị anh nắm lấy.

Anh vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.

"Bám chặt lấy, ngã xuống tôi không chịu trách nhiệm đâu." Giọng điệu vẫn có chút hờ hững xen lẫn tiếng cười vô tư.

Gió thổi đến khiến chiếc áo sơ mi trắng của anh phồng lên, lướt qua mặt Trần Tĩnh Nhiễm.

Trần Tĩnh Nhiễm lại đặt tay lên, trong đầu thoáng hiện ra nhiều hình ảnh trong phim mà cô đã xem.

Hàng đêm trong hai năm đó, Trần Tĩnh Nhiễm đều cùng Chu Nguyên ở quán bar.

Vì sống nhờ nhà người khác, muốn tự lập về kinh tế nên anh đã tìm một công việc bán thời gian kiêm chức hát ở quán bar sau giờ học. Nhưng lại sợ dì nghi ngờ vì thường xuyên về muộn nên anh đã kéo Trần Tĩnh Nhiễm đi cùng.

Trong rất nhiều năm sau đó, mỗi khi Trần Tĩnh Nhiễm nghĩ về Chu Nguyên, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô luôn là khoảng thời gian đó.

Thực ra, phần lớn thời gian đều là Chu Nguyên hát phía trước, còn cô ngồi phía sau làm bài tập. Quán bar rất ồn ào, dù đã lắp vách ngăn cách âm nhưng cũng không hiệu quả lắm.

Ban đầu, Trần Tĩnh Nhiễm chưa quen lắm, tiếng hát luôn khiến cô mất tập trung. Sau này quen dần, những âm thanh đó trở thành tiếng nền cho việc làm bài tập của cô.

May mắn là thời gian hát mỗi ngày của anh không dài, chỉ khoảng nửa tiếng.

Nhưng có lẽ vì anh đẹp trai nên mỗi ngày đều có rất nhiều người đến nghe hát, anh cũng không quan tâm, hát xong thì rời đi ngay.

Đôi khi Trần Tĩnh Nhiễm làm bài tập xong sớm cũng lén lút ra ngoài nghe anh hát. Ánh sáng trong quán bar lấp lánh huyền ảo mang một vẻ lãng mạn tự nhiên.

Mọi người ồn ào chen chúc nhau, chỉ có anh lạnh lùng ngồi trên cao đặt cây đàn guitar lên đùi, chậm rãi gảy đàn, hát những bài ca tình cảm và tha thiết.

Trần Tĩnh Nhiễm không dám nghe anh hát nhiều, đặc biệt là nhạc tình. Cô luôn cảm thấy trong giọng hát của anh ẩn chứa những âm thanh mê hoặc lòng người, chỉ cần sơ ý một chút sẽ kéo người ta sa vào trong đó.

Mặc dù cô không hề e dè việc dốc lòng dâng hiến tình yêu nhưng bản năng vẫn thúc đẩy cô tránh xa khỏinguy hiểm này.

Hát xong, hai người thường đi ăn khuya trước rồi mới về nhà.

Thời gian đó, bọn họ đã ăn thử gần hết tất cả các quán ăn đêm mở cửa ở Nam Thành nhưng phần lớn đều là những món ăn thanh đạm như đậu hũ, rượu nếp, bánh bao,...

Đến mùa hè, hai người đổi sang ăn chè.

Đêm hè ngay cả gió cũng nóng, người đi đường cũng thưa thớt hơn, không khí ẩm ướt và oi bức.

Trần Tĩnh Nhiễm sợ nóng, ăn đồ lạnh không biết kiềm chế.

Ai ngờ lại đúng vào kỳ kinh nguyệt, bụng dưới đau đến mức đi lại cũng khó khăn.

Vào thời điểm đó, con trai không hiểu biết nhiều, thấy cô khó chịu, lúc đầu anh còn tưởng cô cố tình trêu chọc mình, sau đó nhìn thấy trán cô đầy mồ hôi, môi cũng tái nhợt, anh mới nhận ra có điều không ổn.

Hôm đó anh không đi xe đạp, hai người đi bộ về nhà dọc theo con đường, anh cúi xuống trước mặt cô, cô gái run rẩy trèo lên lưng anh.

Vì cơ thể không khỏe, cô hiếm khi im lặng. Con đường rất dài, hai người đi bộ sẽ rất chán, Trần Tĩnh Nhiễm sợ anh lo lắng nên cố gắng gượng cười.

"Cậu có thể hát cho tớ nghe một bài hát được

không?"

Giọng cô gái nũng nịu, đôi mắt cong cong như trăng non.

Ngày qua ngày, cô lắng nghe anh hát nhưng những bài hát ấy đều dành cho người khác. Cô khao khát có một bài hát mà anh chỉ hát cho riêng mình.

Chàng trai khựng lại một chút rồi cất tiếng hát khe khẽ:

"Anh cùng em trải qua những khoảnh khắc gặp gỡ đẹp nhất. Cùng em vượt qua giông tố, muộn phiền. Cùng em say đắm và đau khổ đến tận cùng khiến anh nhận ra anh không thể sống thiếu em."

Đó là một bài hát đã làm mưa làm gió trên khắp các con phố vào hai năm trước, mà Trần Tĩnh Nhiễm đã nghe rất nhiều lần.

Nhưng giờ đây, từng lời từng chữ trong bài hát do anh hát lại, lại phảng phất có một cảm giác dịu dàng không giống với những người khác. Trần Tĩnh Nhiễm nắm chặt hai tay, bấu vào lưng, mái tóc chạm vào lưng anh.

Đêm ấy, trăng sáng rực rỡ, trong trẻo và dịu dàng.

Nghe mãi, nghe mãi không biết từ lúc nào, Trần Tĩnh Nhiễm đã ngủ thiếp đi, chỉ nhớ trong mơ vẫn là giọng nói của anh.

Đó là mùa hè năm 1995 cũng là năm thứ hai cô quen biết và thích anh. Họ cùng nhau đi học đi về mỗi ngày, cùng nhau làm thêm, cùng nhau đi dạo trên những con phố dài tĩnh mịch về đêm, cùng nhau ôn bài dưới tiếng ve râm ran trong những ngày hè oi ả.

Thời gian ấy như trôi qua rất chậm, từng khoảnh khắc như kéo dài vô tận. Trần Tĩnh Nhiễm khi ấy đang háo hức mong muốn trưởng thành, cứ nghĩ rằng cuộc đời mình sẽ mãi bình dị mà ấm áp như thế này.

Tuổi mười bảy, cô gái vẫn còn chưa biết rằng, cái giá của sự trưởng thành là mất đi anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio